Tiếng gầm của Huyết Phong chứa đầy sự giận giữa, có kẻ nhịn không được giương cung về phía Huyết Phong. Ngay lập tức Huyết Phong liếc mắt sang.
“Đừng bắn đồ ngu.”
Gã cung thủ cầm đầu chưa kịp dứt câu thì tên đã rời khỏi dây cung, hướng thẳng đến Huyết Phong.
“Sưu ~~~”
Mũi tên mang theo lực gió khủng khiếp, nó tạo thành một vòng xoáy nhọn hoắt bắn sượt qua mặt Huyết Phong, khiến cho má của hắn bị cắt một đường. Tia máu đỏ chảy ra, Huyết Phong chẳng nói chẳng rằng.
Hắn như một con mãnh thú, nhảy bổ đến hòng đấm cho đối phương một quyền. Nhưng ngay thời điểm đấm của hắn gần chạm trúng mặt tên kia thì có một mũi tên nhắm chuẩn xác ngay cánh tay của hắn.
Dường như đoán trước được đường đi của mũi tên đó, lập tức cánh tay của Huyết Phong rụt về, gần như đồng thời hắn lại vươn ra chụp lấy mũi tên bay ngang kia. Bấy giờ hắn nghiêng người đạp một cước vào bụng gã trước mặt, rồi xoay mình ném lại mũi tên về phía kẻ vừa bắn ra.
“Bụp... phập ~~~”
Kẻ trước mặt bị Huyết Phong đạp văng đi, hắn đập lưng vào gốc cây gần đó, miệng ọc ra một ngụm máu, hắn bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Còn mũi tên do Huyết Phong ném đi lại không trúng đích, nhưng nó lại sượt qua cánh tay của kẻ bắn cung rồi ghim trúng vào thân cây sau lưng gã.
Xung quanh Huyết Phong hiện tại có năm tên cung thủ, trong đó tên vừa bảo hắn là hiểu lầm, cũng là người bắn ra mũi tên. Trông hắn có vẻ như là thủ lĩnh của đám cung thủ này, bốn tên còn lại thì một tên chết ngất, ba tên khác vẫn đang bàng hoàng trước tốc độ và phản xạ khủng khiếp của Huyết Phong.
Đến nước này gã thủ lĩnh biết có nói thêm gì cũng vô ích, chỉ còn cách chiến đấu với hắn.
“Tản ra ẩn nấp. Nếu hắn tiếp cận thì chạy.”
Dứt lời gã thủ lĩnh lẩn vào trong rừng sâu, ba tên còn lại cũng quay người bỏ chạy đi mất. Trong phút chốc Huyết Phong không biết đuổi theo ai. Nhưng hắn từng được dạy rằng, trong một trận chiến lấy ít địch nhiều thì phải nhắm đến con đầu đàn. Điều này cũng có thể áp dụng với con người.
Điều chỉnh lại hơi thở của mình, vành tai của Huyết Phong bắt đầu giật nhẹ lên vài cái. Đúng lúc đó có một mũi tên phá không bắn lén sau ót của hắn.
Như có mắt ở sau lưng, Huyết Phong nghiêng đầu sang một bên, tay hắn vươn ra bắt lấy mũi tên.
“Cờ-rắc ~~”
Hắn trực tiếp bóp gãy đôi mũi tên, Huyết Phong lao về hướng khác thay vì hướng kẻ vừa bắn ra mũi tên. Thời điểm hắn vừa đi, vô số mũi tên được bắn ra hòng cản bước chân của hắn. Nhưng tất cả đều vô dụng, hắn nhanh như một con sóc. Luồn lách chạy nhảy như đường bằng phẳng trong rừng.
Liên tục lách qua những tán cây rậm rạp, các mũi tên thì bốn phương không ngừng bay về phía hắn. Có những mũi tên mang uy lực lớn phá nát cả cây cối xung quanh, nhưng không trúng thì cũng thành vô dụng.
Bên kia gã thủ lĩnh cung thủ không ngừng bay nhảy trên những cành cây, càng lúc càng tiến sâu vào trong rừng hơn. Thi thoảng hắn xoay người giữa không trung bắn một mũi tên về phía Huyết Phong.
“Tên biến thái này rốt cuộc từ đâu ra? Không đánh được mày, tao dắt mày tránh xa đoàn thương hội. Tất cả là do đám lính mới ngu ngục kia.”
Vừa chạy hắn vừa chửi.
Với cái tốc độ này, hắn vẫn có thể giữ tốt khoảng cách. Không nhất thiết phải đánh bại tên biến thái kia làm cái gì.
Nhưng người tính làm sao bằng trời tính.
Thấy mãi vẫn không đuổi được, Huyết Phong cắn răng điểm lên bụng một cái:
“Thập Nhị Huyền Môn Công – Khai Huyệt!!!”
Ngay lập tức từ bụng của Huyết Phong truyền đến một lượng lớn sức mạnh, khiến cho cơ bắp của hắn phình to ra. Thay vì tiếp tục chạy thì Huyết Phong dừng lại, hắn bước tới ôm lấy một gốc cây.
Hành động của Huyết Phong khiến cho gã cung thủ cách đó mấy trăm mét, đôi mắt hắn sáng rực lên màu lục. Hắn có thể nhìn thấy Huyết Phong rõ ràng qua đôi mắt này.
“Nó đang làm cái gì vậy?”
Gã vừa tự hỏi thì đã thấy Huyết Phong bứng luôn cả cái cây đó lên. Chưa kịp thất kinh, gã vội tránh sang một bên.
“Rầm!!!”
Gốc cây đó cắm xuống ngay bên cạnh hắn. Gã giật mình hét lên:
“Tên điên!!”
Vừa mới mở miệng chửi, đồng tử mắt hắn co lại. Liền một lúc bốn năm cái cây lớn điên cuồng lao về phía hắn.
“Rầm rầm rầm rầm...”
Gã cung thủ lăn lông lốc trên mặt đất, sau đó hắn ngồi bật dậy. Đến chửi cũng không thèm chửi, chỉ biết cắm đầu mà chạy. Hắn hiểu tại sao đại ca lại kêu không được động vào tên này rồi. Hắn quá biến thái, chơi thế thì ai chơi lại?
Nếu bị hắn bắt được, sợ ăn một đấm thì kiếp này coi như bỏ. Bằng mọi giá phải giữ lấy cái mạng quèn này.
Dù có sức mạnh, nhưng quả thực độ chuẩn xác của Huyết Phong quá tệ. Hắn thấy bản thân không ném trúng một cái nào, thì nghĩ ra một cách khác. Hắn bứng lên một gốc cây đại thụ, cao đến mười mấy mét. Sau đó cắt một sợi dây leo dưới chân, tự cột bản thân mình vào thân cây.
Xong xuôi Huyết Phong ném mạnh cái cây về phía trước, lực ném của hắn khiến cái cây vụt ra khỏi cánh rừng, phá không bay tít về đằng xa, kéo luôn cả hắn theo sau.
Đang chạy, vô tình gã cung thủ ngẩng đầu lên trời, hắn thấy một cái cây đang bay, vốn cho rằng tên này ném quá ngu thì lại bắt gặp hắn ta đang đứng trên cái cây đó.
Lúc này Huyết Phong chặt đứt sợi dây, hắn nhìn xuống mặt đất với ánh mắt lạnh lùng. Huyết Phong buông mình nhảy xuống.
“Rầm!!!”
Hắn đáp xuống như một vị thần, chắn trước mặt gã cung thủ.
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Chúng ta không hề nhắm đến ngươi. Kẻ gây ra đã bị ngươi đánh ngất xỉu... Đừng!!”
Lời còn chưa nói xong Huyết Phong đã thốc một quyền vào bụng hắn, một đấm nhấc người khiến gã cung thủ ọc máu ra. Mắt hắn trợn trắng lên rồi gục xuống. Miệng của hắn trào ra cả máu và nước dãi, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Bỗng vành tai của Huyết Phong giật giật lên vài cái.
“Phong ca ca, cứu bọn muội...”
Tiếng gào khóc của Yên Nhược Đan vang lên bên tai Huyết Phong. Trái tim của hắn đập thình thịch lên một cái. Lòng thầm hô không ổn, lập tức hắn lao vùn vụt về phía đường lớn. Từ âm thanh nghe được, Huyết Phong biết khoảng cách rất xa, trong lòng không ngừng khẩn cầu.
“Đừng... làm sao... hai muội đừng làm sao.”
Hắn liên tục trách bản thân mình vì đã quá giận dữ. An toàn của hai tỷ muội họ Yên mới là quan trọng nhất. Thế mà hắn có thể bỏ lại hai đứa trẻ không có khả năng phản kháng ở lại đó. Nếu hai đứa có chuyện gì... cả đời này Huyết Phong ân hận không hết.
....
“Ê ê, hình như đằng trước có đánh nhau đúng không Phiền Bỏ Mẹ?” – Ma Tùng Quân thò đầu ra khỏi xe hỏi.
[Phiền Bỏ Mẹ không biết. Robot do thám đang sửa chữa, thông tin rất hạn chế. Nhưng trên ra đa có rất nhiều người, di chuyển lộn xộn như thế chắc chắn là đang gặp chuyện gì đó.]
“Nói thế khỏi nói luôn đi.” – Ma Tùng Quân khinh thường nói.
[Túc chủ đợi một chút. Phiền Bỏ Mẹ không có vô dụng.]
Giọng điệu của Phiền Bỏ Mẹ dường như có chút bất mãn, ngay sau đó Ma Tùng Quân thấy một vài con ve chó bay ra khỏi người của con Gâu.
Hôm nay con Gâu và con Meo có đặc quyền được ngồi trên xe, do Lưu Béo ở sau thùng xe nghiên cứu bộ giáp. Ghế trước trống quá thì cũng không buồn, thế là hắn gọi con Gâu Meo lên ngồi.
Thấy mấy con ve bay ra, Ma Tùng Quân chụp lấy một con. Vốn định bóp nát nó thì thấy có gì đó không đúng. Con ve này... hình như là robot mà? Mắt nó sáng rực thế kia.
Đừng nói là Phiền Bỏ Mẹ đến cả con chó cũng không tha, dùng cả robot để nghiên cứu cả chó nha?
Gì mà đáng sợ thế không biết. Hắn vội sờ loạn khắp người, chẳng may trên người hắn có con ve nào thì hỏng.
[Túc chủ thì có cái gì để nghiên cứu.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ đả kích, Ma Tùng Quân chán chẳng thèm nói. Khinh người nó cũng vừa phải thôi. Tấm thân này của hắn còn chưa trao cho ai đâu.
Lúc này ở phía trước Ma Tùng Quân thấy khói bụi mịt mù, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng tròn ma thuật. Nó không lớn lắm, nhưng có màu nâu đất. Từ vòng tròn ma thuật rơi xuống liên tục mấy tảng đá lớn, đè bẹp mất một loạt xe ngựa phía trước.
Thế này thì Ma Tùng Quân không thể đi được nữa. Hắn buộc phải dừng xe lại, thậm chí còn có ý định quay đầu. Đánh nhau thế này, không khéo ảnh hưởng đến cả hắn.
[Đã tìm ra được nguyên nhân. Phía trước có đánh nhau.]
“Có tin gì mới hơn không? Tao đâu có mù?” – Ma Tùng Quân nói.
[Đoàn xe trước mắt túc chủ là đoàn xe thương hội được một đoàn lính đánh thuê hộ tống. Bọn họ đang chiến đấu với một toán cướp bao gồm 49 người ở đường lớn, 4 người ở trong rừng... là 5 người.]
“Đưa cái gì đó nó chính xác hơn được không?” – Ma Tùng Quân mở cửa bước xuống xe thở dài nói.
Nhìn cảnh tượng trước mắt chắc là không đi tiếp được rồi. Gặp phải cướp thế này đúng là xui xẻo. Bây giờ quay đầu lại thì hắn lại phải ngủ bụi thêm một ngày sao? Thành An Sương gần ở trước mắt thế kia. Hay là cứu người nhỉ?
Ma Tùng Quân cũng không cho mình là anh hùng gì. Chẳng là hắn làm việc tự lượng sức thôi, thế nên hắn liền hỏi Phiền Bỏ Mẹ:
“Ủa mà cảnh sát... à không, quan binh gì đó của thành An Sương đâu? Sao xảy ra tình trạng cướp thế này.”
[Nơi đây còn cách thành An Sương đến 52km. Quan binh không vươn tay xa đến thế được. Vì đây là vùng biên giới, nên bên ngoài rất loạn lạc. Túc chủ có tránh cũng không tránh được bọn cướp đâu.]
[Kiến nghị túc chủ nên cùng chiến đấu với lính đánh thuê để đẩy lùi bọn cướp. Nếu đi một mình, rất có thể túc chủ sẽ gặp một toán cướp khác.]
“Tao thấy rời khỏi khu rừng, lòng người mới là thứ đáng sợ.”
“Lưu Béo xuống xe đi.”
Ma Tùng Quân đập thùng xe hô lên một tiếng.
Bấy giờ hắn thu hết tất cả vào trong túi đồ hệ thống, chỉ chừa một cái chuồng heo lại. Dặn Lưu Béo kéo theo chuồng heo núp kỹ ở trong rừng. Xong chuyện hắn sẽ gọi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT