“Ra mắt Tùng các hạ ta đang trên đường vi hành khắp đất nước để hiểu rõ cuộc sống của người dân. Xin ngài hãy giữ bí mật dùm ta.”

“Điện hạ … sao ngài lại công khai thân phận của mình?”

Mây tên tùy tùng sau lưng hắn lập tức lấy vũ khí được giấu sau lưng ra ngoài, ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.

“Thái tử? Ê vung đao vung kiếm cái gì thế? Ta làm gì mang tội à?” – Ma Tùng Quân lùi lại một bước, hắn lùi đến quầy hàng của hắn, tay đặt sẵn lên con dao để đề phòng.

“Hỗn xược, hạ vũ khí xuống. Ta tin tưởng Tùng các hạ đây nên mới khai báo ra thân phận. Các ngươi hành động như thế làm ta còn mặt mũi nào nữa?” – Lâm Chấn Hưng quát ầm lên một tiếng khiến cho đám thuộc hạ giật mình hạ vũ khí xuống.

“Còn không mau xin lỗi ông chủ Tùng?” – Lâm Chấn Hưng quát lên, rất có phong thái của một bậc vương giả.

“Xin lỗi ông chủ. Là cho chúng ta quá khích. Thân phận của điện hạ là bí mật, chuyến đi này cũng là bí mật. Xin chủ quán hãy giữ bí mật.” - Một trong ba tên thuộc hạ đứng ra cúi đầu trước Ma Tùng Quân.

Ma Tùng Quân im lặng không trả lời, hắn cảm thấy đám người ở thế giới này điên hết rồi. Chỉ có báo ra thân phận đã muốn giết người. Chúng mày có bị thần kinh không đấy?

“Thành thực xấu hổ với Tùng các hạ. Là do ta dạy dỗ hạ nhân không tốt. Cũng do thân phận của ta nhạy cảm, rất khó để kết bạn.”

“Được rồi không sao đâu. Ta hiểu, yên tâm chuyện này ta giữ bí mật cho các ngươi. Nhưng mà này, ta tên Quân, Tùng là tên đệm thôi. Có thể gọi trực tiếp tên ta mà?”

Ma Tùng Quân không hiểu lắm cách xưng hô của mấy người này, thường là gọi tên đệm hay sao?

“Tùng không phải là họ của các hạ sao?” – Lâm Chấn Hưng ngạc nhiên nói.

“Không, ta họ Ma. Gọi tên ta là được rồi.” – Ma Tùng Quân nói.

“Họ Ma?”

Sắc mặt Lâm Chấn Hưng nhăn lại. Hắn dường như đang lục lọi ký ức để tìm ra cái họ này, mãi một lúc sau hắn mới mở to mắt ra ngạc nhiên nói:

“Không thể nào? Các hạ xác định họ của các hạ là họ Ma?” – Lâm Chấn Hưng thốt lên.

“Họ của ta chẳng lẽ ta lại không biết. Nói dối làm gì, họ của ta là họ Ma.”

Ma Tùng Quân ôm mặt nói, mấy người thế giới này không có người nào bình thường được một chút hay sao?

“Theo truyền thuyết từ thời trung cổ có kể lại. Loài người có một gia tộc mang họ Ma. Họ chính là những chiến thần của loài người, cùng loài người chinh chiến để giành lấy siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu. Đặt nền móng cho loài người công lớn nhất thuộc về gia tộc họ Ma.

Tuy nhiên sau này không biết vì nguyên do gì mà gia tộc họ Ma lại đột ngột biến mất. Từ lúc đó trở đi con người bắt đầu nội chiến với nhau rồi chia ra thành nhiều quốc gia như ngày nay. Mà cũng không còn nhiều lắm.”

Lâm Chấn Hưng kể cho Ma Tùng Quân nghe.

“À, đó chắc chắn không phải họ của ta rồi. Chắc là trùng họ thôi, không có liên quan khỉ gì đâu.” – Ma Tùng Quân nói.

“Ta cũng thấy như thế.” – Lâm Chấn Hưng cười nói.

Một gia tộc chiến thần như thế không thể nào nói chuyện tục tĩu thoải mái như Ma Tùng Quân được.

Không khí tự dưng lâm vào cảnh trầm lặng. Không ai biết tiếp tục câu chuyện như thế nào. Thấy thế Lâm Chấn Hưng vốn là người giỏi tiếp chuyện cũng biết lúc này không nên làm phiền người ta nữa.

“Giờ cũng đã gần trưa, không biết dọn quầy xong Ma huynh còn bán ở đây nữa không? Trông huynh giống một nhà lữ hành với chiếc xe kì lạ này. Huynh chắc hẳn từ vùng xa xôi đế quốc đến đây đúng không?”

“Cứ xem là vậy đi. Bây giờ ta phải dọn quán rồi.” – Ma Tùng Quân cười đuổi khéo.

Hắn rất muốn biết thêm thông tin về thế giới này, nhưng kẻ trước mắt chính là thái tử. Có ngu hắn cũng từng học qua sử, biết thái tử chính là con trai nối ngôi của vua. Một kẻ thân phận cao như thế tốt nhất không nên dính líu gì thì hơn.

Nếu là một thế giới bình thường, tất nhiên Ma Tùng Quân sẽ cố kéo lấy quan hệ, mà có khi hắn chả làm thế đâu. Kéo quan hệ cũng chẳng làm cái khỉ gì, thế giới cũ không chiến tranh, còn yên bình chán. Còn cái thế giới này, hở một tí là rút vũ khí ra đòi giết người. Con bà nó quá đáng sợ, ông đây chỉ bán hủ tiếu thôi không có liên quan gì đâu.

“Đã vậy Lâm ta không làm phiền đến các hạ nữa. Ta phải tiếp tục đến tòa trấn trước mắt. Nếu có đến trấn Ma huynh hãy tìm ta, ta sẽ trả đúng giá bữa ăn cho Ma huynh. Xin cáo từ.”

Lâm Chấn Hưng chấp tay với Ma Tùng Quân rồi quay người rời đi. Thủ hạ của hắn cũng cúi đầu chào Ma Tùng Quân một cái. Có vẻ như con người của mấy tên thuộc hạ kia cũng không quá tệ, chả là tính đề phòng hơi cao. Thái tử thì có làm sao mà phải nhảy cửng lên như thế khi lộ thân phận cơ chứ?

Thời đại phong kiến cái chắc luôn, chẳng tốt lành khỉ gì.

Rất nhanh Ma Tùng Quân vứt mọi chuyện ra sau đầu. Hắn dọn mấy cái tô hủ tiếu, dọn tới bàn của Lâm Chấn Hưng hắn phát hiện ra Lâm Chấn Hưng thực sự để lại một thỏi bạc và năm xâu bạc. Ôi trời, thằng này đã bảo là không cần để lại nhiều tiền như vậy cơ mà?

“Thôi mốt gặp trả sau vậy.”

Ma Tùng Quân cầm đống tiền lên ném vào cái xô. Tiền của thế giới này đúng là phiền phức, toàn dùng đồng với bạc. Để chật cả chỗ. Cầm theo cũng bất tiện nữa.

“Ư ử …”

“Hử?”

Ma Tùng Quân cảm thấy chân nhột nhột, cúi xuống lại thấy con chó bị đánh đuổi cả ngày trời lại quay lại. Thấy mình nhìn nó, nó lại nằm ngửa bụng lên trời, bốn chân co co giật giật như đang lấy lòng hắn.

“Làm gì đây? Xin ăn à? Cả ngày mày ngồi trực ở quán tao chẳng lẽ không xin được một cục xương nào?” – Ma Tùng Quân nhìn nó khinh bỉ nói.

Nó bật dậy lắc lắc đầu. Thực ra là xin được nhiều, nhưng mà xương chỉ gặm thôi, ăn vô khó tiêu lắm. Nó mà biết nói nó sẽ nói như thế.

“Vãi chưởng, mày hiểu cả tiếng người?” – Ma Tùng Quân giật mình.

Xong hắn nhìn lại mấy tô hủ tiếu, đúng thật là chẳng còn cái gì sót lại. Đến một giọt nước cũng không còn. Người ở thế giới này ăn vét sạch không còn giọt nước nữa. Hắn chuẩn bị cái xô để đựng mấy nước thừa canh cặn của khác, cái xô đó tới giờ vẫn khô queo.

Thế này đừng nói là chó, muốn lấy bán cám heo cũng không có nữa.

Nhìn xuống con chó đang ra sức vẫy đuôi lấy lòng hắn, hắn lại nhìn xung quanh. Chỗ này nghe nói là nơi qua lại giữa mấy cái làng bên ngoài và một thị trấn. Tức là khúc này không hề có người ở, có chó ở đây lại không có người.

Chó này chắc là vô chủ rồi.

“Meoooo~~~”

“Méo!!!”

“Cạch cạch cạch …”

Đang mãi suy nghĩ chuyện của con chó thì hắn thấy nồi nước lèo lung lay đổ xuống một phát. Còn chút nước cặn cũng bị đổ ra ngoài. Con chó lập tức chạy tới húp lấy húp để, con mèo thì ở bên trong nồi không ngừng vét vài sợi thịt còn sót lại.

“Hai đứa chúng mày như chết đói lâu ngày thế hả?”

“Méo!!!!”

Con mèo thấy con chó ăn hôi của mình, nó tức mình quay ra tát một phát khiến con chó bật ngửa đầu ra sau. Nhưng nó chịu đấm ăn xôi, mặc kệ con mèo tát xịt cả máu mũi vẫn cứ liếm triệt để, nước lèo chảy ra cả đất cả nó liếm cả đất cát.

“Rồi rồi rồi hai cái đứa chết đói chúng mày cút sang một bên, tao làm đồ ăn cho mà ăn.”

Nhìn hai con vật khốn khổ tranh nhau, Ma Tùng Quân nhịn không được nói. Hắn trước kia ở thế giới cũ vẫn hay cho chó mèo ăn, trước hắn còn nuôi một con chó. Nhưng được vài tháng thì bị chính quyền bế đi vì không cho phép có chó hoang tồn tại ở đô thị. Lần đó hắn đánh nhau với cả bọn bắt chó, đến mức bị tống vào trong tù suốt ba ngày mới được thả ra. Sau cùng con chó hắn nuôi bị giết nhân đạo. Nhân con bà chúng nó chứ nhân. Cho nên từ đó trở đi hắn không nuôi bất kì con vật nào để tránh đau lòng.

Thế giới này có vẻ như khác, tuy hắn cục súc với con chó lẫn con mèo vào ban sáng nay. Chung quy hắn vẫn không ra tay nặng, kiểu đánh phẩy phẩy cho nó đi thôi. Nếu không chúng cũng chẳng mặt dày ở lại đây đâu.

Mặc cho Ma Tùng Quân nói, hai con vật vét sạch đồ ăn rồi chia nhau ra thành hai chiến tuyến. Con mèo đứng trước mặt Ma Tùng Quân, con chó thì núp sau lưng Ma Tùng Quân với thái độ sợ hãi con mèo.

“Đồ con chó vô dụng. Nuôi mày thế này làm sao mày giữ cửa? Có con mèo cũng sợ?”

“Ẳng ẳng ẳng …”

Con chó rất muốn nói là con mèo này rất khốn nạn, căn bản đánh không lại.

Mặc kệ hai đứa nó đang khè nhau. Dọn xong đống tô, hắn dùng sẵn bếp xào lên một ít cơm từ nồi cơm cắm lúc sáng sớm. Sau đó đập hai quả trứng, trộn thêm tí rau. Một chảo cơm chiến làm nhanh trong nháy mắt, thoáng chốc đã xong.

Cũng may hôm nay hắn ngứa ngứa làm sao, để trưa khỏi cắm cơm cho buổi tối nên hắn nấu rất nhiều. Thế là chia ra ba phần, hai lớn một nhỏ.

Hắn lên trên xe tìm hai cái tô cũ của con chó hắn nuôi khi xưa. Tráng qua một cái rồi chia cơm cho chúng nó.

Bằng một cách thần kì nào đó, hắn vừa quay lưng đi, con mèo với con chó đã đổi vị trí cho nhau. Con mèo ăn phần cơm nhiều, con chó ăn phầm cơm ít.

Ngồi một góc dựa vào cửa xe, Ma Tùng Quân nhìn hai con vật trông khá là buồn cười. Nếu hai con này vô chủ, thì nuôi chúng cũng ổn. Con chó thì không sao, riêng con mèo có vẻ phá phách, chắc phải dạy lại nó.

Con đường phía trước của hắn hư vô mờ mịt, thế giới xa lạ này hắn nên đi về đâu để bán hủ tiếu đây? Hắn có nên làm nhà lữ hành chu du khắp nơi như lời của vị thái tử kia không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play