“Tuy Viên tộc rất tội nghiệp, nhưng ta chẳng thể nào đồng cảm nổi với bọn khỉ này. Ngang ngược, ương ngạnh đã quen, đá phải cục đá cũng có ngày gãy chân.” – Ma Tùng Quân hừ lạnh nói.
Nghe thế Huyết Phong chỉ cười hề hề rồi gãi đầu. Sau đó hắn kể tiếp về nhiệm vụ của bản thân trong lần này.
Cụ thể tổ tiên của Viên tộc và Trần Nguyệt tộc có giao kèo với nhau, một trong hai gia tộc nếu gặp đại nạn mà nhờ đến tộc còn lại thì phải giúp bên còn lại.
Tộc Trần Nguyệt lúc sa cơ, lỡ vận lại không nhớ đến lời dặn tổ tiên để tìm đến Viên tộc nên cũng không thể trách ai.
Mà dù có tìm thấy Viên tộc, thì Viên tộc trong thời điểm đó cũng đang rất khó khăn trong việc chống lại sự hợp tác của Lang tộc và con người.
Cái này chỉ có thể trách Trần Nguyệt không nhớ đến lời hẹn năm xưa. Bởi gia tộc của hắn đã suy kiệt từ lâu qua nhiều thế hệ, không phải đùng một cái bị diệt tộc như người ta, mà là yếu đi từ từ. Vì thế lần này để có thể giúp được Viên tộc, Huyết Phong có hai nhiệm vụ.
Thứ nhất là cùng các thế hệ trẻ của Viên tộc rèn luyện bằng Thập Nhị Huyền Môn Công. Khi cả hai loại Thập Nhị Huyền Môn Công được luyện cùng nhau trong thời gian dài sẽ giúp sức mạnh của những kẻ luyện chung tăng lên nhanh chóng.
Thứ hai, Huyết Phong phải học tuyệt kỹ kết hợp giữa hai trường phái Thập Nhị Huyền Môn Công của hai nhà lại với nhau. Sức công phá của nó cực kì lớn, đủ để đánh chết một Yêu thú giống như Viên Tôn.
Theo đánh giá sức mạnh của Phiền Bỏ Mẹ, sức mạnh của Viên Tôn có thể nhỉnh hơn Long Nguyên Giáp một chút. Bất quá hệ thống vẫn chưa thấy sức mạnh thật sự của Viên Tôn, nên chưa thể chắc chắn được.
Nhưng chim lợn có thể chắc chắn một điều, kể cả Viên Tôn hay Long Nguyên Giáp đều phải sợ Hắc Y Nương Tử.
“Vậy thì đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành. Thập Nhị Huyền Môn Công của đệ, phải mở tầng mấy mới có thể kết hợp được với lũ khỉ kia?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Cửu vị huyệt, Phong Vũ Môn!” – Huyết Phong nói.
“Hiện tại đệ chỉ mở tối đa đến tầng 4, tầng 5 sẽ phải chết. Vậy đến khi nào đệ mới mở được tầng 9?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Đệ không biết, do lúc trước nhà đệ không có ép buộc đệ học võ. Đệ học chỉ vì muốn, Thập Nhị Huyền Môn Công được truyền cho là theo phong tục của dòng họ. Ba mẹ cũng không dạy gì cho đệ nhiều, người dạy võ chính cho đệ là sư phụ của đệ, ông ấy lại không biết gì nhiều về Thập Nhị Huyền Môn Công nên chỉ dạy các thế võ thông thường.”
“Chung quy lại, Thập Nhị Huyền Môn Công từ trước đến giờ đều là do đệ tự học?” – Ma Tùng Quân nói tiếp.
Nghe thế, Huyết Phong gật đầu. Hắn biết hắn giải thích hơi dài dòng, nên cứ để cho Ma Tùng Quân hỏi, bản thân trả lời là được. Sau đó Ma Tùng Quân đặt thêm vài câu hỏi cho Huyết Phong. Tóm gọn lại, Thập Nhị Huyền Môn Công, Huyết Phong đã học thuộc lòng.
Nhưng muốn tiến xa hơn bằng tự thân thì cần thời gian khá lâu, chí ít phải cần vài phương pháp đặc thù. Trong đó có việc đả thông kinh mạch, tăng mức độ dẻo dai của kinh mạch, gân cốt, nội tạng... Có rất nhiều thứ.
Thực tế mẹ của Huyết Phong đã làm hầu hết mấy thứ đó cho Huyết Phong, mà hắn không hề biết. Bà chỉ không dạy cho hắn mà thôi, vì bà không muốn hắn phải dấn thân vào con đường nguy hiểm.
Bởi sức mạnh càng lớn, càng biết được nhiều thứ không nên biết. Nỗi lòng của người mẹ, không thể nói đúng hay sai trong trường hợp này được.
Thế nên hiện tại Huyết Phong cần phải ở lại vương quốc Ling để rèn luyện Thập Nhị Huyền Môn Công đến lúc mở được tầng thứ 9 mà không nguy hiểm đến tính mạng. Để làm được điều đó, Huyết Phong cần phải mất ít nhất hai năm.
Hai năm sau, cũng là thời điểm Lang tộc chính thức muốn diệt đi Viên tộc theo lời tiên tri. Huyết Phong có thể ở lại đây hai năm, nó rất có ích với thằng bé. Nhưng lại không có ích một chút nào đối với Ma Tùng Quân và những đứa nhỏ khác.
Nếu hai năm sau mới nổ ra cuộc chiến, thì hơn một năm nữa, Ma Tùng Quân quay lại cũng không có vấn đề gì. Nghĩ thế Ma Tùng Quân liền nói:
“Đệ ở đây một mình trong hai năm sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?”
Hắn hỏi là muốn xem xem, cách nhìn của Huyết Phong thế nào về bản thân hắn trong tương lai.
“Đệ nghĩ mọi thứ đều ổn. Viên Tôn có vẻ như hơi kiêu ngạo với ca, nhưng ta đều biết ông ta đang lo cho tộc của mình. Vì thế mới có hành xử không đúng mực, ông ta còn nhờ vả đệ xin cho Viên tộc hai năm. Sau hai năm, cái mạng của Viên Tôn sẽ thuộc về ca.” – Huyết Phong cười khổ nói.
“Ta cần mạng của một khỉ làm cái gì, nói hắn. Nếu muốn người khác tử tế với mình, trước tiên nên sống tử tế trước đi. Quyết định lần này của đệ chúng ta đồng ý, và chúng ta cũng không thể ở lại đây cùng với đệ hai năm được.”
“Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết cần không gian để trưởng thành. Đại Cathay cần phải đánh đấm thường xuyên hơn, hắn không có thầy dạy tốt như đệ. Lưu Béo cũng cần phải rèn thường xuyên để nâng cao tay nghề.”
“Còn cả ta, ta cũng cần phải mạnh lên. Ta sẽ hỏi đệ một lần nữa! Ở lại đây một mình, đệ có tự đảm bảo an toàn cho bản thân được không?” – Ma Tùng Quân đứng dậy, nghiêm mặt hỏi.
Câu hỏi mang đầy tính trách nhiệm của một thằng đàn ông. Huyết Phong từ trước đến nay, dù có mạnh thế nào thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Vốn nghĩ bản thân sẽ phải trưởng thành khi ba mẹ mất đi, nhưng khi Ma Tùng Quân xuất hiện, hắn lại dựa hết và Ma Tùng Quân. Thành ra câu hỏi này, khiến cho Huyết Phong có một chút áp lực.
Nhưng rất nhanh, Huyết Phong nở nụ cười tự tin nói:
“Nếu có nguy hiểm đệ sẽ trốn. Nếu không thể trốn, đệ sẽ cầu viện ca!”
“Được! Hai năm sau, chúng ta sẽ quay lại đây tụ họp cùng với đệ. Cầm theo điện thoại, cục sạc bằng pin mặt trời... mấy thứ linh tinh nữa. Đừng có làm hư đấy, không là không liên lạc được đâu...”
Nói rồi Ma Tùng Quân lấy ra một đống đồ đưa Huyết Phong. Bên cạnh, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thì khóc sụt sùi, đòi Huyết Phong ở lại, không muốn rời xa hắn. Bất quá có khóc nhiều hơn nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Hai đứa trẻ này dù sao cũng hiểu chuyện, được mọi người khuyên nhủ một chút liền thôi khóc. Thay vào đó lại quyết tâm sẽ trở lại sau hai năm, đủ sức để hỗ trợ Huyết Phong trong việc chiến đấu thay vì đứng nhìn như trước.
Huyết Phong cũng đáp lại lời hứa của hai đứa nhỏ, tự hứa bản thân sẽ mạnh hơn để bảo vệ tất cả mọi người.
Nghĩ lại, Ma Tùng Quân thấy bản thân quyết định hơi đường đột một chút. Tuy hắn đã đồng ý cho Huyết Phong ở lại đây hai năm, nhưng hắn còn phải xem thêm thái độ của Viên tộc thế nào đã. Thậm chí hắn còn cần phải điều tra về sức mạnh đại khái của Lang tộc, rồi kẻ nào đứng sau chúng.
Khi chắc chắn những điều đó, hắn mới có thể yên tâm để cho Huyết Phong ở đây được. Như một người anh cả trong gia đình, Ma Tùng Quân phải đảm bảo an toàn cho tất cả từ ngoài vào trong.
Chiều hôm đó, khi Huyết Phong đang dọn đồ thì Viên Tôn và Viên Thừa Ân đến gặp Ma Tùng Quân. Bọn họ xin lỗi hắn bằng tất cả ngôn ngữ thành kính nhất mà loài khỉ có thể nghĩ. Bởi hai con khỉ này sợ một câu nói của Ma Tùng Quân sẽ khiến cho Hắc Y Nương Tử chú ý đến bọn họ.
“Nếu là xin lỗi để ta bỏ qua cho các ngươi thì ta nghĩ không cần. Ta vốn chẳng có ý định đối phó với các ngươi. Các ngươi về được rồi.” – Ma Tùng Quân lạnh nhạt nói.
“Không không... chúng ta không thể về như vậy được. Là do Viên Tôn ta lỗ mãng, vì tính tình của ta không tốt, ảnh hưởng đến đại nhân. Ta đến đây với tất cả lòng thành kính nhất, xin dâng lên ngài một vật.”
Nói rồi Viên Tôn lấy ra một viên đá ngũ sắc lớn bằng bàn tay của hắn. Là bàn tay của hắn trong trạng thái khổng lồ, tức bằng mấy lần Ma Tùng Quân cộng lại.
Ma Tùng Quân khó hiểu nhìn viên đá, đến tặng hắn cục đá là có ý gì? Đá thì đẹp đấy, nhưng không phải ma tinh thạch, cũng chẳng trong veo đẹp đẽ như đá quý.
Bất chợt Ma Tùng Quân thấy Huyết Phong giơ ngón cái về phía mình, với nụ cười mỉm trên môi hắn. Như thể đang nói với Ma Tùng Quân rằng ‘đệ tranh thủ chút lợi ích cho ca, còn không mau lấy đi?’.
Với cái vẻ mặt như viết chữ lên trên đó của Huyết Phong, Ma Tùng Quân có thể đoán được đại khái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT