“Ở đây ta có một thanh đoản đao phẩm chất Lục. Mang thuộc tính Hỏa, ta đổi một cái này lấy hai đồng bạc chỗ các ngươi. Hai người các ngươi đem đi bán vẫn lời chán, ta làm người lương thiện, chỉ muốn trao đổi thôi. Đảm bảo không phải đồ ăn trộm, ta lấy từ kho báu của ta tích lũy bao đời cha ông mới có được.”
“Có thật không?” – Hắc Long Giả nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Khoan đã, thằng này mồ côi mà? Tích lũy bao đời kiểu gì? Nhất định là đồ ăn trộm.” – Gã Hắc Long Giả khác lập tức nói.
Trên tay hắn là một thanh đoản đao màu đỏ, Ma cụ bình thường rất đắt đỏ, dù là Ma cụ cấp Lục đi chăng nữa thì cũng không phải là món đồ người bình thường có thể bỏ tiền ra mua được. Nếu thứ này chỉ có giá hai đồng bạc thì quá lời với bọn họ.
Vả lại đây cũng chỉ là nhiệm vụ cản không cho Tí Hai Ngón lấy tiền, chứ không nói cản hắn trao đổi vật phẩm để lấy đồng bạc. Đồ ăn cắp nên có cái giá này để hắn có thể trao đổi, coi như là bọn họ được một món hời. Gã Hắc Long Giả cầm đoản đao và gã kế bên nhìn nhau một cái, cả hai gật đầu với nhau rồi mỗi người ném ra một đồng bạc cho Tí Hai Ngón.
“Đa tạ.” – Tí Hai Ngón mỉm cười, hắn tiến đến vỗ vai hai gã Hắc Long Giả.
Sau đó khởi động ma thuật hệ Phong của mình, tạo ra một cơn gió lớn. Khiến cho hai Hắc Long Giả bên cạnh giật mình đề phòng hắn, bởi gió nổi lên khiến cho tầm nhìn hai người họ bị giới hạn bởi đất cát nằm trong gió. Tí Hai Ngón không làm gì cả, hắn chỉ làm màu rồi đạp gió rời đi.
Hai Hắc Long Giả mang gương mặt hỏi chấm nhìn nhau, cái tên Tí Hai Ngón kia lúc nào cũng có vấn đề như vậy sao?
“Ê, giờ chả lẽ chúng ta đem cái này đi bán thật hả?” – Gã Hắc Long Giả cầm thanh đoản kiếm nói.
“Tất nhiên, cái này nằm ngoài công việc của chúng ta. Đại nhân đã dặn, nếu hắn đến cướp hoặc ăn trộm, chúng ta có thể ra tay cản hắn. Nhưng đây là trao đổi, đại nhân không có nhắc đến vấn đề này, không thể đánh hắn được. Biển thủ đi.” – Gã còn lại gật đầu cười đen tối.
“Biển thủ? Các ngươi làm cái trò gì vậy?” – Long Nguyên Giáp đột nhiên xuất hiện sau lưng hai gã Hắc Long Giả khiến cho hai người bọn họ giật nảy mình.
Hỏi ra Long Nguyên Giáp mới biết được nguyên do, hắn không ngờ Tí Hai Ngón lại có cách làm trao đổi đồ thú vị đến thế. Chẳng lẽ hắn có đủ Ma cụ để đổi lấy đồng bạc hay sao? Nếu có nhiều như thế tại sao hắn còn đi trộm tiền của người ta, đừng nói là trộm vì đam mê, chẳng ai hơi đâu đi vướng vào rắc rối làm gì. Nhất định là có lý do bên trong đó.
“A! Mấy viên ma tinh thạch Chuyên Dụng của ta rới đâu rồi?”
— QUẢNG CÁO —
“Hệ gì?”
“Một viên hệ Hỏa, một viên hệ Lôi.”
“Nhất định là thằng mặt chuột kia lấy, mau, đi tìm nó.”
Đang định rời đi, thì Long Nguyên Giáp nghe thấy hai gã thuộc hạ của mình la toáng lên, hắn quay đầu lại nói:
“Khoan đã, kiểm tra xem còn mất thứ gì không?”
Nghe theo lời của Long Nguyên Giáp, hai Hắc Long Giả kiểm tra một lượt, phát hiện ra không chỉ ma tinh thạch mà còn cả Ma cụ loại nhỏ như nhẫn, vòng tay, dây chuyền, cho đến cả cái khố tăng cường sinh lý cũng mất.
“Ha ha ha, không ngờ, vạn lần không ngờ.” – Long Nguyên Giáp cười phá lên.
“Được rồi, không cần đuổi theo đâu. Ta giao nhiệm vụ cho các ngươi, phàm những kẻ nào bị lừa ngươi phải đưa chúng rời khỏi khu rừng. Đồ trao đổi với Tí Hai Ngón phải tập hợp lại, yên tâm đi, đồ của các ngươi không mất được đâu.”
“Rõ thưa đại nhân.”
Long Nguyên Giáp quay người rời đi, để lại hai Hắc Long Giả xấu hổ đến mức cúi gầm mặt xuống. Hai Ma Pháp Sư Trung cấp, thế mà lại để cho một thằng nhõi Sơ cấp trộm mất đồ, lại không hề hay biết chút nào.
Đêm hôm đó phải nói là một cơn ác mộng đối với Hắc Long Giả lẫn Tí Hai Ngón. Ban đầu Tí Hai Ngón thực hiện các phi vụ lừa đảo của mình rất thành công, trao đổi Ma cụ hoặc ma tinh thạch để đổi lấy mấy đồng bạc lẻ. Ban đầu các Hắc Long Giả nghĩ rất đơn giản, đây là một món hời nên họ mới lấy.
Ngặt một cái, khi Tí Hai Ngón đụng phải một đội trưởng Hắc Long Giả, người này đọc vị được Tí Hai Ngón, biết rằng Tí Hai Ngón giở trò gì đó nên đã sớm chuẩn bị. Khi Tí Hai Ngón chuẩn bị thó mấy món đồ của gã đó thì hắn bị tóm. Kết quả bị đánh cho một trận nhừ tử, cướp lại toàn bộ số Ma cụ trên người hắn, đồng thời còn đánh đập ép cung Tí Hai Ngón.
Cũng may Tí Hai Ngón có thuật thoát thân, hắn tạm thời trốn được với thương tích đầy mình. Không còn cách nào khác, bây giờ tiếp tục hành nghề lừa đảo quá bất cẩn. Vốn là người tính xa, Tí Hai Ngón không bao giờ mang theo toàn bộ bảo vật trên người. Hắn vẫn còn giữ rất nhiều Ma cụ và ma tinh thạch, chôn ở rất nhiều nơi trong khu rừng.
Ngôn Tình Ngược— QUẢNG CÁO —
Nếu lừa đảo khó như vậy thì hắn sẽ đặt bẫy để cướp. Tí Hai Ngón đặt một viên ma tinh thạch cấp Chuyên Dụng ở giữa đường, tất nhiên chẳng có tên điên nào lại đi nhặt một viên ma tinh thạch ở giữa rừng cả.
Các Hắc Long Giả không ngu đến thế, bọn họ biết thừa là trò của Tí Hai Ngón, nên họ muốn xem xem Tí Hai Ngón sẽ làm gì tiếp theo.
Tí Hai Ngón trốn ở một cành cây rậm rạp, hắn cảm nhận được có tới 12 Hắc Long Giả đang bao quanh lấy chỗ này. Bọn họ không phát hiện ra được hắn, do hắn có một bí thuật ẩn mình đặc biệt, từ ma lực, bước chân cho đến mùi trên cơ thể cũng không tồn tại.
Bất quá duy trì lâu rất tổn hao ma lực của hắn, trước tiên cần phải thả mồi câu lớn hơn. Một trang bị cấp Lam, đây là cái khố tăng cường sinh lý của đàn ông. Thứ này rất nổi tiếng, giá tiền cũng cực kì đắt đỏ, nhất định mấy gã Hắc Long Giả kia sẽ nhận ra được nó.
Thế là hắn lén ném cái quần xuống đất, sau đó kích nổ một viên ma tinh thạch hệ Hỏa cấp Thông Dụng. Ngọn lửa cháy phừng lên, Tí Hai Ngón lập tức rời đi, cách xa vị trí của cái khố khoảng chừng trăm mét.
“Thằng điên kia đem cái quần khố đi đốt làm gì vậy?”
“Khoan đã, mau lấy ra. Là khố tăng cường sinh lý.”
“Cái này hình như là của tên kia?”
“Là của hắn, nghe nói phải để dành tiền suốt 5 năm mới đủ tiền mua. Thế mà bị thằng mặt chuột kia trộm, chết cười mất thôi ha ha ha.”
“Ủa, cái quần đâu?”
“Là kẻ nào đã trộm?”
“Nó vốn đâu phải của ngươi, là của ta mới đúng.”
— QUẢNG CÁO —
Lúc này chủ nhân thật sự của cái quần đó chạy tới, cướp lấy. Hắn ta chính là kẻ bị trộm, vốn Long Nguyên Giáp bắt hắn phải tập trung mọi người ở bên ngoài. Nhưng vì cái quần này là cả tài sản của hắn tích góp được, quá quý giá đối với hắn nên hắn phải giành lại nó.
Lý do vì sao hắn đến được đây thì cũng nhờ Tí Hai Ngón, thằng mặt chuột đó chạy ra ngoài ném một lá thư rồi chạy đi mất. Theo nội dung trong lá thư, quần khố của hắn đang bị mấy gã Hắc Long Giả khác giành giật. Thứ nhạy cảm như vậy, hắn không dám nói ra trước mặt Long Nguyên Giáp để đòi lại, nên mới phải đích thân đến đây.
“Không được, đây là mồi nhử của tên mặt chuột kia. Ngươi vốn đã thất bại trong nhiệm vụ, nên ra khỏi rừng mới đúng. Chạy vào đây là vi phạm lệnh của đại nhân, để chúng ta giữ nó.”
Một gã Hắc Long Giả khác ngăn chủ nhân của cái quần khố lại. Thế là một màn giành giật quần khố xảy ra, tuy không đến mức đánh nhau nhưng lại mắng chửi nhau đến mức nước miếng văng tung tóe.
Ở trong thành, cảnh tượng đó xảy ra hết trong mắt Ma Tùng Quân. Đây có phải là cái tổ chức tình báo nổi tiếng của Long thật không vậy? Vì một cái quần mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Có khi cần phải cải tổ lại bọn họ mới đúng, nghĩ lại Long Nguyên Giáp lẫn Long Nguyên Đức đều là hai người cợt nhả, dưới trướng bọn họ làm gì có người bình thường được chứ?
“Ồ, thằng lỏi kia trộm đâu ra bộ quần áo của Hắc Long Giả vậy?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên thốt lên.
Trước mắt Ma Tùng Quân, có mũi tên chỉ vào một gã Hắc Long Giả trong số các Hắc Long Giả đang tranh nhau cái quần khố kia. Mũi tên đó chỉ ra một trong số họ chính là Tí Hai Ngón. Quay lại hình ảnh vài phút trước, Ma Tùng Quân mới biết được.
Là do Tí Hai Ngón chạy tới khu tập trung của các Hắc Long Giả thất bại trong nhiệm vụ giữ đồng bạc, hắn dùng lời lẽ lẫn sự dụ hoặc. Nói chung là luyên thuyên cái gì đó, rồi đưa một số Ma cụ để đổi lấy một bộ quần áo Hắc Long Giả. Chuyện này cũng không phạm luật, nên ai đưa ra sớm thì được đồ trước.
Phải nói Tí Hai Ngón đúng là một con cáo nhỏ, dùng đủ mọi cách để đạt được mục đích. Bất quá mục đích của Tí Hai Ngón không xấu, không biết có phải là do thực lực yếu nên không giết được người hay không, nhưng lại luôn dùng mọi cách ngoại trừ việc đánh nhau để đạt được thứ mình muốn. So với Đại Cathay thì đúng là một trời một vực.
Cuối cùng mấy người Hắc Long Giả kia không quyết định được ai sẽ cầm cái quần khố cho đến khi Long Nguyên Giáp xuất hiện và tịch thu luôn nó. Đồng thời bọn họ còn phát hiện ra toàn bộ đồng bạc đã bị trộm, thậm chí là một số ma cụ và ma tinh thạch trong người cũng bị thó đi mất.
“Các ngươi đang diễn hề ở đây à? Tuy nói đây là một cuộc chơi để thử thách Tí Hai Ngón, các ngươi thật làm ta thất vọng. Cút khỏi khu rừng hết đi.” – Long Nguyên Giáp lạnh giọng quát.