“Ngươi có biết sử dụng chú thuật ở đế quốc là bị cấm? Sử dụng ma thuật Hắc Ám ở đế quốc tương đương với tội chết. Không biết nên khen ngươi dũng cảm hay là ngu ngốc nữa đây?”

Long Nguyên Đức kéo ghế lại, ngồi xuống đối diện nhìn chằm chằm cô nàng Dark Elf với ánh mắt thương cảm. Nhưng nàng ta nhìn ra được, ánh mắt thương cảm kia hoàn toàn là giả dối. Mới đây lão còn đằng đằng sát khí muốn giết mình, bây giờ lại tỏ ra thương cảm là sao?

“Ngươi tên gì?” – Long Nguyên Giáp hứng thú hỏi.

Hắn vừa nghe Ma Tùng Quân giải thích về căn bệnh bạch tạng gì đó, có lẽ vì thế mới khiến một cô nàng Dark Elf trông giống một Light Elf như trong truyền thuyết. Thông thường các Elf mà con người thấy được đa phần là High Elf, chủng tộc Elf thuần khiết nhất trong các tộc Elf và cũng là chủng tộc lớn mạnh nhất. Còn Light Elf lại là chủng tộc hiếm thấy nhất, được cho là chủng tộc gần gũi với vị Thần Ánh Sáng của thế giới này. Họ có bề ngoài giống hệt như cô nàng Dark Elf kia.

Bỏ qua chuyện về chủng tộc Elf, Long Nguyên Giáp lại hứng thú với cô nàng Dark Elf này hơn. Không biết cô ta từ đâu đến đây, chẳng lẽ không biết đế quốc cấm sử dụng ma thuật Hắc Ám hay sao mà dám sử dụng trước mặt bao nhiêu người một cách công khai thế kia?

“Ta gọi là Lilian. Ngươi nhìn ta với ánh mắt hứng thú đó là sao? Tên con người chết dẫm.” – Lilian tức giận mắng Long Nguyên Giáp.

“Không có họ à?” – Long Nguyên Giáp hỏi tiếp.

“Không... khoan đã, tại sao ta phải trả lời ngươi?”

Nói rồi cô nàng Lilian nhìn sang Long Nguyên Đức nói: “Sử dụng chú thuật là phạm luật ở đây sao? Ta đâu có tham gia đấu trường, ta bị tước quyền rồi còn gì?”

Nghe Lilian an nói thế, Long Nguyên Đức kho khan một tiếng. Hình như vấn đề nghe hiểu của Lilian này có chút lệch lạc thì phải.

“Ha ha, Lilian nghĩa là tinh khiết trong sáng đúng không? Có thật ngươi là Dark Elf đầy mưu mô trong truyện cổ tích không thế?” – Long Nguyên Giáp nhịn không được cười nói.

“Tên chết dẫm kia, tại sao lại có kẻ ăn nói thô tục như ngươi ở đây chứ? Con người đúng là giống loài thô tục. Cái đồ giống lũ Orc, cái đồ béo mập.” – Lilian tức giận mắng chửi Long Nguyên Giáp.

Nhưng béo mập là một mà, đâu cần phải chửi hai từ cùng một nghĩa đâu? Điều quan trọng ở đây là Long Nguyên Giáp không có béo, hắn là kẻ đô con mới đúng. Ma Tùng Quân cũng thật hết nói nổi với Lilian, có vẻ như Đại Cathay đã chọc phải một đứa phiền phức rồi. Giải quyết không tốt, con bé này đi theo mỗi ngày để ám quẻ thì khổ.

“Không phải ở đấu trường, trong vương quốc này, bất kì kẻ nào sử dụng ma thuật Hắc Ám đều bị phán tội chết. Ở đây, nếu ta giao nộp ngươi cho thành chủ, chắc chắn số của ngươi sẽ bị xử tử. Bất quá, ngươi là Dark Elf, chúng ta không thể xử lý ngươi. Thay vào đó sẽ đưa ngươi cho tộc Elf lớn nhất hiện nay là High Elf xử lý.”

Long Nguyên Đức nghiêm túc nói, ánh mắt của lão ta lại trở nên lãnh đạm. Phải nói cái lão này thay đổi biểu cảm gương mặt như chong chóng, quay qua quay lại đã dọa cho Lilian thêm một trận nữa, khiến cho mặt mũi con bé từ trắng chuyển thành xanh.

“Đừng, đừng giao ta cho cái bọn kiêu ngạo đó. Ngươi muốn ta làm gì cũng được, giao cho chúng thà giết ta đi thì hơn.” – Lilian khóc rống lên nói.

“Sử dụng ma thuật Hắc Ám có thật là liệt vào tội chết không?” – Ma Tùng Quân ghé sát vào tai Long Nguyên Giáp hỏi nhỏ.

“Không hẳn, chỉ đang dọa thôi. Bất quá nếu sử dụng ma thuật Hắc Ám mà để người khác phát hiện ra, có thể kéo đến các Ma Pháp Sư Hoàng Gia truy bắt. Cụ thể để làm gì thì đến đệ cũng không rõ, thi thoảng có vài người được đưa cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả hoặc Học Viện Đế Quốc nghiên cứu. Nói chung không khác cái chết là mấy, trừ phi phía các đội Ma Pháp Sư Hoàng Gia đã đủ chỉ tiêu thôi.” – Long Nguyên Giáp giải thích.

“Vậy con bé thảm rồi.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.

Thực chất Ma Tùng Quân không phải hỏi cho con bé Lilian kia, mà hắn hỏi để sau này có gặp lại Ngọc Huyền, dặn nàng ta đừng sử dụng ma thuật Hắc Ám trước mặt người khác. Nếu không sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có, hắn lại không muốn Ngọc Huyền gặp phải chuyện không may. Lần đầu tiên gặp nàng, thấy nàng bị thương, chắc hẳn là bị bọn đế quốc truy sát chăng?

Có một điều Ma Tùng Quân không hề biết rằng, người có khả năng bắt được nàng ta đến bây giờ còn chưa sinh ra trên đời. Chỉ nói trong phạm vi con người, còn không phải người thì chưa biết được.

Nhìn Lilian khóc quá thảm thiết, tự dưng Đại Cathay thấy tội tội. Mà thôi, ai mướn ban nãy muốn giết hắn làm gì, giờ lãnh hậu quả thôi. Bất quá cái vẻ mặt đáng thương kia, thật khiến cho Đại Cathay nhịn không nổi, đành buột miệng nói:

“Ngài Nguyên Đức, có thể tha cho cô nàng đó một mạng không? Dù gì ta cũng bất tử, không bị ả ta hại chết được đâu.”

“Đây không phải là vấn đề của ngươi, ngươi thì làm sao mà chết được. Đây là vấn đề của đế quốc, ngươi định xen vào ư?” – Long Nguyên Đức không một chút khách khí, nói thẳng mặt Đại Cathay.

Nghe thế, trên trán Đại Cathay nổi lên gân xanh, hắn phát bực trước vẻ mặt gợn đòn của Long Nguyên Đức. Nhưng mà đánh không lại lão già này, hắn cũng chẳng việc gì phải liều mạng để cứu con nhỏ kia. Bây giờ ra tay ở đây, chỉ có mình hắn chịu thiệt, tệ hơn nữa thì có khi làm tệ đi mối quan hệ giữa Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân. Thế thì càng không được.

Nghĩ được như thế, Đại Cathay nuốt lại cơn giận của mình. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống. Long Nguyên Đức nhìn Đại Cathay với ánh mắt hài lòng, Ma Tùng Quân thì ngạc nhiên vì Đại Cathay có thể kìm chế được cơn giận của mình. Theo lý mà nói, Đại Cathay khá là điên, gặp kẻ nào ghét là sẽ lao vào đánh nhau bất kể sống chết.

“Nói đi, vì sao ngươi lại sử dụng ma thuật Hắc Ám? Là do tộc đàn của ngươi dạy cho ngươi ư? Bọn họ ở đâu?” – Long Nguyên Đức vung tay ra tạo một vùng kết giới bao bọc lấy mấy người Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp và Đại Cathay lại.

Chỉ có cái bàn của Huyết Phong và Lưu Béo đang ngồi đằng kia thì vẫn tập trung xem giải đấu ở dưới đấu trường hơn. Động tĩnh bên này khiến bọn họ chẳng để ý cho mấy. Có Huyết Phong lâu lâu hóng chuyện thì dỏng tai lên để nghe lén, xong giờ không nghe được gì nên đành thôi.

“Ta không biết, ta bị đuổi đi từ lúc 3 tuổi. Làm gì có ai dạy cho ta, tộc của ta ở rất sâu trong rừng, ta cũng không biết khu rừng đó nằm ở đâu. Lúc bị đuổi, ta tìm đường quay về nhưng không được. Đành phải sống trong rừng suốt 40 năm. Sau đó ta đến vùng đất của con người các ngươi để kiếm sống, ta rất thích đồ ăn của con người. Ngon hơn nhiều so với ăn thịt sống...”

Lilian hồn nhiên kể về cuộc đời của mình cho mấy người Long Nguyên Đức nghe. Phải nói con bé là một người ngây thơ vô số tội. 40 năm sống trong rừng, đến thế giới loài người khoảng 10 mấy năm, nhưng kiến thức về thế giới này gần như bằng con số 0.

Bởi đa phần Lilian toàn lang thang ở các làng trấn gần rừng núi, nên việc tiếp cận thông tin bị hạn chế. Mặc dù cũng là một Mạo Hiểm Giả, có năng lực không tồi, nhưng lại chẳng có một đồng đội nào vì cái tính quái gở của mình. Đi đến đâu, phá đến đấy, cái gì cũng không biết.

Trong thời gian sống trong thế giới loài người, Lilian làm bất kì thứ gì để có thể kiếm ra tiền để mua thức ăn do con người chế biến. Chỉ trừ bán thân là không làm, thì hầu như thứ gì cũng làm qua. Hôm nay tham gia đấu trường chính là vì phần thưởng.

Bất quá khi đăng kí lại phải mất mấy đồng bạc, nên khi bị loại trong tức tưởi bởi Đại Cathay khiến cho Lilian phát cáu lên và lỡ sử dụng chú thuật lên hắn. Nói về chú thuật của Lilian, quả thật không một ai dạy con bé cả. Đây chính là thiên phú trời sinh của tộc Dark Elf, cách thức nguyền rủa người khác của Lilian rất đơn giản.

Đó chính là chửi, Lilian không ngừng lẩm bẩm mắng chửi Đại Cathay. Đại loại như “Chết đi, tên mặc đồ quái dị. Tim ngươi ngừng đập, miệng ngươi hộc máu, đập mặt xuống bàn cho chết...”

Đó là những gì Lilian mắng chửi Đại Cathay, kết quả nó lại trở thành sự thật khiến cho Đại Cathay lăn ra chết ngay tại chỗ. Sau đó thì hồi sinh trở lại.

Chuyện này đối với Long Nguyên Đức lại không bình thường một chút nào. Lão nhìn Lilian với ánh mắt kinh ngạc không thể tả, bởi theo lão biết Chú Thuật Sư khi niệm chú là một chuỗi câu chú phức tạp và tiêu hao ma lực khá lớn để vận dụng được nó. Đồng thời còn bị phản thệ lên bản thân, do đó các Chú Thuật Sư thường dùng thuật kháng phản thệ lên bản thân trước khi niệm chú. Cũng nhờ thuật chống phản thệ đó, nên con người mới có cách đối đầu với Dark Elf.

Bởi khi niệm thuật chống phản thệ, sẽ có dao động ma thuật, từ đó có thể biết trước để ngăn chặn Chú Thuật Sư niệm phép. Vấn đề năm ở chỗ, Lilian lại không biết chuyện đó, nên cũng không dùng. Đâm ra bị phản lên người, khiến Lilian hộc máu ra, nhưng chỉ như thế thôi. Chỉ bị rối loạn ma lực một chút nên xảy ra hiện tượng trên.

Phải biết rằng khi một Chú Thuật Sư bị phản thệ, không có ma thuật kháng phản thệ thì sẽ bị phản thệ tương đương với năm phần dùng chú thuật lên kẻ địch. Chú thuật giết chết một người mà chỉ khiến bản thân rối loạn ma lực một chút thì không thể tin được.

“Không được, không thể để con bé này vào tay đế đô được.” – Long Nguyên Đức lẩm bẩm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play