*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong một tửu lâu khang trang nhất thành Phù Sương. Trên nóc của tòa tửu lâu có một ống khói, nó xả ra những làn khói trắng đậm đặc. Nóc nhà xung quanh được bao bọc bởi tuyết trắng, tuyết không tan đi dù cho nằm bên cạnh ống khói nóng.

Núi Lạc Sơn lạnh như thế đấy, đến cả tuyết cũng không tan nổi. Bên trong tửu lâu là một không gian ấm cúng, với những bình rượu nóng luôn được đun lên bởi lò than nhỏ. Lúc này Ma Tùng Quân ngồi một bên, được người đối diện rót một ly rượu nóng bằng giá gỗ.

“Tóc tách.”

Từng giọt rượu chảy xuống, ly rượu của hắn bốc khói lên nghi ngút. Dù trong này đã ấm hơn bền ngoài, nhưng cái cảm giác lành lạnh vẫn còn đó.

“Ực...”

“Đã, quá đã, nóng ran cả người ha ha.”

Ma Tùng Quân nhăn mặt vỗ đôm đốp lên đùi. Hắn kiếp trước nghèo rớt mùng tơi, rượu uống được chỉ toàn rượu đểu ngoài đường có bao giờ được uống rượu hảo hạng đâu? Vì thế nên hắn mới thích uống bia hơn là rượu. Đến thế giới này hắn được thử mọi loại rượu trên đời, nhưng rượu hôm nay được uống đúng là loại rượu ngon nhất hắn từng thử qua.

“Đây là rượu của lão già này, tất nhiên là hàng tốt rồi. Hôm nay được lão lấy ra mời khách, đúng là chuyện lạ bốn phương.” – Long Nguyên Giáp ngồi đối diện mỉa mai nói.

Đây là một bàn tròn bệt, ba người ngồi lại với nhau trên một cái bàn tròn đó. Còn một bàn khác có mỗi một mình Long Hân Nghiên ngồi đó, chống cằm nhìn chằm chằm Tiểu Bạch của mình. Mấy ngày qua, sống cùng với Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đã quen, bây giờ một mình thấy có chút hụt hẫng.

“Ha ha, Ma huynh đệ. Thấy rượu của lão ta thế nào? Nếu ngươi muốn có thể lấy về mấy vò, ta còn nhiều lắm.” – Long Nguyên Đức ngồi bên cạnh Ma Tùng Quân cười ha ha nói.

“Rầm” Long Nguyên Giáp đập bàn một cái quát lên:

“Cái gì? Lão còn tận mấy vò? Thế mà ta đổi cả một cây thuốc lá chỉ cho ta hai vò, nói là hết rồi?”

“Ta chỉ nói là hết rồi, hết ở đây có nghĩa là hết phần cho ngươi.” – Long Nguyên Đức híp mắt nói.

— QUẢNG CÁO —



“Này, lão muốn kiếm chuyện đúng không? Đưa thêm một bình nữa đây, một cây thuốc đó rất hiếm, khó khăn lắm ta mới cho lão, nể tình chuyện ta nhờ lão hôm nay. Nếu không, có mười vò rượu đừng mong đổi lấy một gói.” – Long Nguyên Giáp nóng giận nói.

“Ồn ào quá, làm như ta không biết thuốc lá của ngươi có từ Ma huynh đệ đây? Người đâu? Lấy bốn vò ra đây, cho Ma huynh đệ đây ba vò, còn một vò nát cho thằng cháu khốn đốn của ta.” – Long Nguyên Đức búng tay nói.

Lập tức có hạ nhân đem lên bốn vò rượu, ba vò đặt sau lưng Ma Tùng Quân, một vò đưa cho Long Nguyên Giáp.

Ma Tùng Quân không vội thu vò rượu vào túi đồ hệ thống, hắn cứ nhìn chằm chằm Long Nguyên Đức xem coi lão già này tìm hắn có chuyện gì. Cả Long Nguyên Giáp cũng muốn tìm hắn, chắc không chỉ đơn giản là vụ việc của Chu Tước không thôi. Nếu vì chuyện đó, Long Nguyên Giáp cũng không cần nhiệt tình đến mức chạy đến tận đây để làm gì.

“Rốt cuộc ngài tìm ta có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân lịch sự nói.

Dù hắn là kẻ thô lỗ, nhưng chí ít vẫn biết cách dùng từ với người có bối cảnh như Long Nguyên Đức. Nói thì nói thế, thực chất Phiền Bỏ Mẹ đã soạn thảo ra cách nói chuyện cho Ma Tùng Quân, Ma Tùng Quân chỉ dựa theo đó mà nói, khiến cho hắn có chút không quen.

“Không cần phải trịnh trọng như vậy đâu Ma huynh đệ. Ha ha, cứ thoải mái là được.” – Long Nguyên Đức nhìn Ma Tùng Quân cười ha hả nói.

“Vậy được, lão nói đi, tìm ta có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân một chân lên, gác tay lên gối nói.

Thái độ của Ma Tùng Quân thay đổi như chong chóng khiến cho Long Nguyên Đức bất ngờ, nhưng càng như thế, lão càng cười to hơn. Sau một tràng cười lớn khiến cho cả Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp nhíu mày thì lão mới bắt đầu nói ra.

“Là về Chu Tước, ta cảm nhận được ma thuật của Chu Tước xung quanh ngươi. Ma huynh đệ, có phải trong đội của ngươi mới thu nhận một kẻ hệ hỏa?” – Long Nguyên Đức chậm rãi nói.

Tốc độ nói, không nhanh không chậm nhưng nó lại khiến cho trái tim Ma Tùng Quân nhảy lên bộp một cái. Chỉ một dao động nhỏ như thế, dù bên ngoài sắc mặt Ma Tùng Quân vẫn bình thường, khiến cho mọi chuyện bị bại lộ.

Ma Tùng Quân không biết bản thân bị bại lộ, nhưng Phiền Bỏ Mẹ có nói cho hắn và hắn đã biết chuyến này không xong rồi. Bất quá bên ngoài Ma Tùng Quân vẫn tỏ vẻ không hiểu gì, hắn chỉ cười nói:

“Chu Tước? Ta không hiểu ý của lão.”

— QUẢNG CÁO —

Event

“Nhìn biểu hiện của ngươi, chắc có lẽ ngươi đã sớm đoán được thân phận của kẻ kia. Không cần phải giấu diếm làm gì, ta đã phái người theo dõi Chu Tước ngay từ đầu. Kể từ lúc hắn trốn khỏi hố xác...”

Lúc này Long Nguyên Đức mới chậm rãi kể ra cho Ma Tùng Quân nghe. Ngay từ thời điểm Chu Tước trốn ra khỏi hố xác thì đã bị chính lão theo dõi, nhưng lão không vọng động bắt hắn. Vì ai biết được Chu Tước còn có thêm một chiêu hủy diệt diện rộng nào không.

Ngay từ đầu, Chu Tước là một trong bốn đầu lĩnh khó chơi nhất. Nếu hắn quyết định đánh thật, cả Lạc Sơn này đều phải trở thành núi lửa chứ không còn là núi tuyết. Chuyện giết hắn chết một cách dễ dàng là điều khó có thể tin được. Bởi vì Chu Tước có một đặc điểm, hắn càng chết nhiều lần thì hắn càng mạnh.

Tính đến nay, không biết Chu Tước đã chết bao nhiêu mạng, sức mạnh của hắn trong bốn kẻ đầu lĩnh Hội Huyết Nhẫn là không thể phán đoán. Tức, không ai biết hắn mạnh đến mức nào. Chính vì khó đoán như thế, cho nên Long Nguyên Đức mới theo dõi hắn.

Đang lúc theo dõi Chu Tước, thì đột nhiên trên bầu trời giáng xuống một ánh sáng khủng khiếp. Long Nguyên Đức cảm nhận được nguồn ánh sáng đó không phải là sức mạnh của con người, nó khủng khiếp đến mức, Long Nguyên Đức cho rằng đó là sức mạnh của thần linh.

Lão thấy Chu Tước nằm bất động suốt một ngày trời, sau đó thì hắn tỉnh dậy. Vẫn là gương mặt đó, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác so với Chu Tước. Là một người âm hiểm, gương mặt của Chu Tước luôn luôn mang theo một tia âm hiểm xảo trá, rất khó để biết hắn nghĩ gì sau nét mặt đó. Sau khi ánh sáng giáng xuống lại mang theo nét mặt khiến cho Long Nguyên Đức không hiểu nổi.

Vẫn là gương mặt kia, nhưng lại mất đi hết nét xảo trá, thay vào đó có một chút khí thế của một kẻ đầu đội trời, chân đạp đất. Ánh mắt sắc lẹm như một chiến binh, gương mặt mang theo vẻ oai vệ, thẳng thắn. Trái ngược hoàn toàn với trước khi bất tỉnh. Cùng là một người không thể nào có biến hóa nhanh đến vậy được, trừ phi bên trong linh hồn không phải là Chu Tước.

Sau đó lão ta theo dõi thêm vài ngày, phát hiện ra Chu Tước này yếu đến đáng thương. Nhưng lại có khả năng phục hồi khủng khiếp hơn cả trước khi chết, ngược lại ma lực trong hắn cực kì ít ỏi. Thông qua hành động, cách nói, nét mặt của Chu Tước hiện tại, Long Nguyên Đức càng không tài nào tin được.

Cuối cùng là Chu Tước phát hiện ra lão, nên giả vờ giả vịt để giở trò gì đó hay là linh hồn của hắn có vấn đề? Cả lúc ở trong nhà trọ, lão cố tình để cho một đám Mạo Hiểm Giả đánh nhau với hắn, đánh càng nặng càng tốt. Kết quả đánh hắn gần như chết đi.

Như thế càng tốt, Long Nguyên Đức muốn để cho Chu Tước chết hẳn luôn. Nếu là Chu Tước, hắn không tài nào để cho bản thân lâm vào cuộc chiến vô nghĩa đó, dẫn đến bản thân suýt chết được. Sau đó lão lại vô tình phát hiện ra Ma Tùng Quân đến trấn Lạc Sơn, càng vô tình hơn là Chu Tước gặp được Ma Tùng Quân, được Ma Tùng Quân cứu một mạng.

Tuy không thể nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Ma Tùng Quân và Chu Tước, nhưng từ hành động, cử chỉ lẫn cả việc Chu Tước chịu đi theo Ma Tùng Quân để làm Mạo Hiểm Giả lại khiến cho Long Nguyên Đức đặt ra rất nhiều nghi vấn. Chẳng lẽ Chu Tước đoạt xác thất bại, linh hồn của hắn bị thay thế bởi chủ thể của cái xác kia?

Nếu là như thế, Long Nguyên Đức không thể xác định chắc chắn được, cũng không thể mạnh mẽ tiếp cận. Giả sử hắn giả vờ để đồng vu quy tận với lão, thì cực kì nguy hiểm, tốt nhất cứ để quả boom hẹn giờ đó tiếp xúc lâu lâu với Ma Tùng Quân một chút. Từ đó hỏi Ma Tùng Quân sẽ rõ hơn.

— QUẢNG CÁO —



Nhưng vạn lần lão không ngờ rằng Chu Tước lại nhận trúng ngay nhiệm vụ Mạo Hiểm Giả do lão ủy thác cho cháu gái, tất cả quá trình hoàn thành nhiệm vụ cho đến cháu gái Long Hân Nghiên của lão gặp phải Ma Tùng Quân, lão chứng kiến hết thảy nhưng không một lần can thiệp. Càng theo dõi lâu đến mức này, càng khiến lão chắc chắn hơn về quan điểm, Chu Tước chính thức chết rồi.

Kẻ đi theo Ma Tùng Quân là kẻ sở hữu sức mạnh của Chu Tước, nhưng lại thừa hưởng không hết. Chỉ có tính năng bất tử là mạnh lên, còn ma lực trong cơ thể lại ít ỏi đến mức đáng thương. Vả lại sức mạnh hồi phục của Chu Tước lại rất giới hạn, hình như cần ăn mới có sức để hồi phục. Bị bỏ đói thì chắc chắn phải chết, một kẻ như thế, không quá nguy hiểm.

Để chắc chắn hơn, hôm nay lão mới gọi Ma Tùng Quân đến để hỏi. Long Nguyên Giáp cũng biết được tin đó, sợ Long Nguyên Đức làm khó dễ Ma Tùng Quân, nên mới chạy đến đây.

“Ta có thể chắc chắn với lão một điều, hắn không phải là Chu Tước. Cụ thể là ai thì ta không biết được, hiện tại ta đang muốn hắn gia nhập đội Mạo Hiểm Giả của ta. Vì hắn rất đáng thương, lão theo dõi chắc cũng biết được. Hắn cực kì ngờ nghệch và liều mạng, theo như những gì lão nói về Chu Tước, ta càng chắc chắn hắn không phải là Chu Tước.”

“Có thể như lão nói, Chu Tước đã gặp vấn đề gì đó, hồn phi phách tán không chừng. Giờ hắn không còn là Chu Tước. Không biết lão định xử trí hắn thế nào?” – Ma Tùng Quân híp mắt hỏi.

Hắn không có khả năng đánh lại Long Nguyên Đức, nhưng ở đây có Long Nguyên Giáp, chắc chắn Long Nguyên Giáp sẽ theo phe hắn. Nếu đánh không lại, cùng lắm dội vài trái RPG, rồi bỏ chạy là được.

“Giết nhầm còn hơn bỏ sót!” – Long Nguyên Đức thản nhiên nói.

“Rầm!!”

Lời lão vừa dứt, Ma Tùng Quân triệu hồi ra trọng kiếm, trọng kiếm xuất hiện rơi ngay trên bàn ăn, khiến cho bàn ăn gãy ra làm đôi. Ma Tùng Quân nắm lấy thanh kiếm, vác lên trên vai rồi từ từ đứng dậy.

“Ma thúc thúc!!”

“Gia gia, gia gia lại làm khó người khác đúng không?” – Long Hân Nghiên từ xa chạy đến bên cạnh Ma Tùng Quân hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play