*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thành Phù Sương tọa lạc trên dãy núi gọi là Lạc Sơn. Như đã nói, trấn Lạc Sơn nằm giữa thung lũng của dãy núi cũng lấy tên từ dãy núi này. Vì sao nó có tên là Lạc Sơn ư? Là vì dễ bị đi lạc, nên mới có tên là Lạc Sơn.
Ma Tùng Quân thuê một căn phòng trọ, rồi gửi cái chuồng heo gà ra trại chăn nuôi để người ta chăm dùm mấy hôm. Con Meo, con Gâu chuyến này cũng đi theo vì chúng rất là thích tuyết, muốn nghịch tuyết bên ngoài thành.
“Ca đẹp trai, ngươi phải làm mồi nhử đấy. Đây là nhiệm vụ do ngươi chọn, ngươi không làm mồi nhử ta đốt cái mông ngươi ra.”
Yên Nhược Đan hậm hực đi theo sau lưng Đại Cathay mà nói.
Nghe thế Đại Cathay cười khổ vài tiếng, trong ký ức của Chu Tước không hề có chuyện gì về việc xé giấy nhiệm vụ xuống sẽ phải nhận nhiệm vụ đó cả. Trong suốt ký ức của Chu Tước, nhiệm vụ hắn nhận đều thông qua thuộc hạ đưa cho và đó chỉ là nhiệm vụ ám sát, giết người, phóng hỏa các thứ.
Quá khứ của Chu Tước quả thật rất đen tối, cứ nghĩ trở thành Mạo Hiểm Giả sẽ có cái gì đó vui vẻ hơn, nhưng vừa mới táy máy tay chân một cái đã có chuyện xảy ra, khiến Đại Cathay không ngừng thở dài.
Nhiệm vụ mà hắn lấy xuống là tìm một con gấu lông trắng nằm trên ngọn núi cao nhất nhì dãy Lạc Sơn. Khoan hãy nói đến việc con gấu trắng kia là một con Ma thú cực kì mạnh, thì riêng cái việc đến được ngọn núi cao nhất trong dãy núi này đã là một vấn đề.
Một mình Đại Cathay tự ý nhận nhiệm vụ thì thôi đi, Yên Nhược Đan thấy thế cũng lấy xuống vài tờ giấy, tất cả đều là nhiệm vụ cấp 2 – Katagita. Nhưng Yên Nhược Đan lại không bị ai trách móc, cả Ma Tùng Quân cũng thế.
Ban đầu ý định của Yên Nhược Đan là chọc tức Ma Tùng Quân, nếu đã chấp nhận làm nhiệm vụ của Đại Cathay thì phải chấp nhận nhiệm vụ con bé xé xuống. Bằng một cách nào đó, mấy nhiệm vụ Yên Nhược Đan lấy xuống toàn là nhiệm vụ thu thập dược liệu quanh ngọn núi có con gấu trắng kia. Do ngọn núi có con gấu đó, nên rất ít Mạo Hiểm Giả chịu nhận nhiệm vụ đấy, kể cả nó cách xa hang của con gấu trắng.
Có tổng cộng ba nhiệm vụ thu thập dược liệu và một nhiệm vụ tìm con gấu trắng kia. Trong nhiệm vụ có miêu tả, mục tiêu là con gấu đó, nhưng không phải là giết nó mà là bắt con của nó đi. Nghe nói con gấu đó đẻ đến 3 đứa con. Trong khi bình thường gấu sẽ chỉ sinh đôi, sinh ba rất hiếm thấy, nhất là đối với Ma thú dạng gấu.
Nghe nói người ủy thác là một tiểu thư nhà giàu, vì muốn sở hữu cho mình một con gấu Ma thú, nên muốn bắt con gấu tuyết con về để huấn luyện từ nhỏ. Bất quá vấn đề nằm ở chỗ, gấu mẹ lúc nuôi con cực kì hung dữ. Dù nó có sức mạnh chỉ tương đương Ma Pháp Sư Thượng cấp Nhất tinh đi chăng nữa thì cũng không thể giỡn mặt được.
Nghe nói phải có đến vài Ma Pháp Sư Thượng cấp từ Ngũ tinh trở lên, phối hợp thành đội với nhau mới có thể đánh bại được loài gấu trắng này. Nghe tả có vẻ giống gấu Bắc Cực, nhưng mà ở đây chắc chắn không phải là Bắc Cực. Ma Tùng Quân cũng chẳng muốn tìm hiểu tại sao ở đây lại có gấu Bắc Cực làm gì.
Mà Phiền Bỏ Mẹ nói, tuy là gấu trắng nhưng có thể bị bạch tạng, chưa chắc là gấu Bắc Cực đâu.
[Phiền Bỏ Mẹ đã tìm thấy Tuyết Liên Hoa. Nằm ở vách núi hướng tây kia, túc chủ chỉ cần nhìn theo là có thể thấy được nó.]
Lúc này âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên bên tai Ma Tùng Quân, thấy thế hắn nhìn theo hướng mũi tên chỉ trước mắt. Có vẻ như quá xa, dù cho mũi tên có chỉ thắng đến đó Ma Tùng Quân cũng không thấy được, thế là hắn lấy ra cái ống nhòm để nhìn, mãi mới thấy được một bông hoa sen màu trắng, bằng cái bụm tay mọc ở ngay vách núi.
— QUẢNG CÁO —
“Hay lắm, hái kiểu gì?” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng.
Hắn lại nhìn sang Đại Cathay, miệng khẽ nở một nụ cười.
“Đại, chỗ kia có hoa sen tuyết, lên ngọn núi bên đó đi. Đệ đu dây leo xuống, chúng ta ở trên giữ dây. Có té xuống đệ cũng không chết được, yên tâm. Ta còn mang theo đồ ăn ở đây.” – Ma Tùng Quân cười hắc hắc nói.
“Ca, đệ hơi sợ độ cao.” – Đại Cathay cười khổ nói.
Thấy thế Ma Tùng Quân vội đá mắt với Yên Nhược Đan, lập tức Yên Nhược Đan đứng ra trước mặt Đại Cathay. Con bé chống nạnh nhìn chằm chằm hắn, trông như bà cô nhỏ khó chiều.
“Được rồi, ta đi là được chứ gì?” – Đại Cathay nhìn Yên Nhược Đan nói.
“Giỏi, lát bảo thúc thúc cho một điếu thuốc. Có gì hút cho đỡ sợ ha.” – Yên Nhược Đan vỗ tay cười nói.
Cái điệu cười kia khiến cho Đại Cathay cảm giác Yên Nhược Đan giống như ác quỷ vậy. Nếu hắn không có khả năng hồi phục siêu phàm, có cho tiền hắn cũng không dám đu dây xuống một vách núi tuyết đâu. Giao tính mạng của mình cho người khác thật không an tâm chút nào.
....
Lúc này ngọn núi vang vọng lên âm thanh gào thét đến nức lòng của Đại Cathay.
“Ahhhh!!! Đừng đừng, Quân ca, thả xuống chậm chậm thôi, nhanh quá.”
“Dừng, dừng lại Quân ca. Kéo lên kéo lên, xuống sâu quá rồi.”
“Lấy được rồi, ha ha ha. Kéo đệ lên đi, từ từ thôi.”
“Cục đá, có cục đá giữa vách, dừng lại đi.”
“Rầm!”
— QUẢNG CÁO —
“Hét bé thôi, tuyết lở một cái là chết cả lũ bây giờ? Có thật kiếp trước ngươi là đại ca xã hội đen không thế?” – Ma Tùng Quân quát lên.
“Thúc thúc cũng nói bé thôi. Hắn bất tỉnh rồi.” – Yên Nhược Đan chọt vào eo Ma Tùng Quân một cái.
Để diễn tả lại cái âm thanh gào rú đáng thương của Đại Cathay, xin tóm gọn lại như sau. Ma Tùng Quân cắm thanh trọng kiếm xuống dưới đất, rồi dùng dây thừng buộc ở cán kiếm và bụng của Đại Cathay ở hai đầu. Sau đó thả hắn xuống, chỉ là ở trên này không thể thấy được tình hình bên dưới, chỉ có Yên Nhược Đan đứng ở vách cứ bảo thả nhanh lên, còn cách đóa hoa sen kia xa lắm.
Thế là Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Lưu Béo làm theo y như lời Yên Nhược Đan chỉ đạo. Vì đó mới gây ra sự cố trên cho Đại Cathay. Chưa kể đến lúc Đại Cathay gần chạm được vào đóa hoa thì Yên Nhược Đan lại ra lệnh kéo lên, hoặc thả dây xuống. Đại Cathay chật vật mãi mới lấy được đóa hoa kia, lúc kéo lên còn gặp cái tảng đá nhô ra từ vách núi. Kết quả đập đầu một phát, bất tỉnh nhân sự. Cũng may đóa hoa sen kia được hắn bọc kỹ lại trong người, nếu không lại phải vòng một vòng lớn xuống núi để nhặt.
“Uây, tỉnh lại đi.” – Ma Tùng Quân tát bôm bốm lên mặt Đại Cathay, sau đó còn đổ lên mặt hắn một cốc nước ấm.
Đại Cathay bật tỉnh dậy, hắn vớ lấy cái khăn Ma Tùng Quân đưa cho, lau sạch vết máu lẫn nước trên đầu sau đó nhìn chằm chằm Yên Nhược Đan. Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ thở dài một tiếng. Bản thân còn chưa nhập đội đã bị một con nhóc ghét đến vậy, phận làm người lớn, thật đúng là một thất bại, chẳng lẽ hắn lại đi so đo với đứa con nít?
“Đan Đan, lần sau làm được thì làm, không làm được để cho Tuyết Tuyết làm. Dù Đại nó có bất tử thì vẫn biết đau chứ không phải không cảm thấy đau. Đã chung một đội cùng nhau, chỉ cần một quyết định ích kỷ có thể khiến người khác mất mạng, đây không phải là trò chơi, đây là thực tế. Hiểu ta nói gì không? Nếu đổi lại là ta, có khả năng bất tử như vậy, làm phật ý Đan Đan, Đan Đan sẽ đối xử với ta như vậy ư?”
Không đợi cho Đại Cathay kịp phản ứng gì, Ma Tùng Quân bế Yên Nhược Đan lên, nhìn chằm chằm vào mắt con bé nói. Giọng điệu của Ma Tùng Quân rất trầm, có vài phần nghiêm khắc và nghiêm túc hơn cả bình thường. Chỉ đơn giản vài câu như thế, không hiểu sao hai hàng nước mắt Yên Nhược Đan chảy xuống, con bé nức nở nói:
“Đan Đan không muốn hại thúc thúc... Đan Đan không muốn thúc thúc bị đau. Đan Đan... Đan Đan... hức hức.”
“Nếu đã biết thế thì đừng làm vậy với đồng đội của mình. Dù Đại Cathay vẫn chưa vào đội, nhưng hiện tại vẫn làm nhiệm vụ cùng chúng ta. Bây giờ hái hoa còn như thế, lỡ lúc đối đầu với con gấu thì sẽ thế nào? Lỡ trong một chút nông nổi, hắn cũng suy nghĩ giống Đan Đan, bỏ Đan Đan lại thì sao?”
“Muốn người khác tử tế với mình, trước tiên phải tử tế với người khác trước. Đừng vì chuyện nhỏ mà gây ra hiềm khích không đáng có. Sau này trưởng thành, có rất nhiều vấn đề xảy ra. Chứ không phải thấy không vừa ý là bắt đầu cư xử như hôm nay được. Mọi thứ nên dừng lại ở việc nói, đừng để hành động xảy ra.”
Lúc này Ma Tùng Quân đặt Yên Nhược Đan xuống, lau nước mắt cho con bé, chất giọng ồm ồm của hắn khiến cho Yên Nhược Đan không ngừng khóc được. Trong đầu con bé lúc này tưởng tượng đến viễn cảnh Đại Cathay sẽ làm y hệt với mình như thế, nó nhịn không được rùng mình vài cái.
“Quân ca... ta không chấp nhận con nít như vậy đâu. Đan Đan còn nhỏ...”
“Còn nhỏ mới cần phải nói cho nó hiểu. Mọi chuyện dừng lại ở đây, Đan Đan! Xin lỗi Đại Cathay đi.” – Ma Tùng Quân ngắt lời Đại Cathay, sau đó lại bắt Yên Nhược Đan xin lỗi.
Nghe thế, đôi vai nhỏ của Yên Nhược Đan run lên. Con bé cúi gầm mặt xuống, khẽ lau đi nước mắt của mình. Rồi đi đến trước mặt Đại Cathay, líu nhíu nói:
— QUẢNG CÁO —
“Đan Đan xin lỗi...”
“Nói to lên!” – Ma Tùng Quân ở đằng xa hô lại.
“Đan Đan XIN LỖI, XIN LỖI Đại ca. Từ sau ta sẽ đối xử tử tế hơn với ngươi.” – Yên Nhược Đan hét lớn, hét thẳng vào mặt Đại Cathay.
Đúng lúc này, trước mặt con bé xuất hiện một đóa hoa sen tuyệt đẹp, nó mang màu trắng đến tinh khiết, vẻ đẹp của nó khiến cho Yên Nhược Đan bất ngờ. Con bé ngẩng đầu lên, thấy Đại Cathay đang đưa đóa hoa sen về phía mình.
Đại Cathay mỉm cười nói: “Ta không để ý đâu, lần sau đừng đối xử với người khác như vậy. Ta cũng là trẻ mồ côi giống nhóc. Cầm lấy, đưa cho Quân thúc thúc đi.”
Trong phút chốc, Yên Nhược Đan giật mình. Con bé nhận ra được, Đại Cathay có nụ cười rất ấm áp. Nhận lấy đóa hoa trên tay Đại Cathay, Yên Nhược Đan quay lại đưa nó cho Ma Tùng Quân, giọng líu nhíu nói:
“Thúc thúc sẽ không cắt phần bánh của Đan Đan chứ?”
“Để ý đến bánh thôi à?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
“Không có...”
“Còn nhỏ thì không sao, đừng để bản thân sau này phải chịu hậu quả vì những nông nổi như ngày hôm nay.” – Ma Tùng Quân nhận lấy đóa sen trên tay Yên Nhược Đan, rồi thu nó vào trong túi đồ hệ thống. Tiện tay Ma Tùng Quân cũng xoa đầu Yên Nhược Đan một cái coi như khen ngợi con bé hiểu chuyện.
“Bốp bốp!”
Bấy giờ Ma Tùng Quân vỗ tay vài cái hô lên: “Tiếp tục thôi, còn 9 đóa sen nữa thì xong nhiệm vụ này.”
“Hả??!!” – Đại Cathay hét lên một tiếng.