*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Quân ca, đây là bản đồ của thành An Sương. Ca xem thử xem.” – Long Nguyên Giáp đưa cho Ma Tùng Quân một tấm bản đồ rồi nói.
Bọn họ đang ở trong một mật thất, dưới đây là một kho vũ khí đồ sộ. Nhưng tất cả đều bị đóng bụi, lâu ngày không có ai sử dụng. Căn phòng tối tăm được phát sáng bởi viên ma tinh thạch hệ Quang duy nhất được treo lủng lẳng trên trần nhà.
Mật thất này ngoài Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp ra thì còn một người nữa. Đó là đoàn phó của Long Nguyên Giáp, hắn có biệt danh là Xà Hải, tên thật là Đinh Thụy Hải. Chữ Xà trong biệt danh của hắn đúng như những gì bề ngoài miêu tả.
Hắn có thân hình gầy gò, ốm yếu, trông hắn yếu đến mức chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi bay được hắn. Nhưng Ma Tùng Quân nhìn vào thông số sức mạnh của hắn thì phải líu lưỡi một phen. Tên này có tốc độ di chuyển cực kì cao. Sở trường chắc chắn là ám sát, bởi vũ khí hắn đang chơi trên tay là hai cây đoản đao chỉ tài tấc, nhưng cực kì sắc bén.
Xà Hải cực kì ít nói, đến bây giờ Ma Tùng Quân mới biết tên của hắn. Trước đó Long Nguyên Giáp cũng không có giới thiệu Xà Hải cho hắn, giờ hợp tác với nhau nên tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Nói về thành An Sương, tòa thành này có bốn thế lực lớn nhất. Tính cả trong tối lẫn ngoài sáng, trong bốn thế lực chỉ có một thế lực không tham gia tranh đấu tại đây.
Bao gồm: Quân đội biên giới đế quốc – Phủ thành chủ - Guild Nhâm Dần – Hỗn Nguyên Hội.
Trong đó chỉ có quân đội của đế quốc là đóng ở ngoại thành phía Bắc, tất nhiên là vẫn ở trong lãnh địa của đế quốc. Quân đội không bao giờ tham gia và tranh đấu lợi ích, đó là lời của hoàng đế Đông Đại Nam.
Vì thế chỉ có ba thế lực chính tranh đấu với nhau. Đó là Guild Nhâm Dần, Hỗn Nguyên Hội và phủ thành chủ. Thành chủ của thành An Sương lúc mới đương nhiệm là một người rất tốt, thậm chí còn mạnh tay đứng ra dẹp loạn Hỗn Nguyên Hội.
Không biết có phải vì nguyên do đó hay không, mà sau một năm làm thành chủ thì ông ta lại biến mất. Quan binh của thành An Sương ban đầu rất chống đối Hỗn Nguyên Hội, nhưng về sau lại dung túng cho Hỗn Nguyên Hội, thậm chí còn dung túng cho cả bọn lưu manh bên trong thành.
Còn thành chủ thì mất tăm không thấy lộ diện. Dần dần người dân trong thành cho rằng ông ta đã nhận được lợi ích lớn hơn từ Hỗn Nguyên Hội, nên đã bao che dung tung cho hắn. Tuy nhiên ông ta cũng không đứng ra công kích Guild Nhâm Dần, cứ mặc cho hai bên tranh đấu sứt đầu mẻ trán. Còn quan binh thì lại cấu kết với bọn đầu gấu trong thành để kiếm chác tiền từ các hành động bất hợp pháp của chúng.
— QUẢNG CÁO —
Sự việc không dừng lại ở đó, đã hơn một năm kể từ lúc thành chủ thay đổi cách cư xử của mình với Hỗn Nguyên Hội thì cũng không thấy ông ta xuất hiện suốt khoảng thời gian trên. Vì nghi ngờ nên Long Nguyên Giáp đã cử Xà Hải lẻn vào điều tra.
Sau cùng phát hiện ra được thành chủ đang bị giam lỏng trong chính phủ của mình. Do quan binh tuần tra quá mức dày đặc, nên Xà Hải không có cơ hội để điều tra kỹ hơn. Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng thành chủ đang bị ai đó khống chế.
Từ đó có thể suy ra hành động kì lạ của phủ thành chủ không phải vì nhận tiền hối lộ từ Hỗn Nguyên Hội. Ban đầu Long Nguyên Giáp còn nghi ngờ Hỗn Nguyên Hội đứng sau chuyện này, nhưng hắn lại thấy phủ thành chủ không có ý muốn làm khó Guild Nhâm Dần của hắn.
Thậm chí là không quan tâm đến cả Long Nguyên Giáp, thi thoảng Hỗn Nguyên Hội làm một chút chuyện quá đáng, phủ thành chủ chỉ ra một ít công văn cho có. Giống như đang bao che và hợp tác với Hỗn Nguyên Hội vậy, bất quá phủ thành chủ cũng làm điều tương tự với Guild Nhâm Dần.
Từ điều này có thể suy ra, kẻ đứng sau khống chế phủ thành chủ là một bên thứ ba. Nếu nói Hỗn Nguyên Hội là một Guild xấu, chuyên hại đến các Mạo Hiểm Giả, chung quy vẫn nằm ở phạm vi Mạo Hiểm Giả chứ không hề lan sang dân đen trong thành.
Còn kẻ đứng sau nắm giữ phủ thành chủ, kẻ đó lại làm hại đến cuộc sống của dân đen. Cái này mới là mối ung nhọt đối với thành An Sương.
Bây giờ mục tiêu của Guild Nhâm Dần là tiêu diệt Hỗn Nguyên Hội, nhưng nếu muốn diệt được Hỗn Nguyên Hội chẳng khác nào ôm boom cùng chết. Bởi sức mạnh của hai hội là tương đương nhau, bây giờ Hỗn Nguyên Hội còn có khả năng bỏ tiền ra thuê một hội sát thủ khác.
Con bài tẩy trong tay chúng chưa lật, Long Nguyên Giáp không thể kích động tham chiến được. Thay vào đó hắn phải tìm đồng minh cho mình. Để tìm được đồng minh ở thời điểm hiện tại thì chỉ có mỗi phủ thành chủ.
Ưu tiên bây giờ chính là cứu ra thành chủ, tìm kẻ đứng sau và giết chết hắn. Kẻ đứng sau này là một con cáo già, hắn cực kì khôn khéo. Đến tận thời điểm này Long Nguyên Giáp cũng không biết kẻ đó là ai, dù hắn đã nhiều lần đến chào hỏi thành chủ, kết quả không lần nào được gặp.
“Phủ thành chủ nằm ở phía Nam thành An Sương, gần với cổng thành. Nơi đây quan binh đóng rất nhiều, chúng ta sẽ tìm cách gây náo loạn để dẫn sự chú ý của chúng.”
Nói đến đây Long Nguyên Giáp chỉ về cổng Bắc của phủ thành chủ.
— QUẢNG CÁO —
“Chỗ này ít lính tuần tra nhất, đệ sẽ cho người gây náo loạn ở đây.”
Long Nguyên Giáp nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Vì sao?” - Ma Tùng Quân ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì gã đứng sau là một con cáo, nhưng thông minh ắt sẽ bị thông minh hại. Đối đầu với những kẻ này tốt nhất chúng ta nên vứt não đi, đừng làm theo lẽ thường.” – Xà Hải lên tiếng.
“Người bình thường sẽ luôn nghĩ rằng nếu có đội nhập thì sẽ đột nhập từ nơi hiểm yếu nhất của thành chủ. Phía Bắc chính là nơi hiểm yếu nhất, đây là một vườn táo, cây cối rậm rạp, lính tuần tra lại ít. Để một chỗ như thế này chẳng khác nào nói ‘chỗ này nhiều máu, đến đây mà đâm đi.’. Chính vì lẽ đó chúng ta càng không thể đột nhập từ hướng Bắc, chắc chắn ở đây đã gài sẵn rất nhiều bẫy đợi những kẻ tò mò xông vào.”
“Cho nên, chúng ta chỉ làm như đang xông từ hướng Bắc. Làm càng lớn càng tốt, để cho phần lớn quan binh đi về phía đó. Còn chúng ta sẽ đột nhập ở ba hướng còn lại để quan sát tình hình...”
Lúc này cả ba người chụm đầu lại nói nhỏ với nhau. Kẻ bày mưu là Xà Hải nói liên tục không ngừng, trông hắn có vẻ lạnh lùng ít nói. Nhưng khi vào cái đà nói, tính cách của hắn ngược lại rất dễ gần, thậm chí còn có phần vui tính.
Sau khi đi ra khỏi mật thất, Ma Tùng Quân đi theo cách cũ để trở về con hẻm tối. Lần này hắn đứng trong hẻm nhưng không phát hiện ra bất kì kẻ theo dõi nào trên ra đa hệ thống. Lúc ra khỏi hẻm, Ma Tùng Quân không đi theo cái đường cũ nữa, hắn đi một con đường khác.
Sẵn tiện ghé xem ngôi nhà của bà lão buổi sáng. Hắn cho Phiền Bỏ Mẹ đánh dấu nhà của bà lão, phòng khi có kẻ cướp có ý đồ. Mặc dù hắn đã rất cẩn thận cho Huyết Phong đi theo bảo vệ, nhưng vẫn phải ghé qua xem một cái cho an tâm.
Hắn đi vào một khu ổ chuột xập xệ như chợ Xóm Chuột, được cái ở đây buổi tối khá là náo nhiệt. Trẻ con nô đùa trước nhà, chạy nhảy khắp nơi. Bên ngoài treo mấy cái đèn lồng, là thứ duy nhất cung cấp ánh sáng cho chúng. À không, vẫn còn ánh trăng, ánh trăng đêm nay cũng rất sáng.
Đi đến gần cuối khu ổ chuột, Ma Tùng Quân phát hiện ra lão bà lúc sáng. Bấy giờ bà ấy đang nấu một nồi cháo heo, mùi thịt heo thơm phức lan đến mũi của hắn. Bà lão nấu ăn ở trước hiên nhà, không biết vô tình hay hữu ý mà quay sang lại thấy Ma Tùng Quân đang đứng nhìn bà.
— QUẢNG CÁO —
“Ông chủ quán? Là chủ quán hủ tiếu đúng không?” – Lão bà vui mừng nói.
“A, thúc thúc bán hủ tiếu.”
Bỗng có một đứa bé lao đến ôm lấy chân của Ma Tùng Quân, hắn ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn. Sau lại thấy đứa bé đó buông một tay ra, tay còn lại vỗ ngực bôm bốp nói với đám trẻ xung quanh:
“Đây chính là ông chủ quán hủ tiếu trong lời đồn đó. Sáng tay ta được ăn hủ tiếu, vừa ngon vừa ngọt, thịt vừa mềm lại vừa nhiều, sợi hủ tiếu thì.. ưm... nói chung là ngon lắm. Tội mấy người không ăn được ha ha ha.”
“Này này, ta nói cho nghe. Ở đó còn có hai tiểu mỹ nữ bằng tuổi chúng ta, là con của thúc thúc đây. Ta còn được mỹ nhân tóc đỏ chú ý đến, người đẹp như thế lớn lên Hồ Quang An ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ ha ha.”
“Thúc thúc, thúc thấy cháu thế nào? Có hợp với con gái thúc không? Cháu nghe bà nói rồi, chỉ cần sau này lớn lên cháu trở thành Mạo Hiểm Giả nổi danh, nhất định thúc sẽ gả con gái thúc cho cháu.”
Hồ Quang An vừa ôm đùi Ma Tùng Quân vừa nói không ngừng. Khiến cho Ma Tùng Quân cảm thấy thằng cu này giống hệt Yên Nhược Đan, nhưng là phiên bản có vòi. Mấy đứa nhỏ trong xóm thế mà cũng nghe Hồ Quang An nổ một hồi.
Sau cùng nó chào tạm biệt bạn của mình và bám lấy Ma Tùng Quân, không ngừng hỏi về Yên Nhược Đan. Kết quả lại bị bà nội đuổi đi chơi, còn Ma Tùng Quân ngồi lại ăn một chén cháo do bà lão mời. Sau đó hắn cũng đi về lại xe hủ tiếu của hắn.
Lý do khiến hắn tìm đến bà, một phần là vì bà lão trông giống ngoại của hắn phần nào, một phần là vì lo lắng cho bà gặp phải kẻ xấu trộm mất tiền. Thấy tiền vẫn còn, bà lão hôm nay còn được ăn một ít thịt heo, thế là Ma Tùng Quân yên tâm rồi.