Thì ra trong rừng trúc sau núi có một trang trại, homestay ký kết với nông dân địa phương, để nông dân nuôi dưỡng gà trong rừng trúc, các nàng phụ trách đi bán.
Năm đầu tiên bán không tốt, lượng tiêu thụ không được cao lắm, liền lấy đến cung cấp cho khách nhân trong homestay. Sau đó bắt đầu sang năm thứ hai, có danh khí, có người liền đã đặt hàng khi gà còn là gà con, chờ gà con lớn đến trọng lượng thích hợp, sẽ có người lái xe lên núi bắt gà mang đi.
"Chúng ta chỉ cần kiên trì tiếp tục làm, mỗi năm sẽ càng tốt hơn." Cù tỷ nói với Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử.
Một con đường lát đá đơn giản dẫn lên núi, Cù tỷ mang giày đế bằng, đỡ bụng bước đi như bay, nàng nói bình thường đều sẽ lên núi đi bộ một chút, vừa đi chính là một vòng, cường thân kiện thể vẫn là phải dựa vào vận động, không thể giống như người trong thành thị, dựa vào máy chạy bộ, vậy giống kiểu gì a.
Vừa nói, vừa đi tới giữa sườn núi, giữa sườn núi còn có một gia đình, thật sự chính là loại hình ở trên núi đoạn tuyệt với nhân thế.
Khi đi xuống, Tống Tây Tử một tay cầm lấy một chiếc lồng tre, bên trong là hai con gà sống, một trống một mái, thật ra có thể hợp thành một cặp, bởi vì Cù tỷ nói này là tặng cho các nàng, muốn các nàng đem về Thượng Hải ăn.
Tống Tây Tử thịnh tình không thể chối từ, chỉ có thể cấm lấy, trước gởi nuôi ở phía sau phòng bếp, con gà kia bình thường đều là đi lại trên núi, cho nên tinh lực tràn đầy, Tống Tây Tử hỏi Lâu Xuân Vũ: "Ngươi biết gϊếŧ gà sao? Hãy là để đầu bếp ở nơi này gϊếŧ rồi chúng ta lại mang về?"
Lâu Xuân Vũ nói: "Được rồi, vẫn là đừng gϊếŧ a. Cha mẹ ngươi muốn ăn sao, có muốn đưa sang cho cha mẹ ngươi không, để lão nhân gia bồi bổ thân thể."
"Còn chưa vào đến cửa nhà của ta đã hiền ngoan như vậy rồi, tìm cơ hội ta nói cho cha mẹ ta biết, đây là ngươi đặc biệt lưu lại cho bọn họ." Tống Tây Tử nói xong, bị Lâu Xuân Vũ liếc mắt một cái.
Tống Tây Tử mỉm cười, "Ta hỏi một chút."
Ở nơi thế ngoại đào nguyên ba ngày hai đêm, mỗi ngày trải qua khoảng thời gian đoạn tuyệt với nhân thế, đến cuối cùng đều có chút không muốn rời đi.
Trước khi đi, trong cốp xe Tống Tây Tử chất đầy các loại đặc sản địa phương, lồng gà bỏ vào thùng giấy, còn dùng báo phủ lên, xử lý để không bị thấm nước. Ngoài ra các loại đặc sản khác nhau được chất thành một ngon núi nhỏ, đem cốp xe chiếm cứ đến tràn đầy.
Tống Tây Tử nhìn một cốp xe tràn đầy, cười đến có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì Cù tỷ không lấy phí ăn ở của nàng, nhưng ngược lại, là ép nàng mua những đặc sản này về, giá cả cùng giá phòng không sai biệt lắm, Cù tỷ còn tặng cả một thùng tài liệu quảng cáo, để nàng quảng bá đến người xung quanh
"Homestay này của ta có thể kiếm tiền hay không, còn trông cậy vào ngươi làm quảng bá cho ta." Cù tỷ vỗ nhẹ bờ vai Tống Tây Tử, gởi gắm hi vọng trên người nàng.
"Ngươi đã nói qua loại lời nói này với bao nhiêu người rồi." Kỳ thật vốn không tới phiên Tống Tây Tử đến làm tuyên truyền, các kênh riêng của Cù tỷ cũng đã có thể đem homestay của nàng tuyên truyền ra ngoài, nhưng mà nghe Cù tỷ nói như vậy, Tống Tây Tử vẫn cảm nhận được một phần trách nhiệm.
Cù tỷ dùng sức vỗ một cái, "Ngươi tuyệt đối là người hữu dụng nhất, ta xem trọng ngươi."
Lái xe trên đường xuống núi, quay đầu lại liền nhìn thấy Cù tỷ cùng lão công của nàng vẫn còn đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn các nàng rời đi. Lâu Xuân Vũ có chút cảm động.
Tống Tây Tử nói: "Lát nữa ta đến chỗ cha mẹ ta một chuyến, ta đem gà cùng một phần đặc sản cho bọn họ, ngươi muốn đến công ty đi làm hay là về nhà?"
"Về nhà a, thuận tiện đi siêu thị một chuyến, mua một ít đồ ăn, buổi tối liền làm vài món đơn giản." Trong lòng Lâu Xuân Vũ đang lên kế hoạch thực đơn buổi tối.
"Vậy có muốn về nghỉ ngơi một chút không. Ta thấy ngươi hôm nay giống như rất mệt mỏi, luôn ngẩn người." Tống Tây Tử cho rằng đêm qua qua lại thể lực Lâu Xuân Vũ hẳn là đã tiêu hao hết, cho nên hôm nay nhiều lần phát hiện nàng đang thất thần.
Lâu Xuân Vũ mặt ửng đỏ, tránh né ánh mắt thân thiết của người kia, nói: "Ta không có mệt." Chỉ là tâm của nàng không lớn như Tống Tây Tử, có đôi khi bất tri bất giác sẽ nhớ tới một ít chuyện, liền nghĩ đến thất thần mà thôi.
"Không có mệt liền tốt." Tống Tây Tử cầm tay lái, nhìn con đường phía trước, "Bởi vì ngươi tương đối yếu ớt."
"Ngươi mới yếu ớt." Lâu Xuân Vũ muốn đánh người rồi.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ta nghe ngươi khóc." Tống Tây Tử nghĩ đến vào một thời điểm nào đó, Lâu Xuân Vũ nâng tay che đi dôi mắt, nàng biết Lâu Xuân Vũ làm như vậy không phải là bởi vì thẹn thùng, mà là đang khóc, nàng cho rằng không thoải mái.
Lâu Xuân Vũ lắc đầu, nàng khóc là bởi vì mất mà tìm lại được, những lời này nàng nói không nên lời, nàng cho là mình che giấu vô cùng tốt, không nghĩ tới đã bị Tống Tây Tử nhìn ra.
"Đó là bởi vì rất thích sao?" Tống Tây Tử thay đổi góc độ mà suy nghĩ chuyện này, liền giải thích được.
Khóe miệng Lâu Xuân Vũ có chút cong lên, nói: "Ân, đúng vậy."
Nàng thừa nhận. Bởi vì trong một khắc kia, sự bi thương và hối hận trước khi trọng sinh, cùng niềm vui sướng hiện tại, hóa thành một lực lượng khổng lồ chấn động nàng thân thể, nàng tự cho là thần kinh kiên cường vốn không thể chống cự được phần dao động cảm xúc này, cho nên hóa thành nước mắt chảy xuống.
Tống Tây Tử đưa Lâu Xuân Vũ đến khu chợ bên ngoài tiểu khu, nàng lại lái xe đến nhà cha mẹ.
Kết quả trong nhà không có người, nàng cũng bởi vì thật lâu chưa về nhà, chìa khóa trong tay không mở được cửa, gọi điện thoại cho mẹ, mới biết trong nhà đã đổi khóa, kết quả quên thông báo với nàng.
Nàng lưu lại lời nhắn cho cha mẹ, đem gà đặt ở bên ngoài hành lang trước cửa nhà, đợi cha mẹ nàng buổi tối trở về sẽ cầm vào nhà.
Lại chuẩn bị một cái hộp khác, đem đặc sản địa phương chất đầy một hộp.
Thuận tiện trở về công ty, xem qua mọi người trong công ty, trốn đi vài ngày trong công ty chồng chất thật nhiều việc, nàng để bọn họ đem chuyện quan trọng nhất lấy ra để nàng đến xử lý, đồng thời, lấy đặc sản mình đem về chia cho mọi người trong công ty.
Trong văn phòng Trương Hâm, Trương Hâm thấy được những lễ vật này, nói: "Ngươi lên núi ở hai ngày, liền mang theo những thứ này về, không mang theo cái gì khác sao?"
"Mang cái gì, muốn nhân sâm hay không?"
"Muốn a." Trương Hâm muốn a, vì cái gì không muốn.
"Nơi đó không có nhân sâm, Tây Tử, ngươi đừng lừa dối Trương đại ca của ngươi." Ưng Nhạc Thiên nhìn đến Tống Tây Tử trở về mang theo nhiều lễ vật như vậy, liền rất hoan nghênh.
"Ngươi đều cho chúng ta, ngươi làm sao bây giờ, không chừa lại một chút sao." Lễ vật Tống Tây Tử mang đến có thể xếp thành một núi nhỏ.
"Trong cốp xe của ta còn có rất nhiều, không đủ liền tìm ta lấy, đây là để truyên truyền cho homestay của Cù tỷ, Cù tỷ nói nếu như các ngươi thích có thể đến nơi đó của nàng ở vài ngày."
Trương Hâm đã tìm được bài tuyên truyền của homestay trên Weibo, kết quả thấy được ảnh chụp của Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử, hắn vỗ bàn một cái, nói: "Ái chà chà, ngươi thế nhưng là đi cùng Lâu Xuân Vũ!"
Tống Tây Tử nghe xong vội đi nhanh đến trước máy vi tính, Trương Hâm đem màn hình quay sang, để cho nàng nhìn rõ ràng.
Ảnh chụp của nàng cùng Lâu Xuân Vũ được đặt ở phía trên, vốn không có gì kỳ lạ, bởi vì Cù tỷ chuẩn bị trà chiều kiểu Trung Quốc, các khách nhân ở lại đều ngồi cùng một chỗ uống chút trà, ăn bánh ngọt, thả lỏng tâm tình.
Mấu chốt là, người bên cạnh nàng là Lâu Xuân Vũ, hai người sóng vai ngồi trên nệm tatami, Lâu Xuân Vũ vì nàng châm trà, nàng lại quay đầu nhìn Lâu Xuân Vũ, trong mắt chỉ có một mình người kia.
Tống Tây Tử nhún vai. Nàng có thể nói cái gì a, nếu không liền hào hào phóng phóng mà thừa nhận a.
Trương Hâm hỏi: "Lần này là ai mời, nàng mời ngươi đúng không, hiện tại Lâu lão bản là có tiền, tiền nhiều như nước... Lúc nào mới trở về công ty một chuyến, thăm chúng ta?"
Lời nói của Tống Tây Tử đã đến bên bờ môi, lại thu về.
Ưng Nhạc Thiên nói buổi tối tan tầm sớm một chút, về nhà nấu cơm đi.
Trên đường về nhà, Tống Tây Tử nghĩ, cuộc sống độc thân có tất cả sự đặc sắc, nhưng mà thời gian hai người cùng nhau, kỳ thật đều là tương tự.
Vài ngày sau, Tống Tây Tử mới nhớ đến bản thân có đưa hai con gà đến nhà cha mẹ, gọi điện thoại qua, là mẹ nghe máy, "Con đưa gà qua ba mẹ ăn rồi sao?"
Tống mẹ bắt đầu lải nhải, "Không ăn, ăn món gì a, ba ba của con đem gà lưu lại, nuôi ở trên gác mái, làm một lồng gà cho chúng, làm lồng lớn như là lồng cún."
"Không thể nào!"
"Đúng vậy, đã nuôi dưỡng ra tình cảm rồi, còn đặt tên, con trống kia gọi là A Hoàng, con mái gọi Tiểu Hồng, giống như là bảo bối, không có việc gì liền lên đi nói chuyện."
Tống Tây Tử đều bật cười, "Vậy sẽ không bị hàng xóm khiếu nại sao?"
"Hàng xóm cũng vừa hay là một người nhiệt tình, ngày hôm qua còn cùng ba ba của con nói cái gì mà lớn lên ở nông thôn đã quen nghe tiếng gà gáy, hai mươi mấy năm không có nghe được, lúc này đặc biệt hoài niệm."
"Ha ha ha..."
"Không nói nữa, Tiểu Hồng rất chăm chỉ, một ngày có thể sinh một quả trứng, nếu con muốn ăn, mẹ tìm thời gian đưa qua cho con, ba ba của con nói trứng gà này khỏe mạnh, ăn rất có dinh dưỡng."
Tống Tây Tử đã cười đến liền lời nói đều nói không được.
Sau đó nàng đem chuyện này nói với Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cũng bật cười, Tống Tây Tử cho Lâu Xuân Vũ xem blog của ba ba nàng, ba ba nàng còn đặc biệt làm một cái blog, viết xuống cách ông nuôi gà, kinh nghiệm nuôi gà, gà mang đến cho ông bao nhiêu vui vẻ.
Rõ ràng có không ít người chú ý đến, ngay cả Lâu Xuân Vũ cũng chú ý một chút, mỗi ngày xem bài đăng của ông.
Tề Nhã Nhã không biết chuyện tốt của Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử đã thành. Nàng vẫn đang chờ một món lễ vật
Nàng biết Dương Chiêu Đệ giao thiệp rộng, từng nghe Dương Chiêu Đệ nhắc qua người kia có một bằng hữu ở nước ngoài, chuyên kinh doanh những vật cổ quái, vài thứ trong nước không phổ biến, người đó đều có thể tìm được, nàng liền tìm một quyển tài liệu viền tơ*, chính bản nước ngoài, in màu, hơn nữa là thanh cao duy mỹ, vô pháp dùng màu xám bạc để mời ánh mắt thưởng thức, thích hợp cho người mới bắt đầu.
(*Đề cập đến ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ và tình ái ở phái Viền tơ còn có thể được sử dụng như một để chỉ một người phụ nữ đã xác định hoặc được xác định là có phẩm chất .)
Sau khi nàng biết có quyển sách này, còn tìm hiểu một chút, nước ngoài chẳng những có sách, còn có nhiều bộ phim khác nhau dành riêng cho nữ nhân, trong đám người muốn mua không chỉ có viền tơ, còn có thẳng nữ cũng xem, liền nói rõ là cảnh quay thật tốt.
Nàng nhờ Dương lão bản đem người này giới thiệu cho nàng, bởi vì chênh lệch múi giờ, nàng cùng người đó giao tiếp thông qua email, ban đều kỳ thật nàng còn ngại ngùng không muốn gởi hình ảnh trực tiếp qua, chỉ nói tên cuốn sách, kết quả đối phương tỏ vẻ ta không biết đây là cái gì.
Thẳng đến khi nàng gửi hình ảnh cuốn sách qua, ngày hôm sau đối phương hồi âm nói có thể giúp nàng tìm được. Điều này làm cho Tề Nhã Nhã phi thường cao hứng.
Nàng còn có ý tưởng tiến thêm một bước, gởi ảnh chụp màn hình video nàng tìm được cho người đó, hỏi người đó có thể mua được series phim này hay không.
Người đó cũng nói có thể, hơn nữa còn có thể mang về.
Tề Nhã Nhã liền nói thật nhiều câu cảm ơn, sau khi chuyển tiền cho người đó, chờ đợi bưu kiện quốc tế gởi tới.
Kết quả Tề Nhã Nhã không dự liệu được chính là Dương Chiêu Đệ và nàng dùng cùng một Daigou, Daigou kia cũng mua vài thứ hàng cho Dương Chiêu Đệ, bởi vì địa chỉ giống nhau, liền cùng gởi tới, đồ đạc của nàng cùng Dương Chiêu Đệ đặt cùng một chỗ.
Dương Chiêu Đệ dùng QQ công ty gọi nàng đến trong phòng làm việc.
Tề Nhã Nhã cho rằng mình âm thầm xem tiểu thuyết trong giờ làm đã bị phát hiện, thấp thỏm bất an đến văn phòng chờ đợi Dương Chiêu Đệ giáo huấn, không nghĩ tới so với cái này liền còn thảm hại hơn, trên bàn của Dương Chiêu Đệ đặt một kiện hàng quốc tế thật to, đã được khui mở, sách cùng CD ở trong tay Dương Chiêu Đệ bị nàng lật qua lật lại vài lần.
Nhìn thấy một màn như vậy, nhịp tim Tề Nhã Nhã thiếu chút nữa đã dừng lại, nàng nghĩ lập tức quay đầu chạy trốn khỏi hiện trường, lại bị Dương Chiêu Đệ gọi lại, "Những thứ này là của ngươi, phí gởi hàng quốc tế tốn 520 đồng, đều đã được thành toán trong danh mục của ta, nhớ chuyển lại phí gởi hàng cho ta."
"Ân ân, ta đến phụ trách." Tề Nhã Nhã nhẫn nhịn không lau mồ hôi trên trán, nàng ôm lấy đồ đạc của mình, ôm đến trước ngực. Chỉ là trong lòng nàng có một nghi ngờ, đó chính là Dương lão bản rõ ràng đã thấy được nội dung phía trên, lại không có nói nàng một câu.
"Những thứ này đều không tiện nghi a, hơn mười thứ, ngươi mua những thứ này sắp dùng hết mấy trăm đồng, ngươi bây giờ bắt đầu có tiền rồi?"
Dương Chiêu Đệ chính là nói đến giá cả, Tề Nhã Nhã suy đoán nàng nhất định có ý tứ gì khác, nói: "Ta mua cho bằng hữu của ta, ta muốn tặng cho nàng a."
"Vậy ngươi nói người bằng hữu kia, có phải hay không chính là ngươi a?" Dương Chiêu Đệ mang theo mỉm cười mà hỏi nàng.
Tề Nhã Nhã dùng sức lắc đầu, lo sợ dao động hơi chậm một chút, sẽ khiến Dương Chiêu Đệ hiểu lầm, "Không phải, tuyệt đối là bằng hữu, thật sự chính là muốn tặng cho bằng hữu của ta a."
"Ah." Một tiếng ah này của Dương Chiêu Đệ, còn kéo thật dài âm cuối, khiến cho Tề Nhã Nhã nước mắt lưng tròng, sau lưng đều ướt một mảng lớn.
Từ Dương Chiêu Đệ văn phòng đi ra, trong lòng Tề Nhã Nhã đem Daigou kia mắng một lần, nàng trở về nhìn hộp thư mình trao đổi với Daigou, phát hiện Daigou kia hỏi nàng có phải gửi đến địa chỉ này hay không, nàng nói là đúng, cho nàng hai lựa chọn, một đắt tiền một tiện nghi, nàng trả lời một câu tiện nghi a.
Thì ra ý tứ Daigou nói tiện nghi chính là gởi ghép cùng hàng hóa của Dương Chiêu Đệ, nếu như biết là như vậy, nàng tuyệt đối sẽ cắn răng chọn đắt tiền.
Tề Nhã Nhã ngại ngùng đưa lễ vật đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, bởi vì nàng còn có một mặt kín đáo của người Trung Quốc.
Nàng liền lựa chọn gởi bưu kiện, dùng phương thức gởi bưu kiện đưa đến trong nhà Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ nhận được bưu kiện, trước xem qua người gởi, là Tề Nhã Nhã, trên thùng giấy còn đặc biệt dán nhãn tài liệu bí mật, không thể mở ra. Điều này làm cho nàng không khỏi tò mò.
Nàng mở bao gói ra, sau khi mở thùng giấy ra là một túi nhựa màu đen, mở túi nhựa ra, vẫn là túi nhựa, Lâu Xuân Vũ cau mày lại mở một tầng nữa ra, vẫn là túi nhựa...
Cuối cùng, nàng đã tìm được sách cùng CD bị tầng tầng túi nhựa bao lại, thời khắc nhìn đến bìa sách, nàng không dám tin vào hai mắt của mình, dường như đã nhìn thấy được một thứ không nên tồn, sau khi nhìn lại mấy lần, nàng nhân lúc Tống Tây Tử còn chưa trở về, nhanh chóng giấu ở trong phòng mình.
Tề Nhã Nhã còn hỏi nàng có nhận được hay không.
"Cám ơn ngươi, ta đã nhận được, nhưng mà ta sẽ không xem a."
"Vậy liền lãng phí ý nghĩa khi ta mua nó a, ngươi có thể học tập được rất nhiều thứ." Tề Nhã Nhã nói xong chính mình cũng đỏ mặt.
"Chúng ta không cần học tập." Bởi vì hai người đã tiến vào thực hành rồi.
Tề Nhã Nhã cho rằng Lâu Xuân Vũ thuần túy là không thích phần lễ vật này, thoáng cái liền chán nản, "Ngươi cũng không được từ bỏ a."
Lâu Xuân Vũ vuốt vuốt cái trán, nàng phải cùng Tề Nhã Nhã giải thích thế nào đây. Lẽ nào nàng phải lớn tiếng tuyên bố chúng ta liền đã khởi động xe rồi a?
"Ngươi giữ đi, vạn nhất sau này có nơi cần dùng tới." Tề Nhã Nhã cảm thấy bản thân quá tự cho là đúng rồi, thì ra lễ vật nàng đưa tặng không nhất định có thể phát huy được tác dụng.
Lâu Xuân Vũ nghe nàng nói như vậy, lập tức trở nên áy náy, vật trong tay cũng trở nên nóng phỏng.
Hai nữ diễn viên kịch liệt ôm hôn trên bìa đĩa khiến cho nàng không thể nhìn thẳng. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng đến nội dung bên trong là gì.
"Nhã Nhã, ta muốn cám ơn ngươi, lễ vật của ngươi ta liền nhận, nhất định có thể phát huy được tác dụng a." Lâu Xuân Vũ quyết định xem qua một lần, vì không muốn cô phụ phần tâm ý này.
Tề Nhã Nhã có chút yên tâm, nói: "Được rồi, chúc ngươi cùng Tây Tử sớm ngày thành công."
Lâu Xuân Vũ kỳ thật muốn nói các nàng đã sớm thành công, nhưng mà nàng không phải loại người da mặt dày, thành công vui sướng bản thân biết thì tốt rồi.
Nàng nhận lấy lễ vật vẫn là có chút gánh nặng trong lòng, mà sau khi Tống Tây Tử biết Tề Nhã Nhã đưa tặng một vật hữu dụng như vậy, hứng thú tràn trề để nàng đem sách cùng CD lấy ra, Tống Tây Tử muốn xem.
Lâu Xuân Vũ đối với biểu tình chăm chỉ hiếu học kia của Tống Tây Tử, có chút chống đỡ không được, "Nhưng mà, kia rất sεメy..."
"Bảo bối, chúng ta là học tập quan sát." Tống Tây Tử mới không phải loại người sẽ trói buộc bản thân, nàng cảm thấy theo đuổi niềm vui là bản năng của con người, để hai người đều có thể vui vẻ, vậy càng là chuyện tuyệt vời.
Lâu Xuân Vũ cũng không phải là người hoàn toàn bảo thủ, phần lớn thời điểm cũng có thể liều mình đuổi kịp nhịp điệu của nàng.
Mà nàng cũng thích Lâu Xuân Vũ dưới sự dẫn dắt của mình bắt đầu để xuống gánh nặng trong lòng, cùng nàng bắt đầu theo đuổi niềm vui.
Như vậy làm cho nàng có phần cảm giác thành công, giống như một lão sư, dạy được một đệ tử tốt, để cho nàng không thể không cảm khái hài tử này liền có thể dạy dỗ được.
Lâu Xuân Vũ thấy Tống Tây Tử thật sự cảm thấy hứng thú, hai tròng mắt lòe lòe tỏa sáng, trên mặt viết kích động, nàng cũng được cổ vũ, đi đến tủ quần áo trong phòng phụ lấy ra lễ vật của Tề Nhã Nhã.
Bao bì quyển sách kia vẫn còn nguyên vẹn, nói rõ Lâu Xuân Vũ còn chưa từng động đến.
Tống Tây Tử liền đem bao bì tháo xuống, đặt trên đầu gối xem qua, vừa xem vừa đang nghiên cứu cái gì đó.
Lâu Xuân Vũ ngồi ở Tống Tây Tử bên cạnh, không biết nên biểu hiện làm sao mới xem như tự nhiên, nàng không tiện xem cùng người kia, tin rằng bản thân cũng không thể nào cùng người kia thản nhiên nói về chuyện này, cho nên nàng lựa chọn xoay người qua, giả vờ nhìn không tới.
Nhưng mà đôi mắt thật giống như đã có ý thức tự chủ, thỉnh thoảng muốn chuyển sang nhìn vào thứ mà Tống Tây Tử đang nhìn.
Nàng thấy Tống Tây Tử dừng lại ở một trang sách, cảnh tượng này đánh vào nàng một tác động thật lớn, thời điểm nàng hoảng hốt nhất, Tống Tây Tử nhìn lên, nàng vội quay đầu sang chỗ khác, chỉ là lỗ tai đỏ ửng, cần cổ cũng trở nên ửng đỏ.
Tống Tây Tử muốn đem sách đặt trước mặt nàng, cùng nàng xem, "Thoải mái xem a, ta sẽ không cười ngươi a."
"Không cần, chính ngươi xem, ta không muốn xem." Lâu Xuân Vũ đem sách đẩy ra.
"Vậy tự ta học tập, sau khi ta thông hiểu đạo lí sẽ tự tay dạy dỗ ngươi." Tống Tây Tử vừa nói xong, phát hiện Lâu Xuân Vũ cũng không thể ngồi yên nữa, tìm cớ chạy vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Lâu Xuân Vũ khóa cửa, ngồi trên bồn vệ sinh điều chỉnh hô hấp, vỗ vỗ gương mặt nóng lên, sau đó từ trong gương nhìn đến bản thân, trong ánh mắt kia rõ ràng viết chờ mong.
Có một ngày Tống Tây Tử theo thói quen lướt xem cửa hàng của Lâu Xuân Vũ, liền thấy nàng đang thực hiện một chương trình khuyến mãi dùng thử trên trang chủ của cửa hàng, đó là thương hiệu Cù tỷ, nhìn hình ảnh tuyên truyền, hẳn là mỗi ngày đều có một sản phẩm, chỉ cần thanh toán phí vận chuyển có thể nhận được một túi nhỏ sản phẩm thử ăn.
Mà sau khi Tống Tây Tử điểm vào liền phát hiện người đặt hàng rất nhiều, sáng hôm nay liền đã bán được hơn một nghìn đơn đặt hàng.
Tống Tây Tử muốn hỏi một chút về ý tưởng của Lâu Xuân Vũ, nhưng mà nghĩ đến Lâu Xuân Vũ nhất định đang bận rộn nhiều việc, liền không quấy rầy nàng, mà lựa chọn sau khi tan việc sẽ đi tìm nàng, thuận tiện xem qua văn phòng mới của nàng.
Trên đường đi, Tống Tây Tử hồi tưởng biến hóa của Lâu Xuân Vũ trong vài năm qua, ý thức được Lâu Xuân Vũ luôn đi trên con đường mà bản thân đã hoạch định, hơn nữa đi càng lúc càng thuận, mà chính mình cũng mang theo một loại áp lực để cố gắng, đại khái chính là xây dựng gia đình mà đồng sự hay nói đến, không thể không phấn đấu
Lâu Xuân Vũ chọn nhà kho mới phải xa nhà hơn một chút, diện tích so với nhà kho trước lớn hơn gấp đôi.
Không gian văn phòng và nhà kho đã được tách biệt, văn phòng cách nhà kho một dãy nhà văn phòng, những trang thiết bị của công ty trước lưu lại vẫn được giữ nguyên, bố cục hợp lý, không cần điều chỉnh, bọn họ chuyển vào liền lập tức khởi công, nghe nói không cẩn để lỡ buổi làm nào.
Xung quanh đây đều là công ty thương mại điện tử, cho nên đến buổi tối cũng không tan tầm, toàn bộ tòa nhà có hơn phân nửa cửa sổ vẫn là sáng đèn.
Tống Tây Tử không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà này, văn phòng của Lâu Xuân Vũ chính là một gian ở bên trong kia.
Nàng đến văn phòng nhìn qua, kết quả chỉ gặp được một mình Tống Giai, Tống Giai nói mọi người đều đến nhà kho hỗ trợ, tất cả nhân thủ có thể điều ra ngoài đều bị gọi đi đóng gói, nàng lưu lại văn phòng để hỗ trợ trực tuyến cho khách nhân
"Ngươi tới thật đúng lúc, nhanh, nhanh đến nhà kho giúp tẩu tử, bọn họ đều sắp không xong rồi." Tống Giai đem người đuổi ra ngoài, Tống Tây Tử còn không biết nhà kho ở đâu, liền mơ hồ mà đi vào thang máy.
Nàng dựa vào chỉ đường của Tống Giai trong điện thoại, tìm được vị trí nhà kho, bên trong ánh đèn sáng trưng, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng mà mọi người đều còn đang bận rộn, nơi này phân công rõ ràng, người chịu trách nhiệm đóng gói đều vây quanh bàn đóng gói, còn có tiểu ca mặc đồng phục chuyển phát nhanh ngồi chồm hổm trên mặt đất xếp bưu kiện, từng gói bưu kiện chất đống dựa vào tường, quy mô so với bất cứ lúc nào cũng đều lớn hơn.
Trong nhóm người đang bận rộn, nàng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ ở hiện trường phân phối công việc.
Tống Tây Tử tự mình cầm lấy băng dán, cũng gia nhập vào công việc.
Một buổi tối mấy nghìn bưu kiện kịp thời đóng gói gởi đi, bưu kiện suốt đêm xuất phát, không có để lỡ thời gian.
"Ngươi cùng ta thành thật khai báo, ngươi lúc nào đã liên lạc cùng Cù tỷ, ngay cả ta cũng không biết, ta là xem qua cửa hàng của ngươi mới biết ngươi đang bán sản phẩm của Cù tỷ." Khi nói chuyện, Tống Tây Tử đã cầm lấy một túi nhỏ măng khô hàng ăn thử mở ra ăn.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ai, túi này không ăn ngươi được."
Tống Tây Tử đều đã ăn vào trong miệng rồi, má phồng lên, hỏi: "Vì cái gì không cho ta ăn?"
"Tồn kho không đủ, ngươi xé đi một bao, chúng ta liền có một đơn không thể gởi. Đợt hàng mới phải chờ ba ngày sau mới có thể đến, Cù tỷ nói nàng đều huy động tất cả tiểu hài tử học tiểu học trong thôn không cần làm bài tập ở nhà đến đóng gói cái này."
"Thì ra thứ này có ý nghĩa trọng đại như vậy." Tống Tây Tử nhìn nhìn túi măng khô trong tay, ý thức được túi măng khô mà mình vừa ăn có khả năng là sản phẩm do một học sinh tiểu học từ bỏ việc học hành mà đóng gói ra, càng là một hy vọng làm giàu của một gia đình.
Đồng thời cũng mang theo chút thất lạc, trước đây Lâu Xuân Vũ có cái gì ngon đều sẽ lưu lại cho nàng, nhưng bây giờ liền một cái hàng mẫu cũng không cho nàng ăn. Nàng cảm nhận được cái gì gọi là khác biệt.
"Ta cảm thấy ngươi không yêu ta." Tống Tây Tử u oán nhìn Lâu Xuân Vũ một lần.
Lâu Xuân Vũ bị cái nhìn này của nàng làm cho sau lưng đổ mồ hôi, "Ai nói, ta không có không yêu ngươi."
"Nhưng mà ta ăn một túi đồ ăn vặt, ngươi đều muốn nói ta, lại là túi đồ ăn vặt chỉ đáng giá một đồng tiền, điều này nói rõ ở trong lòng ngươi, so với ta, vật này quan trọng hơn."
Lâu Xuân Vũ sắp bị nàng bức điên rồi, "Ngươi là người lớn như vậy, liền điểm ấy đều muốn so đo?"
"Ai, có biện pháp nào a, trong tình yêu nữ nhân chính là thích suy nghĩ miên man. Bất quá hương vị là rất ngon, ngươi cân nhắc chuyện làm lâu dài sao?"
"Ngươi muốn ăn bao nhiêu ngươi liền ăn đi." Lâu Xuân Vũ nghĩ cùng lắm thì Tống Tây Tử đem phần còn lại đều ăn hết, nàng cùng hộ khách nói lời xin lỗi, để người ta nhận hàng muộn một chút, đền bù một ít.
Món ăn vặt gây ra cuộc tranh chấp rúng động đang lượn lờ trước mặt hai người, Lâu Xuân Vũ vươn tay vừa muốn cầm lấy, Tống Tây Tử lập tức thu về, nói: "Buổi chiều ta có đặt đơn trong cửa hàng của ngươi a, ngươi liền nhấn đã giao hàng ta xác nhận đã nhận hàng không phải là tốt rồi sao, ngươi xem liền bưu kiện đều không cần, ta tự mình tới cửa hàng của ngươi lấy. Mặt khác ta cũng dành một lời khen ngợi cho ngươi, viết một đoạn thật dài khen ngợi món này ăn thật ngon, ta không tính là ăn uống chùa đi?"
"Ngươi muốn ăn liền nói với ta, làm gì còn cần mua trong cửa hàng." Lâu Xuân Vũ biết rõ Tống Tây Tử luôn đặt đơn trong cửa hàng của nàng, trước kia khi cửa hàng vừa mở, đơn đặt hàng không nhiều lắm, Tống Tây Tử liền đặt thật nhiều đơn, còn mua thành vip, mỗi lần gởi đơn hàng cho Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ đều sẽ bỏ thêm vài tặng phẩm vào.
Tống Tây Tử nói là mua giúp đồng sự trong công ty, nhưng mà Lâu Xuân Vũ đã hỏi qua, đều nói là quản lý Tống từ mình mua, để trong công ty cho mọi người ăn.
Lúc đó Tống Tây Tử còn chưa gật đầu đồng ý, hai người còn chưa cùng một chỗ, vẫn là quan hệ bằng hữu mập mờ, Tống Tây Tử từ đầu đến cuối chính là vô cùng ôn nhu, khiến cho Lâu Xuân Vũ vô pháp dứt bỏ tình yêu dành cho nàng.
Bất quá sau này Tống Tây Tử liền bắt đầu học xấu, nàng bắt đầu lợi dụng chức quyền, đem nhưng món ăn nhẹ cần chuẩn bị cho các cuộc họp trong công ty, những lễ vật cần chuẩn bị cho lão sư đều đặt hàng ở chỗ của Lâu Xuân Vũ, Trương Hâm là biết rõ, bất quá không có ý kiến, liền đẻ nàng xử lý, dù sao cũng nhất định phải mua, mua của ai lại không phải là mua, tìm người khác không bằng tìm người quen, chỉ cần giá cả nằm trong hạn mức mua sắm, phù hợp tiêu chuẩn là được rồi.
Tuẫn tư* lộ liễu như vậy, ban đầu Lâu Xuân Vũ là không muốn làm, nhưng mà Tống Tây Tử nói Lâu Xuân Vũ không cần để ý, nàng cho Lâu Xuân Vũ xem những đơn đặt hàng mà nàng đã mua cho công ty trước kia, trên cơ bản đều là những sản phẩm không sai biệt lắm, cho nên nàng chỉ là tuẫn tư, không có làm chuyện gì trái quy tắc.
(*Kiểu thiên vị)
Lúc này mới làm cho Lâu Xuân Vũ thả lỏng trong lòng.
Lâu Xuân Vũ cũng nói với Tống Tây Tử nguyên nhân bản thân hợp tác với Cù tỷ bán sản phẩm mới.
"Bên phía nàng có ưu thế về tự nhiên, gần với nơi xuất xứ, phía bên ta vừa vặn có nhà kho đủ lớn và nhân thủ, có thể giúp nàng giao hàng, ta cùng Cù tỷ đã thương lượng tốt rồi, nàng phụ trách nguồn cung phía bên kia, cam đoan nguồn cung cấp tươi mới chất lượng, bởi vì nàng đã cắm rễ trong núi, quan hệ mật thiết với trên núi, mà cửa hàng của ta vốn chính là làm thực phẩm, nàng vừa nói, ta cũng cảm thấy có thể làm, liền cùng nàng hợp tác."
"Vậy đúng là tốt, nhưng mà các ngươi đã nói rõ chưa, nguồn cung cấp nông sản rất khó đảm bảo, có chút lời khó nghe ngươi đại khái cũng từng nghe qua đi, có đôi khi tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đánh giá về ngươi."
"Ta biết, ta cùng Cù tỷ ký hợp đồng, Cù tỷ chủ động đề xuất để chúng ta trả một nửa số tiền hàng chờ sau khi có đánh giá ổn định lại thanh toán toàn bộ, nếu như chất lượng có vấn đề, nàng sẽ chịu trách nhiệm."
"Hợp đồng tìm thời gian cho ta xem một chút." Tống Tây Tử và Cù tỷ quan hệ rất tốt, nhưng mà dính đến chuyện làm ăn, nàng vẫn là muốn cẩn thận một chút, dù sao lo sợ lần đầu tiên Lâu Xuân Vũ hợp tác cùng bằng hữu, vạn nhất làm không tốt, những đánh giá tốt Lâu Xuân Vũ thật vất vả tích lũy được trong nhiều năm có thể bị hủy hoại.
Lâu Xuân Vũ biết rõ đây là phương thức Tống Tây Tử biểu đạt sự quan tâm, nàng nói: "Hảo, ta ngày mai lấy cho ngươi xem, phải làm phiền ngươi hỗ trợ xem qua một chút. Cù tỷ ở trong núi không tiện gởi bưu kiện, nàng liền ủy thác cho chúng ta bán thay, đồng thời đem cửa hàng của chúng ta đặt trên website của nàng xem như xác định cửa hàng, cho nên mới có lượng tiêu thụ lớn như vậy, rất nhiều người đều là người hâm mộ của nàng, trực tiếp tìm đến nói không cần ăn thử, liền nói muốn mua bao nhiêu cân, nhìn ra được nhân duyên của nàng thật tốt, ta có điểm hâm mộ nàng. Cửa hàng cũng không phụ lòng nàng, lượng tiêu thụ gia tăng lớn như vậy, rất cảm tạ nàng, đã cho chúng ta cơ hội."
Lâu Xuân Vũ nói đến Cù tỷ, ánh mắt đều tràn ngập sự sùng bái.
Tống Tây Tử tâm niệm vừa động, cầm lấy tay Lâu Xuân Vũ, nhân lúc nàng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói về Cù tỷ, đem nàng kéo tới, Lâu Xuân Vũ bị nàng kéo qua, nơi đáp xuống vừa lúc là trên đầu gối nàng.
Tống Tây Tử từ phía ôm lấy Lâu Xuân Vũ: "Theo ý của ngươi, ai cũng là lợi hại a."
"Các nàng quả thật có rất nhiều điểm đáng để ta học tập." Đại khái cái này chính là một tấm gương mị lực, trước kia Lâu Xuân Vũ nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bởi vì Cù tỷ, khiến cho nàng nghiêm túc cân nhắc, không cần đoán trước tương lai, trước tiên không cần nghĩ có thể thực hiện hay không, nàng chỉ hỏi bản thân có muốn làm hay không.
"Còn ta? Ta lợi hại như vậy, ngươi không có cảm giác được sao?" Tống Tây Tử ở bên tai Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lay động sợi tóc bên tai nàng, sợi tóc mềm mại quét qua vành tai Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ rụt bờ vai lại, nghiêng đầu, muốn đem vành tai tránh đi, "Ngươi không giống các nàng." Trong lòng nàng chỉ có một Tống Tây Tử, những người khác là những người khác, khi Tống Tây Tử dùng giọng điệu ăn dấm chua nói ra lời này, Lâu Xuân Vũ quả thực muốn khóc, nàng không thể tưởng được có một ngày còn có thể làm cho Tống Tây Tử để tâm nàng đến mức lấy bản thân ra so sánh với người khác.
"Chỗ nào trong không giống?" Tống Tây Tử phát hiện khi thổi vào lỗ tai Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ phản ứng đặc biệt lớn, nàng đặc biệt cuốn lấy sợi tóc, thổi nhẹ bên vành tai Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ bị nàng ôm lấy trên đầu gối, lúc này lại không dám dùng sức giãy giụa, sợ đem cái ghế hai người đang ngồi làm lật, chỉ có thể tả hữu né tránh, nói: "Được rồi được rồi, ta về nhà lại nói với ngươi, chúng ta trước tan tầm đi."
"Khụ.. khụ.., vậy... Ta là tới nhắc nhở các ngươi một tiếng... Phải tan tầm." Ở cửa ra vào, Tống Giai nhìn thấy hết thảy không thể nào tiếp nhận được con người ngây thơ lại nhàm chán kia chính là Tống Tây Tử, kia chính là Tống Tây Tử từ nhỏ đến lớn nhất luôn là hài tử của nhà người ta mà họ hàng hay nói đến sao.
Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ đồng thời nhìn qua, Tống Giai giật mình, "Ta thật sự là hảo tâm tới nhắc nhở tẩu tử, sợ tẩu tử công tác quên mình mà quên tan tầm. Bất quá xem ra ta quấy rầy đến các ngươi, các ngươi tiếp tục."
"Ngươi xem, bị người ta thấy được." Lâu Xuân Vũ trách Tống Tây Tử, bởi vì vừa rồi đều là Tống Tây Tử nhất định muốn chơi trò ngây thơ như vậy.
"Đợi nàng có đối tượng rồi, nàng khẳng định tú ân ái còn buồn nôn hơn chúng ta." Tống Tây Tử rất khẳng định mà nói, Tống Giai người này, có thể diễn lại còn dám làm, nếu nàng nói yêu đương, người đó khẳng định bị nàng lăn lộn vô cùng thảm, còn có tốt nhất người yêu của nàng có trái tim tương đối mạnh, bởi vì cha mẹ Tống Giai đối với bạn lữ tương lai của Tống Giai yêu cầu cực điểm nghiêm khắc, nhất định phải đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ trước tiên, không thể có bệnh không tiện nói ra cùng bệnh di truyền, tật xấu ảnh hưởng tới tuổi thọ vốn là không thể có, như vậy vẫn chưa đủ biếи ŧɦái sao.
Bởi vì trước đây không lâu Lâu Xuân Vũ đã lấy được bằng lái xe, chính là không đủ luyện tập, cho nên trên đường về nhà, Tống Tây Tử để Lâu Xuân Vũ lái xe, nàng ngồi trên ghế phụ, nhìn Lâu Xuân Vũ lái xe
Lâu Xuân Vũ cầm chặt tay lái.
Tống Tây Tử thắt dây an toàn của mình, hỏi nàng: "Sau khi lên xe trước tiên nên làm cái gì?"
Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, nói: "Huấn luyện viên vất vả rồi." Thói quen khi học lái xe, nàng còn chưa sửa đổi.
Tống Tây Tử nhắc nhở nàng thắt dây an toàn, nàng mới kéo dây an toàn lên, nói: "Bước đầu tiên, thắt dây an toàn."
"Xuân Vũ a, hạnh phúc trong phần đời còn lại của ngươi đang ngồi bên ngế phụ, ngươi phải nghiêm túc lái xe, biết rõ không?"
"Hảo... Hảo! Ta sẽ cẩn thận." Lúc lái xe, Lâu Xuân Vũ chính là bình tĩnh không được, nàng nhìn nhìn sườn mặt Tống Tây Tử bên cạnh, Tống Tây Tử nhìn về phía trước, nói: "Còn đang chờ cái gì, trình tự lái xe còn nhớ rõ sao?"
Lâu Xuân Vũ khẩn trương đến không được, vốn nàng khi nàng học lái xe, kỳ thật là người bình tĩnh nhất trong số các học viên, nàng khảo thi bằng lái xe cũng là một đường thuận lợi, nhưng mà khi Tống Tây Tử ngồi ở bên cạnh nàng, nàng nghĩ đến chính là bản thân có thể đảm bảo an toàn cho Tống Tây Tử hay không, vạn nhất...
Lúc này nàng một chút cũng bình tĩnh không được. Rõ ràng trong xe đã mở điều hòa đủ lạnh, nàng vẫn là toát ra mồ hôi lạnh.
"Còn chưa đi?" Tống Tây Tử nhận ra được nàng đang khẩn trương.
Lâu Xuân Vũ nhìn về phía nàng, nói: "Ta sợ."
"Ngươi sợ cái gì?" Tống Tây Tử liền nở nụ cười, đưa tay thay nàng lau đi mồ hôi trên trán, thế nhưng lại ra nhiều mồ hôi như vậy, khi nàng thi là làm sao thi đậu được a?
"Ta sợ kỹ thuật lái xe của ta không tốt, khiến ngươi gặp nguy hiểm." Lâu Xuân Vũ nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng đến các loại đáng sợ hình ảnh, khi nàng tự mình lái xe liền sẽ không như vậy, nàng có thể lái rất ổn, rất bình tĩnh, thậm chí không cần huấn luyện viên nhắc nhở, nàng cũng có thể đạt được điểm cần để vượt qua cuộc thi.
Nhưng mà khi Tống Tây Tử ở bên cạnh nàng, nàng liền trở nên luống cuống.
Tống Tây Tử để nàng tới gần một chút, hai tay ôm lấy gương mặt của nàng, để nàng và mình đối mặt, nói: "Ta tin tưởng ngươi, ngươi có thể, ngươi có thể đem ta an toàn đưa về nhà!"
Nói xong, nàng đặt xuống một nụ hôn trên môi Lâu Xuân Vũ, đem đến sự tự tin cho nàng.
Chờ đến khi hai người rốt cuộc tách ra, tâm tình bất an của Lâu Xuân Vũ rốt cuộc bình ổn lại, hai người nhìn đến trước xe xuất hiện một người, nhìn kỹ lại vẫn là Tống Giai.
Trong miệng Tống Giai ngậm một miếng xúc xích hun khói mua trong siêu thị, đôi mắt bởi vì vừa rồi nhìn thấy một màn kia mà mở lớn thành hình tròn.
"Tẩu tử, tỷ tỷ, các ngươi thật tú ân ái a." Nếu như đều đa bị phát hiện rồi, Tống Giai liền cắn răng tiến đến chào hỏi
Tống Tây Tử đem điện thoại di động nâng lên chụp lấy hình ảnh nàng cùng một nửa miếng xúc xích hun khói trong tay nàng, "Ta bắt được ngươi đang ăn thức ăn nhanh a."
Bởi vì từ nhỏ người trong nhà Tống Giai đã không cho Tống Giai ăn những thứ thức ăn nhanh này. Cho nên từ nhỏ Tống Giai đều chưa từng nếm qua, thẳng đến khi đi làm, thấy được những loại thức ăn nhanh này thế nhưng lại ăn ngon như vậy, vừa ăn liền không thể vãn hồi, đặt chân lên liền không có đường quay về.
Ảnh đều đã bị chụp đến rồi, hiện tại Tống Giai muốn giấu cây xúc xích đi cũng đã không kịp, nàng tức giận nói với Tống Tây Tử, "Ngươi khi dễ muội muội như vậy, ngươi không cảm thấy rất quá đáng sao?"
"Ngươi yên tâm, ta chỉ là lưu lại sưu tầm, ta cam đoan sẽ không vô ý nhắn vào trong group gia đình." Tống Tây Tử hướng Tống Giai bên người cửa xe phất phất tay, để Lâu Xuân Vũ lái xe đi.
Trong lòng Lâu Xuân Vũ âm thầm ôn lại trình tự lái xe, phanh, hộp số, kéo phanh tay, nâng nhẹ phanh, nhấn ga...
Xe bắt đầu lái đi vô cùng chậm, Tống Tây Tử cũng không vội, nàng mở âm nhạc, đem cửa sổ xe hạ xuống, cảm thụ được tư vị gió đêm vuốt qua đôi má, "Ngươi yên tâm lái xe, ta tin tưởng ngươi."
Tại chỗ dừng đèn đỏ đầu tiên, Lâu Xuân Vũ khe khẽ phanh xe, xe không tính là ổn định mà dừng lại trước vỉa hè nhưng có thể coi đây là điểm dừng đủ tiêu chuẩn.
"Ta sẽ lái thật tốt. Ta phải học lái xe, đi du lịch bụi với ngươi, hai chúng ta có thể cùng đi đến những nơi xa xôi, có ta giúp ngươi lái xe, chúng ta có thể đi càng xa hơn." Lâu Xuân Vũ nhìn thẳng phía trước, nói.
"Ta rất chờ mong." Tống Tây Tử cũng đã nghĩ đến tương lai của cả hai sẽ như thế nào, kia hẳn chính là bộ dáng mà Lâu Xuân Vũ đang miêu tả đi.
"Bây giờ là bốn mươi km/h, phía trước ta lái coi như ổn đi?" Lâu Xuân Vũ hỏi Tống huấn luyện viên bên cạnh đến cho nàng ý kiến.
Tống Tây Tử nói: "Rất tốt, so với lần đầu tiên ta học lái xe liề tốt hơn nhiều, lúc ta bắt đầu lái xe cũng không có ổn như ngươi, ngươi chỉ cần không gấp gáp, từ từ sẽ đến, chúng ta có thể về đến nhà, ta hiện tại có chút đói bụng, nếu không ngươi đừng lái về nhà, chúng ta lái xe đi ăn bữa tối a." Tống Tây Tử tâm huyết dâng trào, thay đổi địa điểm muốn đến, hai người lái xe đến quán lẩu mà nàng nói ăn ngon nhất.
Đó là một quán lẩu Trùng Khánh nổi tiếng với món lẩu dầu đỏ, người thích ăn cay đều thích ăn ở nơi này.
Cho nên đến quán lẩu liền vẫn còn thấy người đang xếp hàng, hơn nữa là một hàng người rất dài rất dài, đều đã xếp hàng một vòng đến bên ngoài, Lâu Xuân Vũ đi lấy số, bàn của hai người còn phải chờ ba mươi lượt, Lâu Xuân Vũ nhìn thấy Tống Tây Tử thật sự muốn ăn, liền quyết định ngồi xuống chờ đội ngũ sắp xếp.
Vận khí tốt liền gặp được sự thay đổi, những người phía trước bởi vì đợi không được mà từ bỏ, hai người kỳ thật không có đợi bao lâu liền đã tiến vào.
Vì muốn chiếu cố Lâu Xuân Vũ không ăn cay, Tống Tây Tử chọn nồi uyên ương, khi nồi lẩu được mang đến trước mặt, liền nhìn đến một nửa nồi lẩu cay đã bị mỡ trâu và ớt đỏ chiếm cứ, cả trái ớt nguyên vẹn cùng hoa tiêu hiện ra ở trước mắt, lại thêm mỡ trâu bắt màu đỏ mắt, khiến cho Lâu Xuân Vũ không ăn cay tựa hồ cuãng nếm đến vị cay.
Tống Tây Tử xem như người Thượng Hải, sau khi đi qua Trùng Khánh, trở về liền yêu mến ăn cay, từ đó về sau liền không thể vãn hồi.
Tống Tây Tử làm cho Lâu Xuân Vũ một chén nước chấm đặc biệt mà nàng được người địa phương chỉ giáo khi đến thành đô Trùng Khánh, kết hợp với khẩu vị của bản thân thay đổi một chút, phàm là những người đã nếm qua đều đối với loại nước chấm này của nàng yêu thích không buông tay.
Lâu Xuân Vũ lấy ra miếng thịt bò non mềm từ trong nồi lẩu đỏ, đồ gia vị đã hút no dầu, ăn một miếng liền bị cay đến, liều mạng uống chút vitasoy là cách suy nhất để giảm bớt cảm giác nóng cháy trong cổ họng, nhìn Tống Tây Tử ăn đến vui vẻ như vậy, nàng thậm chí còn hoài nghi có phải là Tống Tây Tử đã mất vị giác rồi hay không.
"Cay không thuộc về vị giác, kỳ thật là cảm giác đau đớn. Chứng tỏ ta rất giởi chị đau." Tống Tây Tử có thể đem chuyện này nghiên cứu đến vô cùng triệt để,
Lâu Xuân Vũ đem thức ăn cho vào nồi súp trong veo ở trước mặt nàng, nàng vẫn là cần có thời gian để từ từ tiếp nhận khẩu vị của Tống Tây Tử.
"Ăn ngon không?" Tống Tây Tử hỏi nàng.
"Ân, ăn thật ngon." Tuy rằng Lâu Xuân Vũ bị cay, nhưng cũng không thể phủ nhận lẩu nơi này xác thực rất ngon.
"Ăn ngon liền tốt, ta đề cử không sai a." Tống Tây Tử cúi đầu ăn thịt trong chén, nghe Lâu Xuân Vũ nói: "Lần sau ta mời ngươi đến vài quán ăn ta thích, ta cảm thấy không tệ, cũng không biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không."
"Ngươi mời, ta nhất định phải đi ăn a."
"Ân ân."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Ta không muốn lái xe.
Tống Tây Tử: Có một lão lái xe như ta tự tay dạy dỗ ngươi, ngươi sợ cái gì? Ngươi cứ việc yên tâm nhấn ga, trên đường cao tốc, chúng ta liền chạy đến nhanh nhất.
Lâu Xuân Vũ: A a a ta không muốn a! Ta rất sợ!
Tống Tây Tử: Tác giả còn không sợ, ngươi sợ cái gì, ngươi lái xe cho tốt!!
Lâu Xuân Vũ: Ta thật sự rất sợ a!!!!
-
Tề Nhã Nhã: Ai, cũng không biết Xuân Vũ nhận được sách của ta có học tập tốt hay không a?
Dương Chiêu Đệ:??