Lúc này Lâu Xuân Vũ liền cảm nhận được có điện thoại di động là có bao nhiêu thuận tiện.

Chiếc điện thoại di động đầu tiên trong đời Lâu Xuân Vũ hẳn là nửa tháng sau liền có được.

Khi có thẻ điện thoại của trường kèm theo trong giấy báo nhập học, Lâu mẹ mới quyết định mua điện thoại cho Lâu Xuân Vũ.

Điện thoại của nàng là điện thoại Nokia phiên bản cũ, khi vừa có điện thoại nàng thậm chí còn không dám dùng, sợ làm hư. Nàng cẩn thận mà dùng bốn năm, các đồng học khác đã đổi qua mấy lần điện thoại, mà nàng là sau khi tốt nghiệp đại học mới có tiền thay điện thoại mới.

Mà bây giờ cách để nàng theo dõi thời gian chính là dựa vào một chiếc đồng hồ đeo tay đã mang thật lâu. Đó là đồng hồ đeo tay nữ mà ba ba mua cho nàng khi đi Thượng Hải, lúc đó ba ba liền nhờ nhân viên cửa hàng khắc xuống ba chữ, học tập tốt. Nàng liền đeo đồng hồ cho đến khi vào đại học, còn bị đồng học nói đúng là đồ cổ. Nàng bảo vệ vô cùng tốt, cũng không biết có phải là đồ cũ dùng bền gì đó hay không, đồng hồ đeo tay vẫn chính là còn như mới.


Sáu giờ thức dậy, nàng đúng giờ đi ra ngoài, hôm nay Lâu mẹ cũng dậy thật sớm, chạm mặt với nàng ở phòng bếp.

Lúc này Lâu Xuân Vũ đang bận rộn, nàng chuẩn bị làm một phần cơm rau, rửa sạch rau xanh, cắt lạp xưởng thành từng khối nhở, đun nóng chảo xào qua một lượt, nước nóng còn chưa đổ vào bình thuỷ, lại đổ vào phần cơm trắng còn lại trong nồi ngày hôm qua, chờ nước lại sôi lên.

Lâu mẹ nhìn bóng lưng của nàng, nói với nàng: "Ta nghe ba ba của ngươi nói ngươi đem tờ quảng cáo đều dán vào trước cổng thôn."

"Ân, như vậy liền sẽ có nhiều người biết con đang dạy thêm tại nhà, người biết càng nhiều, cơ hội càng nhiều, liền có thêm cơ hội để chiêu được đệ tử."

"Ngươi có thể nói với ta, ta giúp ngươi hỏi một chút họ hàng bên kia xem có cần dạy thêm hay không. Không có ai lại đi phát quảng cáo khắp nơi như ngươi, người khác đều đang nói nữ nhi Lâu gia có phải hay không là không muốn thi lên đại học, chuẩn bị đi kiếm tiền."


Chuyện này bọn họ cũng có thể nghĩ đến rồi, thật là bội phục mạch não của bọn họ. Từ nhỏ sống cùng nhau, Lâu Xuân Vũ biết điểm đáng sợ nhất của miệng lưỡi thế gian, sau khi nàng tốt nghiệp liền cự tuyệt chuyện xem mắt, ở quê nhà nói nàng ở bên ngoài khẳng định là có nam nhân, làm cho mẹ của nàng lưu tâm nhiều một chút.

Khi nàng kết hôn những người kia còn nhìn chằm chằm vào bụng của nàng, ở sau lưng nói nàng có thể là đã có hài tử mới vội vã kết hôn như vậy.

Mà mẹ của nàng để ý nhất chính là những lời linh tinh của những người này, vì muốn làm bọn họ thoả mãn, mẹ của nàng liền đến bài bố nàng.

"Đừng để ý tới bọn họ, ăn no rỗi việc." Lâu Xuân Vũ đem một tô cơm rau bốc khói đi ngang qua Lâu mẹ, "Mẹ trước hết để cho con thử một chút, nếu như tìm không được việc, con lại đến nhờ cậy mẹ. Lúc đó mẹ sẽ giúp con hỏi họ hàng tìm cũng không vội."


Đối với họ hàng giới thiệu mà Lâu mẹ nói đến, Lâu Xuân Vũ không cảm thấy có chỗ nào tốt. Sau khi nàng làm lão sư, có rất nhiều đệ tử được họ hàng giới thiệu đến học ngoại khóa, Lâu mẹ đều cảm thấy nhất định là so với bên ngoài tốt hơn, nhưng mà bình thường đều cũng là những trường hợp khó nhất, nàng kiên trì tiếp nhận, cự tuyệt cũng không tiện cự tuyệt, sợ làm ảnh hưởng mặt mũi họ hàng. Còn không bằng chính nàng tự chọn đệ tử.

Lâu mẹ nhất thời á khẩu không trả lời được. Bà cho rằng Lâu Xuân Vũ nhất định sẽ nói 'hảo', không nghĩ tới lại bị trực tiếp bác bỏ.

"Con đã làm điểm tâm cho mẹ và ba ba. Đều ở trong nồi."

Giống như ngày thường, Lâu Xuân Vũ tự ăn cơm một người, bỏ qua thời gian ăn cơm cùng cha mẹ, sau khi rửa chén sạch sẽ gọn gàng lại rời đi.
"Mấy giờ con trở về?" Trong khoảng thời gian này Lâu mẹ phần lớn chỉ là nhìn thấy bóng lưng của Lâu Xuân Vũ.

"Buổi chiều còn có một gia trưởng khác gọi con đi qua dạy thử, đều ở trên thị trấn, con không muốn ngồi xe buýt vòng về, giữa trưa con liền không trở về dùng cơm, mẹ không cần chừa phần cho con." Trước khi đi, Lâu Xuân Vũ đem tài liệu tối hôm qua đã chuẩn bị tốt sửa sang lại một lần, rót đầy nước và bình giữ nhiệt.

Vừa nghe nữ nhi nói giữa trưa không trở về ăn cơm, Lâu mẹ nói: "Con giữa trưa ở bên ngoài ăn cơm, tiền có đủ hay không? Muốn mẹ đưa cho một ít hay không?"

"Ân, cho con một chút a, con vừa vặn không có tiền."

Lâu mẹ kinh ngạc lấy ra 20 đồng, Lâu Xuân Vũ thản nhiên cất vào trong túi áo.

Đối với nàng bây giờ mà nói, xin tiền của mẹ không có gì xấu hổ, tiền của mẹ không cho nàng, chính là cho đệ đệ, để đệ đệ đi chơi game, đi mời đồng học hát KTV, nàng không lấy, mẹ cũng sẽ không cảm thấy nàng là nữ nhi tốt, chỉ biết đối với nàng không ngừng oán giận.
Lo sợ chưa quen cuộc sống ở nơi đây, tìm biển số nhà sẽ chậm trễ thời gian, Lâu Xuân Vũ liền xuất phát sớm, hơn nữa đã tìm được nơi mà hôm nay nàng muốn lên lớp.

Cách thời gian ước định còn hơn nửa canh giờ, nàng liền đi dạo ở phụ cận, chờ đến khi nhìn thời gian trên đồng hồ còn khoảng mười phút, nàng đứng ở trước cửa, đưa tay chuẩn bị gõ xuống.

Lúc này cánh cửa liền mở ra, "Đến đến đến, thì ra ngươi chính là Lâu lão sư, vừa rồi ta đi mua thức ăn liền nhìn thấy ngươi rồi, ngươi tới sớm như vậy, mấy giờ đến đấy. Chờ lâu rồi đi." Gia trưởng nhiệt tình đón nàng vào nhà.

Sân nhỏ bố trí phi thường ấm áp, nhìn ra được chủ nhân là một người rất yêu đời, khắp nơi đều là bồn hoa cùng cây xanh, trong góc có một hồ nước nhỏ, trong hồ nuôi cá, còn có vài con rùa đen xếp chồng lên các tảng đá trên bờ.
Khi đi vào Lâu Xuân Vũ thuận tiện nhìn qua cách bày trí trong phòng tiếp khách một chút, đối với tình huống của vị đệ tử này trong lòng đã có phỏng đoán đại khái.

Gia trưởng là thànhphần trí thức, đối với cuộc sống là có yêu cầu, trong phòng tiếp khách thậm chí có một bảng đen di động, phấn viết đã sớm chuẩn bị xong, đã có dấu vết sử dụng qua, có khả năng không chỉ là mời một lão sự dạy kèm tại nhà.

Trong phòng tiếp khách nàng gặp được đệ tử mà nàng sẽ dạy thử hôm nay, là một cô nương điềm đạm nho nhã, nàng đã quen với chuyện có lão sư đến nhà dạy học, khi Lâu Xuân Vũ thoáng đi đến, nàng liền rất tự giác mà mở sách vở ra, dọn xong vật dụng.

"Nữ nhi của ta, nàng tên Liễu Quỳnh Anh, Quỳnh trong đầu mộc báo quỳnh*, Anh trong lạc anh tân phân**. Đây là Lâu lão sư."
(*投木报琼 - Đầu mộc quỳnh báo là một thành ngữ tiếng Trung, vốn dùng để chỉ những người đàn ông và phụ nữ yêu nhau và tặng quà cho nhau. Sau này được dùng để chỉ sự đền đáp của người khác vì tình bạn sâu sắc của họ đối với bản thân.)

(**落英缤纷 - Lạc anh tân phân: Có nghĩa là những cánh hoa rơi rải rác trên mặt đất một cách lộn xộn.)

"Xin chào lão sư." Cô nương ngoan ngoãn cùng Lâu Xuân Vũ chào hỏi.

"Đừng thấy lão sư tuổi còn trẻ, nhưng mà người ta học tập rất tốt, nàng học cao trung là ở trường cao trung XX, mẹ hy vọng con có thể thi đậu vào trường cao trung này, con phải hảo hảo nghe lão sư giảng."

Gia trưởng nói xong liền ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh bàn học, chuẩn bị thử nghe nàng giảng bài.

Lâu Xuân Vũ mặc T-shirt màu trắng đơn giản, cùng một chiếc quần jean, vẫn là một bộ dáng của đệ tử, khuôn mặt non nớt vô pháp mang đến cho người ta cảm giác tín nhiệm.
Nàng biết rõ nếu như nhìn vẻ bề ngoài, nàng không có biện pháp nhận được sự tín nhiệm của đệ tử cùng gia trưởng. Khi lần đầu tiên nàng đứng trên bục giảng, nàng khẩn trương đến mức nói không ra lời, cho dù đã chuẩn bị tài liệu vài ngày, thậm chí có thể đọc làu làu, nhưng mà khi nàng nghênh đón ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ cùng cảm giác mới mẻ của bốn mươi vị đệ tử từ dưới bục giảng hướng đến, trong đầu nàng là trống rỗng.

Lần đầu tiên, nàng giảng bài liền lắp ba lắp bắp.

Mà lúc này, nàng đã không phải là lính mới đứng trên bục giảng, nàng cầm lấy phấn viết dùng chữ viết xinh đẹp viết xuống tên của mình, tuổi, trường học tốt nghiệp, cùng với đề mục mà hôm nay bọn họ muốn học.

Chữ viết bằng phấn của nàng sạch sẽ gọn gàng, xinh đẹp, hơn nữa rất hữu lực, gia trưởng nói bản thân gọi điện thoại tới, cũng là bởi vì ấn tượng đầu tiên tốt, cảm thấy chữ viết tay trên tờ quảng cáo kia nhìn đẹp mắt, nên liền muốn gặp mặt vị lão sư mới tốt nghiệp này một chút.
Nàng giảng dạy nội dung nhập môn cơ bản, mà trong quá trình giảng bài, nàng cũng dần dần hiểu được vị đệ từ này của nàng, năng lực học tập của Liễu Quỳnh Anh rất tốt, có thể thông hiểu đạo lí, chỉ là mẹ của nàng đối với nàng quá mức kỳ vọng, sợ nàng không bằng người khác, mà Liễu Quỳnh Anh đối với bản thân cũng không có lòng tin, mẹ của nàng nhiều lần đem người khác tới so sánh với nàng, mỗi lần mẹ của nàng nói như vậy, ánh mắt Liễu Quỳnh Anh liền sẽ chuyển dời đến chỗ khác.

Một khóa giảng xong, thân thể cùng tinh thần đều bị sự mệt mỏi chiếm cứ, Lâu Xuân Vũ nhìn thời gian một chút, chưa đến năm mươi phút đồng hồ, nhưng mà đã vượt qua khoảng thời gian bốn mươi phút trong dự tính, điểm khiến Lâu Xuân Vũ không hài lòng chính là nàng vẫn chưa khống chế tốt nhịp điệu.
Nhưng mà đối với gia trưởng cùng đệ tử mà nói như vậy là đủ rồi, Liễu mẹ rất kinh ngạc, tiết khóa này chất lượng vượt qua sự chờ mong của nàng, vượt xa yêu cầu của nàng.

Nàng đưa cái ghế đến, để Lâu Xuân Vũ ngồi xuống.

Lâu Xuân Vũ ngồi xuống đối diện với Liễu Quỳnh Anh, Liễu Quỳnh Anh có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Lâu Xuân Vũ.

Liễu mẹ hỏi nàng rất nhiều vấn đề, hỏi vì cái gì nàng giảng bài lại thuần thục như vậy, Lâu Xuân Vũ nói dối, nói là từng giảng bài cho đệ đệ, giảng bài tập phụ đạo, dần dần thành thói quen.

Sau đó Liễu mẹ quyết định lưu nàng lại, trong hai tháng của kỳ nghỉ hè, mỗi ngày lên lớp hai giờ, sắp xếp vào buổi sáng, chủ nhật nghỉ ngơi một ngày, mà mỗi giờ dạy học lấy phí 40 đồng, công việc dạy thêm này đối với Lâu Xuân Vũ lúc này mà nói chính là rất tốt. Khi biết buổi chiều Liễu Quỳnh Anh còn có lớp phụ đạo, Lâu Xuân Vũ có chút đồng cảm với hài tử này.
Đây là hài tử có hoàn toàn trái ngược với nàng, cha mẹ kỳ vọng quá cao, là chuyện tốt hay chuyện xấu, người ngoài không thể đánh giá, nhưng mà trong lòng Lâu Xuân Vũ vẫn có chút hâm mộ, loại cảm giác được người nhà coi trọng này, nàng chưa từng nhận thức qua. Đại khái là bởi vì không có nên liền cảm thấy tốt.

Buổi chiều chương trình học cũng không thuận lợi, đệ tử của nàng là một cô nương lên lớp luôn thất thần, lên lớp không bao lâu liền bôi xoá và sửa sửa trên sách vở, khi vào học mẹ của nàng cũng ưa thích cắt ngang quá trình Lâu Xuân Vũ lên lớp, lớn tiếng trách cứ nàng.

Chờ sau khi buổi học kết thúc, gia trưởng muốn nói với nàng về chi phí dạy thêm, Lâu Xuân Vũ liền uyển chuyển mà cự tuyệt vị gia trưởng này.

Nàng nghĩ bản thân vẫn là không cần vọng tưởng mà thách thức làm chuyện có độ khó cao, mặc dù nói học hải vô nhai*, lão sư là người dẫn đường, nhưng mà nàng còn không có đối với bản thân tự tin đến mức có thể độ người khác, nàng thầm nghĩ đi làm kiếm tiền sinh hoạt mà thôi, đương nhiên hy vọng có thể đơn giản một chút.
(*Nghĩa là Biển học vô bờ)

Sau đó vị gia trưởng này cũng có gọi điện thoại đến nhà Lâu Xuân Vũ, hỏi Lâu Xuân Vũ suy tính như thế nào, Lâu Xuân Vũ vẫn nói là thực xin lỗi.

Gia trưởng liền rất không cao hứng, nói: "Ta khách khí mời ngươi làm lão sư, cũng không phải không trả tiền cho ngươi, ngươi có cái gì phải chén cá chọn canh a."

"A di, thật sự xin lỗi, ngài cũng thấy, ta mới tốt nghiệp, kỳ thật làm lão sư dạy thêm, vẫn chỉ là mới bắt đầu..."

"Không cần nói nữa, không đến liền không đến, ngươi chọn tới chọn lui như vậy, ai tìm ngươi lên lớp a, ta cũng là nể tình người sẽ làm sinh viên mới tìm ngươi."

Đối phương mãnh liệt cúp điện thoại, Lâu Xuân Vũ nhả ra một hơi trọc khí buồn bực trong lòng ngực,

Sắp xếp lớp học buổi chiều chính là nữ sinh tiểu học kia, tên của nàng là Đổng Giai Văn, bản thân tính cách cũng có chút hướng nội, mẹ của nàng hy vọng nàng học trường quốc tế, bởi vì bên kia cần lên lớp hoàn toàn bằng tiếng Anh, mẹ của nàng hận không thể làm cho nàng ngày hôm sau liền sẽ nói được một tràng tiếng Anh lưu loát, nhưng mà không có như mong muốn, bọn họ càng buộc nàng nói tiếng anh, nàng càng không chịu mở miệng.
Kỳ thật nền tảng của tiểu cô nương chính là rất vững chắc, phát âm cũng tiêu chuẩn, Lâu Xuân Vũ chính là muốn cùng nàng dùng tiếng Anh đối thoại, để làm cho nàng học tập nhiệt tình tích cực hơn.

Lâu Xuân Vũ cùng tiểu cô nương lên lớp tương đối thoải mái một chút, cũng không có sách giáo khoa gì, vì để cho gia trưởng yên tâm, nàng vẫn là tìm bộ tài liệu New Concept English, mỗi ngày lựa chọn chủ đề mà đối thoại.

Sau khi kết thúc khóa học đầu tiên, nàng đưa cho gia trưởng một phần hiệp nghị.

Trên hiệp nghị đem thời lượng dạy kèm, thời lượng lên lớp đều phân chia rõ ràng, để gia trưởng xem xong liền ký tên, về phần chi phí dạy thêm cũng được viết rõ ràng trên đó, là để ngừa vạn nhất, các loại tình huống mà đệ tủ muốn xin nghỉ phép nàng đều ghi vào.

Nàng biết rõ chuyện lên quan đến tiền bạc không thể mơ hồ, nếu không về sau liền sẽ có nhiều chỗ không thể nói rõ ràng, hơn nữa thân phận của nàng bây giờ vẫn còn là đệ tử, nếu quả thật có chuyện gì, chi phí để bảo vệ quyền lợi liền quá cao.
Một ngày này, nàng thu được 1000 đồng, là một phần ba phí làm hai công việc dạy kèm tại nhà trong hè của nàng.

Trên đường về nhà, mười tờ tiền 100 đồng được nàng siết chặt trong lòng bàn tay đến thấm ra mồ hôi, trên đường trở về nàng ghé vào một cửa hàng bán điện thoại nhỏ, mua một chiếc điện thoại di động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play