Tống Tây Tử đi vào dạo qua một chút, tới lúc đi ra, nhìn thấy Lâu Xuân Vũ đứng ở bên cạnh ao phóng sinh đưa lưng về phía nàng, bóng lưng của người kia viết tịch liêu, cả hình ảnh để lộ ra một loại đau thương sâu lắng.

Tống Tây Tử còn cho rằng đây là ảo giác của mình.

Lúc đến gần, Lâu Xuân Vũ đang nhìn con rùa đen trong ao phóng sinh đến xuất thần.

"Ngươi tin vào luân hồi sao?" Lâu Xuân Vũ hỏi Tống Tây Tử bên cạnh.

Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, "Ta là người theo chủ nghĩa duy vật, mẹ của ta cũng vậy, nhưng mà lão đảng viên ba ba của ta ngược lại liền tin tưởng những chuyện này, ông rất cảm tính, cảm thấy trên thế giới khẳng định có một số người có một số chuyện không thể giải thích, những lực lượng thần bí này nhất định đang tồn tại ở nơi nào đó, chỉ là không nguyện ý để chúng ta nhìn thấy, ba ba của ta còn nói lúc trước ông còn gặp qua linh hồn của bà nội ông, ông tin rằng tổ tiên khẳng định đang thủ hộ cho chúng ta."


Tống Tây Tử làm tổng kết, "Dù sao chính là đem những chuyện không thể giải thích đều quy thành tôn giáo cùng tín ngưỡng."

Lâu Xuân Vũ vô pháp mở miệng giải thích sự hiện hữu của mình, nàng có ký ức của một Lâu Xuân Vũ khác, người đó từng trải qua một cuộc đời sống động đến 30 tuổi, lúc này những ký ức ấy thời thời khắc khắc đều nhắc nhở nếu như nàng mềm yếu, nếu như nàng không làm nên chuyện gì, nhân sinh của nàng sẽ biến thành bộ dạng kia, nàng dùng tư thái của người ngoài mà lạnh lùng đứng nhìn bản thân bị đẩy ra từ phòng phẫu thuật, người nằm trên giường bỗng nhiên biến thành Lâu Xuân Vũ tuổi 20, Lâu Xuân Vũ kia mở mắt, nhìn nàng, hỏi nàng, ngươi có hối hận không?

Hối hận cái gì, hối hận bản thân đã thỏa hiệp, hối hận trước sự bất lực của mình, nếu như nàng cùng Trọng Văn Lâm nói, ta không yêu ngươi, ta không muốn gả cho ngươi.


Trọng Văn Lâm có lẽ liền sẽ không kết hôn với nàng, có lẽ sẽ truy hồi bạn gái cũ, về phần hai người có thể cùng một chỗ bao lâu, là vận mệnh của bọn họ.

Mà chính mình, sẽ không mang theo oán trách mà sống cùng Trọng Văn Lâm.

Nếu như mình không dung túng đệ đệ, đệ đệ có lẽ sẽ không dưỡng thành thói quen đưa tay xin tiền.

Nếu như mình dám đối với cha mẹ nói con không muốn tiếp nhận công việc trong nhà an bài con không muốn xem mắt con không muốn kết hôn, như vậy cho dù sau này nàng cô độc sống qua quãng đời còn lại, hoặc là sau này cùng một nam nhân khác kết hôn, cũng là lựa chọn của mình, không liên quan tới người khác.

Cho nên nàng là trách nhầm người, không có ai sai, sai chỉ có chính mình. Bản thân là một người không làm nên chuyện gì, liền kéo lấy người bên cạnh nàng đi vào vũng bùn rối loạn.


Nàng dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn áng mây chậm rãi trôi qua, ngọn núi nơi xa xa như ẩn như hiện trong mây mù, nàng nói: "Ta phải cố gắng. Nếu không nỗ lực liền thật sự sẽ biến thành một nữ nhân vô dụng."

Tống Tây Tử vốn nghe không hiểu nàng nói cái gì, nhưng mà cũng có thể từ trong ngữ khí của nàng nghe ra được quyết tâm của nàng.

Đưa tiễn Tống Tây Tử, Lâu mẹ vẫn còn do hỏi Lâu Xuân Vũ nghe ngóng về bằng hữu của nàng, "Con cùng Tiểu Tống như thế nào lại làm bằng hữu, cảm giác các ngươi không hợp."

Lâu Xuân Vũ nói: "Làm bằng hữu cần gì điều kiện a, nói chuyện hợp ý thì tốt rồi."

"Nàng xem ra thật sự rất khách khí, luôn không ngừng nói a di a di, tiểu cô nương này cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn chính là loại người nội thành biết chưng diện, con tại sao không thể hảo hảo cùng người ta học hỏi một chút, nàng có hay không nói nhà của chúng ta..."
Lâu Xuân Vũ cắt ngang lời Lâu mẹ: "Mẹ, mẹ liền chớ suy nghĩ lung tung, nếu như nàng ghét bỏ nhà chúng ta nghèo, nàng còn tới làm gì, nàng ngồi xe buýt một giờ đến nhà chúng ta chính là tham quan phòng ở nát sao." Trong lòng Lâu Xuân Vũ rất là bất đắc dĩ, nàng lại không phải không muốn chưng diện nhưng thứ nhất là không có điều kiện, thứ hai là khi ở trong nhà, nàng mặc y phục có chút bại lộ, mẹ của nàng liền cảm thấy nàng học xấu, đã sa đọa, đem loại ánh mắt nhìn nữ nhân không đứng đắn mà nhìn nữ nhi của mình, ngươi nói nàng làm sao bây giờ.

Đại khái chính là hài tử nhà người ta thế nào đều là tốt, những điều của Tống Tây Tử ở trong mắt mẹ của Lâu Xuân Vũ đều trở thành ưu điểm.

Mà Lâu Xuân Vũ cũng từng nghĩ qua nếu như có một ngày mình thật sự có thể tự tin giống như Tống Tây Tử, như vậy liền thật tốt.
Buổi tối nàng ở trước gương ngẩng đầu ưỡn ngực, vô thức đang bắt chước Tống Tây Tử, bắt chước tư thế đứng thẳng bình thường của người kia, bộ dáng lúc mỉm cười, không giống, không giống chút nào, trên thế giới này chỉ có một Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ cố gắng thế nào cũng không thể trở thành người kia.

Buổi tối Tống Tây Tử nhắn tin cho Lâu Xuân Vũ, nói khi nàng đi dạo trong đại điện, có một vị lão hòa thượng nhìn thấy nàng liền đưa cho nàng một chuỗi phật châu, nàng liền để quên mất, để ở trong nhà Lâu Xuân Vũ, nhờ Lâu Xuân Vũ giữ giúp nàng, sau kỳ nghỉ hè đưa đến trường học cho nàng.

Lâu Xuân Vũ tìm được xâu Phật châu này ở bên cạnh bàn trà, thả vào trong balo.

Tống Tây Tử đem ảnh chụp cập nhật vào trong trang mạng của trường, Tề Nhã Nhã nhìn thấy bóng lưng của Lâu Xuân Vũ trong tấm ảnh, kích động bình luận --- Tây Tử, ngươi là đi về quê của Lâu Xuân Vũ! Chúng ta đều chưa từng đi. Lâu Xuân Vũ quá đáng ghét, cũng không đưa chúng ta đi.
Lần này Tống Tây Tử không có xóa bỏ bình luận của Tề Nhã Nhã, nàng đáp lại bình luận này --- ngươi nên hỏi xem nàng có phiền nếu các ngươi đến đó hay không, nhà của nàng phong cảnh rất tốt, non xanh nước biếc, giống như cố hương trong mộng mà thi nhân nói.

--- cố hương trong mộng, ngươi thật đúng là biết cách ca ngợi một nơi a, nói đến ta liền nhớ ra, đúng rồi, tháng sau mọi người tới nhà của ta, ngươi tới sao?

--- không được rồi, tháng sau ta phải trở lại công ty, các ngươi chơi vui vẻ.

--- được rồi được rồi. Có cơ hội liền đến vui chơi a. Tới nhà của ta ăn lưỡi vịt, nhà của ta còn phát triển rất nhiều hương vị mới.

Nhắc đến lưỡi vịt, Tống Tây Tử liền lại nhớ đến túi lưỡi vịt mà Lâu Xuân Vũ đưa cho mình, là đủ cay, nửa năm trước mình là một miếng đều ăn không vô, nếu là mình bây giờ, nhất định có thể đem nó gặm đến xương đều không còn thừa.
Nàng nhớ tới Lâu Xuân Vũ lúc ban ngày, nghĩ đến phần cô đơn lạnh lẽo của người kia, nghĩ vì cái gì rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi, vì cái gì Lâu Xuân Vũ lại lộ ra bộ dáng đó sớm như vậy.

Tống ba ba nhận được tin nhắn MMS Tống Tây Tử gởi tới, khi ông nhìn đến những ruộng đồng liền kề với những ngôi nhà nông thôn ở bên kia, rồi đủ các loại rau quả, liền hỏi nữ nhi, nơi này là chỗ nào a, phong cảnh rất tốt.

Tống Tây Tử nói cho ông biết địa điểm cụ thể. Tống ba ba nói thật sự muốn đến nơi đó dưỡng lão.

Tống Tây Tử nửa đùa mà gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ: "Nhà của ngươi bên kia còn phòng ở có thể mua không, ba ba của ta nhìn thấy phong cảnh ở chỗ của ngươi, liền muốn mua phòng ở ở đó."

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến hiện tại việc quản lý phòng ở ở các vùng nông thôn còn chưa quá chặt chẽ, một phòng ở cũ của nhà nàng ở nơi này không lâu sau đó liền bán cho một người khác, khi đó chỉ cần đi đăng ký sang tên là được rồi, đợi đến mười năm sau, nhà dân ở nông thôn liền bị cấm mua bán.
"Bên này giao thông không phải quá thuận tiện, ta sợ thúc thúc tới đây sẽ rất vất vả, bất quá ngươi có thể tìm xem ở phụ cận Thượng Hải, ta cảm thấy miền Nam có rât nhiều nơi tương tự, chỉ cần dụng tâm tìm kiếm một chút là được rồi. Bất quá mua nhà ở nông thôn là phải mua sớm một chút, sau này có thể sẽ không được phép mua bán."

"Làm sao ngươi biết không được phép mua bán? Ta tại sao chưa từng nghe nói tới?"

Lâu Xuân Vũ nhớ tới lúc này còn chưa có tin tức, nàng nói ra lời không nên nói, ở điện thoại ảo não không thôi.

Cũng may Tống Tây Tử không để ý, "Vậy được, ta để ba ba của ta xem qua khắp nơi một chút, nếu như có nơi nào khiến ông hài lòng liền nhanh chóng mua xuống, lão đầu tử thật sự chính là muốn về hưu muốn đến điên rồi, mỗi ngày đều nói muốn đi trồng rau, trồng rau có cái gì vui thú a, ông còn muốn kéo ta xuống đất, nói để cho ta cảm nhận thổ địa ấm áp, ta cũng bắt đầu hoài nghi ta có phải là thân sinh của ông hay không."
"Ha ha ha, tuyệt đối là thân sinh."

Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vọng ngẫu nhiên đi qua nhịn không được mà dừng bước lại, dán lỗ tai trên cửa, nghe lén Lâu Xuân Vũ nói chuyện bên trong.

Lâu Xuân Vũ đang gọi điện thoại, đang tán gẫu, rất vui vẻ? Đây là Lâu Xuân Vũ hắn biết sao? Vị tỷ tỷ vốn chỉ biết học tập tốt thế nhưng cùng người ta trò chuyện mà vui vẻ như vậy, là ai? Nam hay nữ a? Đồng học sao? Nếu như là nam, hắn liền phải đi nói cho mẹ.

Lỗ tai của hắn dán chặt lên cánh cửa, trong đầu hết sức chăm chú mà nghĩ đến những chuyện rối loạn lung tung, không có chú ý tới cánh cửa đang khép kín kia, không biết từ lúc nào đã mở ra.

Gương mặt Lâu Xuân Vũ lộ ra thần sắc không vui.

Lâu Xuân Vọng muốn chiếm chút tiện nghi qua lời nói, nói: "Chậc chậc, chột dạ."
Lâu Xuân Vũ nhìn hắn sắc mặt càng trở nên không tốt, ánh mắt mang theo sát khí, "Lâu Xuân Vọng, ngươi bây giờ liền loại chuyện hạ lưu này cũng làm được!"

"Ta chỉ là hiếu kỳ, sao có thể nói là hạ lưu, ngươi nhìn ta hung dữ như vậy làm gì, nếu không có thì ngươi chột dạ cái gì a."

"Cút." Lâu Xuân Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, khiến hắn rút lui ba bước.

"Ta đi nói với mẹ."

"Ngươi nói đi, nghe ta nới một câu, người nói bừa là không biết xấu hổ, nam nhân nói bừa càng là đáng thương, bởi vì hắn ngoại trừ nghe lén cùng mách lẻo, không thể làm được gì khác." Lâu Xuân Vọng nghĩ cũng quá đẹp rồi, cho rằng mách lẻo có thể làm cho Lâu mẹ trừng phạt nàng sao, hiện tại nàng cái gì cũng không sợ, còn có thể sợ những chuyện này.

Lâu Xuân Vọng cảm thấy tiền đồ của mình là một vùng tăm tối, bản thân đối với Lâu Xuân Vũ thật sự là không còn cách nào. Nàng hình như thật sự là ai cũng không sợ, liền mẹ cũng không sợ.
"Ta là đệ đệ của ngươi a, ngươi đối với ta so với người ngoài còn quá phận hơn, từ sau khi ngươi trở về, ngươi khắp nơi nhằm vào ta, thành tích thi của ta kém, ngươi nói ta, ta hỏi mẹ xin tiền tiêu vặt, ngươi cũng nhìn không thuận mắt, ngươi rốt cuộc có cái gì dễ nhìn, ngươi trước sau gì cũng phải gả ra ngoài, cái nhà này cũng không phải là của ngươi."

"Ngươi là đệ đệ của ta ngươi liền nên cho ta một chút lực lượng, ngươi nên là chỗ dựa cho ta, mà không phải ta làm tỷ tỷ liền phải thu thập tàn cuộc cho ngươi, ngươi tìm công việc tốt, có bản lãnh, trong nhà coi như toàn bộ là lưu lại cho ngươi, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi, nhưng mà chính ngươi đừng giống như một phế vật mỗi ngày liền chỉ biết hỏi trong nhà lấy tiền."

Lâu Xuân Vọng suy cho cùng là còn trẻ tuổi, nghe nàng nói mình đến không chịu nổi như vậy, một cỗ khí xông tới, thần sắc trên mặt cũng thay đổi, "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy."
"Dựa vào biểu hiện bây giờ của ngươi, ngươi là đệ tử cao trung, mở miệng chính là muốn tiền, trong nhà có tiền hay không ngươi không biết sao, đồng học của ngươi thành tích tốt, ngươi không thấy, hắn mang Adidas ngươi liền hợp nhãn, ngươi liền muốn mang, nhà của hắn thu nhập bao nhiêu, nhà chúng ta thu nhập bao nhiêu, ngươi cũng không suy nghĩ cho thật kỹ, tiền này là chính ngươi kiếm ra sao."

"Sau này ta sẽ kiếm tiền."

"Đó là chuyện sau này, hông ai biết chuyện sau này, có lẽ sau này ngươi vẫn chỉ biết đưa tay nhận tiền."

Trong mắt Lâu Xuân Vọng lóe lên nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâu Xuân Vũ, đừng cho rằng ngươi có tiền đồ, ngươi có thể quá phận như vậy, ta là chỗ nào có lỗi với ngươi."

"Vậy ngươi liền nỗ lực a, ngươi nỗ lực cho ta xem, để cho ta biết ngươi cũng có tiền đồ a, ngươi không dựa vào trong nhà không dựa vào ta, ngươi dựa vào chính ngươi." Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, dùng thanh âm so với vừa rồi càng thêm vang dội mà nói: "Có phải hay không mỗi ngày mẹ đều nói với ngươi, sau này ngươi còn có thể dựa vào tỷ tỷ ngươi có thể dựa vào tỷ phu ngươi có thể dựa vào cha mẹ hỗ trợ, ngươi tin sao, ngươi có phải là ngốc hay không, suy nghĩ nhiều một chút, vĩnh viễn sẽ không có loại chuyện này, sẽ không có ai để cho ngươi dựa vào, tỷ tỷ của ngươi sẽ không giúp ngươi, tỷ phu của ngươi càng sẽ không giúp ngươi. Ngươi có bản lĩnh liền dùng hết tiền quan tài của mẹ giống như cữu cữu dùng hết tiền quan tài của bà ngoại."
Đáp lại nàng, là tiếng Lâu Xuân Vọng hung hăng đóng sập cánh cửa.

Lâu Xuân Vũ bởi vì tâm tình quá độ kích động mà trước mắt trắng bệch, nàng đỡ vào cánh cửa, thân thể lảo đảo muốn ngã xuống mới có thể ổn định lại.

Lâu mẹ đứng ở đầu cầu thang, sắc mặt trắng bệch, bà nghe được tiếng cãi vã trên lầu liền đi tới, không ngờ lại nghe được những lời này, bà nổi giận đùng đùng đi về phía Lâu Xuân Vũ, "Trong nhà nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại nói chuyện với đệ đệ như vậy, Lâu Xuân Vũ, ngươi lợi hại a..."

"Con là lợi hại, con biết trong nhà không có tiền, con ngay cả phí sinh hoạt đều là tự mình kiếm được, học phí là tự mình vay, sau khi tốt nghiệp đại học con sẽ tự mình tới trả, ta khắp nơi suy nghĩ cho mọi người, mọi người thì sao, liền chỉ biết nuông chiều nhi tử, đem nhi tử nuôi dưỡng thành phế đi, mọi người đáp ứng hắn không nổi nữa, liền cảm thấy có thể cột lên thân người làm tỷ tỷ như con đúng không, con được ba mẹ nuôi dưỡng hai mươi năm, muốn dùng cả đời đến món trả nợ này sao? Còn con, con không cần sống sao, mẹ cảm thấy con nói sai, bây giờ mẹ liền đánh chết con, đánh chết con rồi mẹ cũng thoải mái một chút."
"Ngươi... Ngươi..." Ngón tay Lâu mẹ đã sắp đụng phải chóp mũi Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nhìn thẳng bà, "Đánh đi, con đã cao hơn mẹ, sức lực cũng lớn hơn mẹ, trước kia mẹ không đánh chết con, hiện tại lại càng không có cơ hội nữa."

Khi Lâu Xuân Vũ đứng thẳng, thân người đã cao hơn Lâu mẹ một cái đầu, Lâu mẹ dường như lần đầu tiên nhận thức được sự thật là nữ nhi của mình đã trưởng thành.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Tây Tử: Ba ba của ta nói muốn trở về nông thôn, còn muốn để ta trồng trọt, ta phải cân nhắc xuất ngoại sao?

Lâu Xuân Vũ: Hoan nghênh. Ta giới thiệu nhà của ta cho ngươi.

Tống Tây Tử: Câu chuyện tình yêu ở nông thôn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play