Tề Nhã Nhã sắp xếp tâm tình, nho nhỏ nói thầm, "Ta chỉ là muốn náo nhiệt một chút nha." Nàng mới sẽ không thừa nhận là nằm mơ cũng muốn cùng Tống Tây Tử song ca một bài.

Lâu Xuân Vũ cúi đầu nhìn điện thoại của mình, nàng không nghĩ tới chính mình lúc này thế nhưng sinh ra tâm thái ganh đua so sánh cùng Tề Nhã Nhã, nàng muốn gọi điện thoại kêu Tống Tây Tử đến, cũng chỉ là muốn để chứng minh quan hệ giữa mình cùng Tống Tây Tử. Nàng nghĩ như vậy, thật sự là vô cùng ích kỷ.

Bất quá tâm tình Tề Nhã Nhã đến nhanh, đi cũng nhanh, những người khác nói Tống Tây Tử bận rộn nhiều việc không có thời gian, nàng liền tin, sau khi hát một ca khúc yêu thích đến chết, liền triệt để ném việc này ra sau ót.

Một buổi tối Tề Nhã Nhã bá chiếm microphone hát gần hai phần ba số bài hát trong danh sách., ngày hôm sau nàng tỉnh lại liền phát hiện giọng của mình khàn khàn đến mất tiếng, tuyệt vọng mà ghé vào trên giường, "Vì... Cái...Gì, ta...Lại...Thảm... Như vậy..."


Lâu Xuân Vũ thức dậy sớm hơn nàng một giờ, đem tất cả công tác chuẩn bị đều làm tốt, đang chuẩn bị đi ra cửa phòng, nghe được tiếng nói kia của nàng, liền biết hôm nay Tề Nhã Nhã là biến thành oa oa rồi.

Tạ Nhuế lấy mật ong của mình ra, pha cho nàng một ly nước mật ong, nói với nàng: "Ngươi tốt nhất đừng mở miệng. Người ta còn tưởng rằng ngươi bị câm không nói được a."

Tống Tây Tử đem nửa túi lưỡi vịt cuối cùng còn lại mua từ chỗ của Lâu Xuân Vũ đưa đến văn phòng của Trương Hâm, chia cho Trương Hâm ăn thử.

Trương Hâm vùi đầu trước máy vi tính, mặt không thay đổi mà gặm lưỡi vịt.

"Công ty của chúng ta sắp đóng cửa rồi." Trương Hâm dùng thần sắc bình tĩnh nói ra một câu khiến cho người ta khiếp sợ.

Tống Tây Tử không phản ứng, Trương Hâm ngồi dậy, "Tống Tây Tử, ta nói với ngươi, công ty của chúng ta sắp đóng cửa rồi."


"Ân." Nếu như hắn muốn phản ứng, Tống Tây Tử liền cho hắn một cái phản ứng.

Một tiếng ân này, nói rõ Tống Tây Tử chính là không quan tâm. Trương Hâm cong ngón tay gõ xuống mặt bàn, "Gần đây đều không có công trạng, không có công trạng sẽ không có tiền để kiếm, không có tiền để kiếm, lão bản như ta liền cùng ngươi đi ăn không khí."

Tống Tây Tử vẫn là thờ ơ, "Ngươi nói đóng cửa liền đóng cửa a, dù sao ta chính là một người làm công, tháng sau ngươi trả lương cho ta ta liền lại làm ở công ty của ngươi."

"Lão bản này làm không có ý nghĩa a, học muội, nếu như ngươi không làm ở công ty chúng ta, ngươi sẽ đi đâu?" Trương Hâm tìm được một chiếc chặn giấy bằng đồng trên bàn, ngẩng đầu hỏi nàng.

"Hỏi vấn đề này liền vô nghĩa a, ta là đang làm ở công ty của các ngươi."


"Ta nói là nếu như."

"Ta sẽ đi dạy thêm tại nhà." Tống Tây Tử đem máy tính khép lại, cùng Trương Hâm mặt đối mặt, "Ba ba của ta là giảng viên cao cấp, ta là nữ nhi của ông, tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, được giới thiệu đến Phục Đán, điểm thi tuyển sinh cũng rất hữu ích, ta dựa vào danh tiếng của ông có thể tùy tùy tiện tiện mà mở lớp, so với hiện ở chỗ của ngươi liền kiếm được nhiều hơn, lại còn tương đối thoải mái hơn hiện tại."

"Thực xin lỗi, là lỗi của ta." Trương Hâm chắp tay trước ngực, hướng về phía Tống Tây Tử phất phất tay.

"Bất quá, hiện tại cũng rất tốt, ta chưa từng hối hận, ở công ty làm việc rất rèn luyện người. Đúng rồi, vị đồng học kia của ta, Lâu Xuân Vũ, ở cao trung nàng đã dạy thêm tại nhà, chuyện lên lớp, nàng thật sự vô cùng có hứng thú, nàng chỉ lấy học phí của ba vị đệ từ, kết quả là giảng bài miễn phí cho một nhóm năm sáu chục đệ tử, những người kia mỗi ngày đều hỏi nàng vấn đề, nàng liền thật sự kiên nhẫn mà giải đáp vấn đề cho những đệ tử sơ trung tiểu học kia. Còn nói phi thường cẩn thận." Nói đến Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử lại nghĩ tới một lần lúng túng lại buồn cười về KTV kia.
"Thật sự là phổ độ chúng sinh a. Bất quá nàng rất thích hợp làm lão sư, ta thấy nàng đối với người khác rất có kiên nhẫn, lại nói, ta hiện tại phát hiện ngươi cùng nàng giống như hai người hoán đổi cho nhau. Khí chất trên người nàng giống như là xuất thân từ gia đình giáo viên, ngươi ngược lại tương đối..." Tống Tây Tử trừng mắt nhìn hắn, "Giống cái gì?"

"Bộ dạng giống như rất thiếu tiền, ngươi sao có thể liều mạng như vậy a."

"Ta cùng nàng mới không giống nhau, ta liều mạng kiếm tiền là để vui chơi, Lâu Xuân Vũ liều mạng một cách tuyệt vọng, ngày đó khi ta đi ngang qua phiên chợ cuối tuần của trường, liền nhìn thấy Lâu Xuân Vũ bày quầy bán hàng bán lưỡi vịt."

"Chính là lưỡi vịt thật ngon mà ngươi mang đến này, là nàng bán sao?" Trương Hâm bỗng nhiên đem lưỡi vịt kết nối với Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử.
"Ân. Ta ủng hộ nàng gây dựng sự nghiệp a, bất quá ta cho rằng nàng bình thường khổ cực như vậy, cuối tuần tốt xấu gì cũng nên nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngựa không dừng vó mà kiếm tiền."

"Thật phấn đấu a." Trương Hâm là xúc động, "Ta từ nhỏ đã rất nghèo, sau khi lớn lên mới biết được tiền đối với hài tử nghèo khó như chúng ta mà nói là cỡ nào trọng yếu, nhưng mà rất nhiều người cho dù có được ý thức này, cũng sẽ không liều mạng kiếm tiền như vậy, đại nhất ta thậm chí còn không có lý tưởng mà nghĩ sau này về quê thi công chức. Ngươi nói nữ hài Lâu Xuân Vũ này, sao có thể thanh tĩnh như vậy?"

"Lần sau ngươi gặp nàng, không ngại liền ở trước mặt hỏi nàng vấn đề này." Tống Tây Tử thấy thời gian đã không sai biệt lắm, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về phòng. Hôm nay hội học sinh kiểm tra phòng, nàng cũng không thể không có mặt.
"Ngươi bây giờ còn quá bận, chờ đến khi ngươi đại nhị đại tam, sẽ không khổ cực như vậy, không bằng liền đến thêm vài ngày, đại tứ ta chứng nhận thực tập cho ngươi, ngươi cũng không cần đến lớp a." Trương Hâm vung tay lên, chuẩn bị giải quyết vấn đề cho Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử không phản ứng đến hắn, cầm máy tính đẩy cửa rời khỏi văn phòng.

Ở cửa ra vào văn phòng, Ưng Nhạc Thiên cùng nàng đối diện, Ưng Nhạc Thiên dùng loại ánh mắt lão sư nhìn ái đồ mà nhìn nàng: "Sắp đến thi học kỳ rồi, ngươi chăm chỉ học tập, tranh thủ đạt được điểm tốt a."

"Ngươi yên tâm. Ta sẽ không kéo chân sau ngươi."

Trương Hâm từ nghe được thanh âm của Ưng Nhạc Thiên liền đã chờ Ưng Nhạc Thiên tiến vào văn phòng, kết quả chờ đến không sai biệt lắm mười lăm phút, Ưng Nhạc Thiên vẫn còn ở bên ngoài, tận tình mà chỉ đạo nhân sinh cho Tống Tây Tử.
Trương Hâm chịu không được nữa, hắn từ sau bàn công tác đứng lên, mở cửa vươn tay bắt lấy cánh tay Ưng Nhạc Thiên, "Thân ái, ngươi không muốn cùng ta nói chút gì đó sao?"

"Ngươi trước chờ một chút, ta còn có lời muốn nói cùng Tây Tử."

Trương Hâm bị Ưng Nhạc Thiên đẩy tới phía sau, Trương Hâm cùng Tống Tây Tử im ắng trao đổi, ngươi, bóng đèn, mau cút.

Tống Tây Tử đi rồi, Ưng Nhạc Thiên dùng ánh mắt không đồng tình mà nhìn Trương Hâm, "Ngươi không nên chiếm dụng thời gian học tập của nàng."

"Ta thề ta không có, ta thật sự không có chiếm dụng thời gian học tập của nàng, nàng vừa rồi ở chỗ này của ta làm PPT của nàng, ta giám sát nàng học tập."

Ưng Nhạc Thiên thở dài, "Ta lo lắng cho nàng. Nàng có thể có tiền đồ tốt hơn."

Lời này khiến cho Trương Hâm không vui, "Ngươi đây là nói nàng đi theo ta liền không có tiền đồ?"
Ưng Nhạc Thiên lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy sự nghiệp của chúng ta không xứng với Tống Tây Tử."

"..." Trong lòng Trương Hâm tràn đầy lời nói, đến cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể im lặng trầm mặc. Trong nội tâm Ưng Nhạc Thiên, vị học muội Tống Tây Tử này rốt cuộc là hoàn mỹ đến mức nào a, lại nói công ty của bọn họ lớn như vậy cũng không xứng với tiền đồ của Tống Tây Tử?

Hắn muốn khóc, hắn đau lòng a.

Trong cùng một giảng đường, Lâu Xuân Vũ vừa ngồi xuống, chỗ bên cạnh liền bị Tống Tây Tử chiếm lấy.

Vừa nghĩ tới chuyện lần trước, Lâu Xuân Vũ liền ngại ngùng đối mặt với Tống Tây Tử, cuộc đối thoại ngày đó có đôi khi sẽ lơ đãng xuất hiện trong đầu nàng. Sau đó lại tái diễn một lần nữa.

Mỗi lần hồi tưởng lại, Lâu Xuân Vũ đều hận không thể vùi đầu vào trong cát.
Mà mấy ngày nay tâm tư của nàng đang quanh quẩn giữa hai lựa chọn sẽ giải thích nó hoặc để nó trôi qua.

Tống Tây Tử ngồi xuống, từ thần sắc của Lâu Xuân Vũ nhìn ra nàng cũng nghĩ đến chuyện ngày đó, "Các ngươi lúc nào sẽ lại đến KTV Hảo Nhạc a, nhà của ta ở phụ cận đó..."

Tâm tình Lâu Xuân Vũ lo lắng, vươn tay đặt trên mu bàn tay Tống Tây Tử, gương mặt của nàng nhanh chóng đỏ ửng lên, "Xin ngươi... Đừng nói nữa, ngày đó là ta không đúng. Ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ là... Ta chỉ là nghĩ ngươi chỉ là đang nói đến chỗ ở của ngươi một chút..."

"Ha ha ha..." Tống Tây Tử bị chọc cười rồi, tiếng cười của nàng làm cho một vòng người xung quanh chú ý. Tống Tây Tử dừng tiếng cười, nhưng mà dáng tươi cười lại thu không được, nàng cảm thấy rất thú vị, "Vậy nếu như lần sau các ngươi đi hát KTV, có thể mời ta hay không?"
Lúc này nhiệt độ trên mặt Lâu Xuân Vũ lại tăng lên vài lần, nàng đẩy đẩy Tống Tây Tử bên cạnh, "Xin ngươi đừng cười, đề tài này không cần tiếp tục nữa có được không."

"Lâu đồng học, ngươi có hảo tỷ muội nào hay không, trừ hảo bằng hữu cùng phòng với ngươi, có ai có thể cùng nắm tay đi nhà vệ sinh, cùng nói về đề tài trang điểm, cùng chia sẻ một ít bí mật hay không?" Tống Tây Tử thu hồi tiếng cười, nàng cũng có rất ít cơ hội khống chế được giống như bây giờ. Nàng nhịn không được muốn hỏi Lâu Xuân Vũ rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

"Ta có, bằng hữu quan hệ cực kỳ tốt, ở cao trung liền có vài người." Lâu Xuân Vũ dùng giọng điệu khẳng định nói.

Tống Tây Tử chỉ cười không nói, như nhìn thấu lại như nhìn không thấu.

"Không sao, sau này ta đưa ngươi cùng đi vui chơi." Tống Tây Tử rất chủ động kéo Lâu Xuân Vũ tiến vào trong vòng giao tế của chính mình.
"Cám ơn ngươi." Câu cám ơn này, là câu cám ơn của Lâu Xuân Vũ tuổi 18, cũng là một câu cám ơn của Lâu Xuân Vũ đã chết ở tuổi 30.

Tề Nhã Nhã đến muộn, vội vàng lên lớp liền vọt tới trước phòng học, đầu tiên nàng liền nhìn thấy Tống Tây Tử, nhưng mà vị trí trước sau Tống Tây Tử đều đã ngồi đầy người, vị trí duy nhất còn có thể trò chuyện chính là ở ngay dưới tầm mắt của lão sư, Tề Nhã Nhã vì muốn thuận tiện thất thần khi lên lớp, liền dứt khoát từ bỏ cơ hội tiến đến gần Tống Tây Tử, lựa chọn vị trí ở một góc khuất.

Nhưng mà hôm nay lão sư đặc biệt ưa thích gọi người ở vị trí phía sau, cho nên đệ tử đến trễ lại trốn ở trong góc như Tề Nhã Nhã liền bị kêu lên ba lượt.

Sau lô lưỡi vịt đầu tiên Lâu Xuân Vũ bán ra, tính cả Tống Tây Tử, tổng cộng có ba người hỏi nàng lúc nào lại bán.
Tề Nhã Nhã bên này dùng lưỡi vịt trong nhà đổi lấy tiền tiêu vặt, cũng tỏ vẻ phi thường hài lòng với cuộc làm ăn này, nàng còn muốn từ trong nhà lấy thêm một chút tới đây.

Lâu Xuân Vũ khuyên nhủ nàng, "Chúng ta không cần lấy nhiều hàng như vậy."

"Vì cái gì? Ta thấy hôm đó không phải là bán rất tốt sao?" Tề Nhã Nhã nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lâu Xuân Vũ không cho nàng lấy hàng nhiều thêm một chút.

Lâu Xuân Vũ chính là có lý cho của mình, "Kỳ thật ngày đó rất nhiều người mua hàng đều là bằng hữu ngươi đưa tới, ta nghĩ người mua hàng vì nể mặt ngươi tương đối nhiều. Nếu như tự ta bày quầy bán hàng, có lẽ bán không hết nhiều như vậy."

"Hết cách rồi, ta nhân duyên tốt. Như vậy a, chúng ta vẫn là dựa theo số lượng lúc trước." Tề Nhã Nhã gọi một cuộc điện thoại về nhà muốn lưỡi vịt, đến xế chiều, trong nhà liền phát tin nhắn cho nàng, nói lưỡi vịt đã được gửi bưu kiện đến, Tề mẹ còn nói Tề Nhã Nhã đem điện thoại chuyển cho Lâu Xuân Vũ, trong điện thoại nói với nàng, trong bưu kiện gửi tới còn có một túi sản phẩm khác, cho nàng ăn thử miễn phí.
Lâu Xuân Vũ nói cám ơn, Tề mẹ nói: "Ngươi cũng đùng cùng a di khách khí, a di rất yêu mến nhóm bằng hữu cùng phòng các ngươi, tất cả đều la không có tâm nhãn gì."

"Cám ơn a di. Chúng ta cũng rất thích a di." Lâu Xuân Vũ nói.

Tề Nhã Nhã lại nhận lấy điện thoại, đi ra ban công nói nửa giờ, trở về nàng cầm điện thoại trong tay nói: "Lâu Xuân Vũ ngươi quả thực là sát thủ đại mụ, mẹ của ta còn nói siêu cấp thích ngươi, nếu như ngươi là nữ nhi của bà, bà đều là muốn cười đến tỉnh lại... Ai, ta đã làm sai điều gì, ta thế nhưng bị mẹ ta ghét bỏ. Ta cũng muốn phấn đấu, nếu như mẹ của ta thích ngươi, ta có thể học tập ngươi, mẹ của ta cũng thật kỳ lạ, một mặt không cho ta làm công, một mặt lại khen ngươi nỗ lực."

Lâu Xuân Vũ lại không nghĩ như Tề Nhã Nhã, nàng nói: "Ngươi là thân nữ nhi của bà, bà đau lòng ngươi, sợ ngươi chịu khổ."
"Ta có thể chịu khổ, ta rất có thể chịu cực khổ a."

Mọi người trong phòng đều không quên tình cảnh nàng đến chỗ Tống Tây Tử làm thêm, cuối cùng chưa đến một buổi liền quay về nằm bẹp trên giường ba ngày, cho nên lời nói của Tề Nhã Nhã, mỗi chữ mỗi câu mỗi dấu chấm các nàng đều không tin.

"Ngươi hảo hảo làm phú nhị đại của ngươi a." Liêu Dật Vân không muốn đả kích nàng, nhưng mà vì để cho nàng thấy rõ thân phận của mình, vẫn là nhẫn tâm mà nhắc nhở nàng.

Lần này tên người nhận bưu kiện chính là Lâu Xuân Vũ, sau khi nhận được bưu kiện Lâu Xuân Vũ liền đem hàng hóa bên trong phân loại ra một lần, một rương 16 túi lưỡi vịt, trong đó có một túi được đóng gói với bao bì khác biệt, là một loại lưỡi vịt vị khác.

Tề Nhã Nhã tiến đến bên cạnh nàng, sau khi nhìn rõ ràng túi lưỡi vịt kia, nói: "Hương vị này có chút cay, ta không thích ăn, ta không ăn cay."
"Là cay sao?" Lâu Xuân Vũ hỏi Tề Nhã Nhã.

"Đúng a, ba ba của ta ăn siêu cay, liền nghiên cứu ra khẩu vị này, kết quả trong nhà của chúng ta không một ai có thể ăn, ta cùng mẹ của ta đều cảm thấy bán không được, ngươi có thể ăn thử xem, ngươi ăn rồi sẽ khóc a."

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến người miền Nam hình như là không thể ăn quá cay, bao gồm cả chính nàng, ẩm thực hai mươi năm qua cũng là dùng thanh đạm làm chủ, nhưng mà ở thế giới trong mộng của nàng, sau này không biết từ khi nào lại phổ biến các món cay, quán cay Tứ Xuyên có mặt ở khắp nơi, không chỉ là quán lẩu, trong giấc mộng kia, Tống Tây Tử đưa nàng đi ăn lẩu, trên mặt nồi lẩu nổi lên một lớp dầu thật dày, còn có số lượng ớt đáng kinh ngạc. Điều này làm cho Lâu Xuân Vũ mở rộng tầm mắt, mà Tống Tây Tử lại nói mình rất thích ăn cay, cũng có thể ăn cay, sau đó ở trước mặt nàng, nhúng thịt vào đáy nồi để thấm qua gia vị, lại dùng đũa gắp lên, trên miếng thịt kia bị dầu cay nhuộm thành màu đỏ, sau đó Tống Tây Tử mặt không đổi sắc mà ăn vào, cay đến phải uống nước liên tục, còn luôn nói ăn rất ngon.
Lâu Xuân Vũ cầm túi lưỡi vịt này để sang một bên, sau khi kiểm kê nàng đem tiền chuyển cho Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã tiếp nhận tiền trong tay nàng, ở trước mặt nàng đếm qua, nói: "Cám ơn Lâu lão bản!"

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lão bản Tam Kim quán* Lâu Xuân Vũ nói: Tại thời điểm đó, ta nghĩ ta đã tìm thấy ngón tay vàng của mình trong cuốn sách này, ta cảm thấy ta có thể mở Taobao.

(*Vương miện vàng)

Độc giả: Tác giả, lý tưởng của ngươi chính là mở Taobao sao? Ngươi lại không thể có chút tiền đồ sao?

Tác giả: Ta... [ không dám phát biểu ý kiến ]

Tống Tây Tử: Ta chỉ quan tâm lưỡi vịt cay kia ăn có ngon hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play