Rời khỏi vài ngày, mối bận tâm lớn nhất trong nhà chính là Meo Meo.

Trong nhà có máy cho ăn tự động, cũng chuẩn bị hai cái WC mèo, để ngừa vạn nhất còn gọi Tống Giai mỗi ngày tới nhà xem qua một lần.

Thông qua camera giám sát trong nhà, có thể nhìn đến tình huống trong nhà, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử thỉnh thoảng liền mở điện thoại xem qua.

Sáng sớm trước khi xuất phát, Meo Meo liền không có trong màn hình, Lâu Xuân Vũ có chút lo lắng, nhìn camera thật nhiều lần. Tống Tây Tử đảm bảo với Lâu Xuân Vũ Meo Meo không có việc gì, chỉ là trốn đi.

Cho nên hai người vội vội vàng vàng chạy về nhà, khi Lâu Xuân Vũ đi đến cửa nhà, bên trong liền truyền đến tiếng kêu nôn nóng của Meo Meo, khiến cho tâm tình Lâu Xuân Vũ càng thêm vội vàng, một chút đều đợi không nổi nữa, sau khi mở cửa, Meo Meo ngồi xổm ở cửa ra vào, mang theo tâm tình bất mãn mà oán trách chủ nhân bỏ mặt nó không quản, khiến nó rất tức giận, nhưng mà khi Lâu Xuân Vũ tiến vào cửa nhà, Meo Meo vẫn là vòng quanh chân nàng, dùng thân thể cọ lấy nàng.


Hảo tâm tình của Lâu Xuân Vũ sau một giây lại trở nên vụng vỡ, ở một góc mà camera không quay tới, khăn giấy bị xé thành từng mảnh nhỏ trải dài từ cửa ra vào cho đến phòng ăn, cho nên tình cảnh trước mắt mang đến cho nàng một tác động thật mạnh, làm cho nàng thật lâu không nói nên lời.

Tống Tây Tử nói: "Bỏ qua cho nó a, nó vẫn còn là hài tử."

Tống Tây Tử ôm lấy Meo Meo, đối với Meo Meo nói thật nhiều lời dịu dàng.

Lâu Xuân Vũ mắt sắc, nhìn thấy bên cạnh tấm thảm ở góc nhà có một vật gì đó lòe lòe tỏa sáng, nếu như nàng không nhìn lầm, vậy hẳn là bộ sưu tầm của Tống Tây Tử.

Trước khi đón Meo Meo về nhà, Tống Tây Tử còn mua một tủ kính, đặc biệt đem một vài đồ vật dễ vỡ cùng những đồ vật mà nàng sưu tầm được bỏ vào trong đó.

Vốn cho rằng như vậy có thể bảo vệ chu toàn, không nghĩ tới, Meo Meo thông minh đã học được cách mở cửa tủ kính. Lâu Xuân Vũ đặc biệt đi tới nhìn tình huống của tủ kính kia một chút, có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung a.


Lâu Xuân Vũ chống lại đôi mắt vô tội của Meo Meo, âm thầm mà nói, ngươi xong đời rồi, chút nữa ngươi liền sẽ bị mummy đánh a, ta chắc chắn sẽ không thay ngươi cầu xin.

Meo Meo còn không biết mình đã sắp gặp phải tai vạ, ở trong lòng Tống Tây Tử cọ tới cọ lui.

Không cần Lâu Xuân Vũ nhắc nhở, Tống Tây Tử tự mình tận mắt nhìn thấy thảm trạng này, trong nháy mắt liền không thể phát ra thanh âm.

Nàng cho rằng đem đồ vật khóa vào trong tủ kính liền có thể tránh thoát được một kiếp, thiên tính vạn tính không có tính đến có một ngày chính mình sẽ quên khóa cửa.

Meo Meo từ trên người Tống Tây Tử nhảy xuống, nhàn nhã đi bộ, đi đến tiểu ổ của nó chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Hài tử không hiểu chuyện, không nên làm khó nó, hảo hảo giáo dục là được rồi." Lâu Xuân Vũ vỗ nhẹ bờ vai của nàng, giống nhau, cùng là người lưu lạc nơi chân trời xa xăm, phải làm việc nhà vẫn là phải động thủ đi làm a.


Tống Tây Tử lấy tay ôm mặt, "Trời ơi, ta nên làm cái gì bây giờ, thật là không sống tiếp được nữa, nó không phải là đến thời kỳ phản nghịch đi."

"Hài tử trưởng thành, đến lúc phải buông tay, liền nên buông tay." Lâu Xuân Vũ còn đang ở bên kia cười đến không ngậm được miệng.

Cuối cùng câu đố cũng được giải đáp, ở trong đống hỗn độn kia liền tìm được thi thể của một con gián, con gián kia hình thể to lớn đến khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Hai người cùng nhau nghiên cứu con gián, liền đại khái làm rõ được tình huống.

Con gián chui vào trong tủ kính của Tống Tây Tử, Meo Meo là muốn bắt con gián, mới muốn mở cửa tủ kính, tuy rằng nó đã phá hỏng bộ sưu tập của Tống Tây Tử, nhưng cũng đã có cống hiến cho gia đình.

Mà lực chú ý của Tống Tây Tử rất nhanh chuyển dời đến vấn đề trong nhà có gián, Tống Tây Tử không thể chịu đựng được loại sinh vật này, vì vậy liền đem mỗi một góc trong nhà đều quét dọn qua một lần, ở bốn phía đều đặt hộp đen gϊếŧ gián.
Khi Tống Tây Tử chiến đấu chống lại lũ gián không biết từ đâu lại xuất hiện trong nhà, Lâu Xuân Vũ đi đến công ty, trong mấy ngày nàng không có mặt, nàng dùng điện thoại cùng nhân viên giữ liên lạc, nhà kho bên kia cũng là mỗi ngày đều sẽ báo cáo tình huống, nhưng mà bởi vì người không có ở công ty, luôn cảm thấy không an tâm.

Lâu Xuân Vũ đã thành thói quen mỗi ngày đều đến công ty, những người khác có kỳ nghỉ, nàng không có, nàng đặt quy định cho bản thân chính là không có thứ bảy chủ nhật, hơn nữa nàng vốn không cần làm việc toàn thời gian, mặc dù là lão bản, nhưng là mỗi ngày đúng giờ đi làm, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, liền sẽ là người tan tầm trễ nhất, những lúc trong công ty không có chuyện gì cần nàng tự mình xử lý, nàng vẫn là thói quen mà đến nhà kho một chút, đến kho hàng xem qua tình hình công việc.
Sau khi Tống Giai tốt nghiệp liền quyết tâm lưu lại tiếp tục làm việc ở công ty của Lâu Xuân Vũ, nàng nói so với công việc mà cha mẹ hy vọng nàng đi làm, nàng càng thích bầu không khí ở nơi này, bởi vì là công ty kinh doanh qua mạng, không có quy định quá cứng nhắc, tất cả mọi người không cần mặc đồng phục, có đôi khi mùa đông, Tống Giai mặc một bộ áo bông hình thú tới đi làm, Lâu Xuân Vũ cũng không có ý kiến gì, loại bầu không khí này lây nhiễm đến nàng, làm cho nàng không muốn rời đi.

Mà điểm mấu chốt nhất là, Lâu Xuân Vũ dành cho nàng tiền lương và tiền thưởng xứng đáng, nàng ở chỗ này làm việc vui vẻ, lại có thể kiếm tiền, cho nên không quản trong nhà nói như thế nào, nàng cũng không tính đổi việc.

Lâu Xuân Vũ cũng biết Tống Giai có thể tiếp tục kiên trì như vậy, là bởi vì nàng đã làm rất nhiều công tác tư tưởng với người trong nhà, nghĩ biện pháp thuyết phục người trong nhà, mới có thể lưu lại.
Cũng biết trong thân thể nho nhỏ này của Tống Giai, rõ ràng lại cất giấu một năng lượng lớn như vậy, cho nên không quản sau này Tống Giai có thể luôn là lưu lại hay không, có thể lưu lại bao lâu, sau này dù có như thế nào, nàng đều sẽ chân thành chúc phúc.

Hôm nay Lâu Xuân Vũ đến công ty, Tống Giai có một ý kiến, nàng cảm thấy có thể tìm người thiết kế một hình ảnh hoạt hình, liền lấy đến xem như là biểu tượng của công ty, thứ nhất là có thể làm cho người ta nhớ kỹ, thứ hai cũng càng có không gian để hoạt động.

Điểm yếu của Lâu Xuân Vũ, chính là có một vài tiểu tiết không theo kịp thời đại, dù sao bản thân nàng liền là một người không đủ sáng tạo, không thể thoáng cái liền biến thành một người tràn đầy các loại ý tưởng, cũng nhờ có Tống Giai nhắc tới, Lâu Xuân Vũ liền nghĩ tới một ít biện pháp hay, nàng liền cùng Tống Giai thương lượng, các nàng cần một Weibo chính thức, còn phải nghĩ biện pháp làm cho Weibo này trở nên sinh động.
Cái này Tống Giai liền không hiểu, cái gì gọi là trở nên sinh động.

Người bên cạnh nhắc nhở nàng, "Chính là tìm một tiểu biên thú vị a, lão bản, cái này ta có chuyện muốn nói, ta bình thường có theo dõi một số tài khoản Weibo, những thứ người ta đăng lên không phải là quảng cáo cứng nhắc, mỗi ngày cùng người hâm mộ tương tác lẫn nhau, tác động qua lại, còn có thể đột ngột chuyển hưởng làm rút thăm trúng thưởng, làm bầu không khí sinh động. Quần thể hộ khách của chúng ta đều là người trẻ tuổi, liền càng dễ làm, ta thấy Giai Giai chính là có thể, đặc biệt nàng có nhiều ý tưởng điên rồi, nói chuyện cũng thú vị."

Tất cả mọi người nhìn về phía Tống Giai, Tống Giai cúi đầu nhìn nhìn chính mình, "Bản thân ta là có Weibo không sai a, nhưng mà ta là tự mình viết cho vui thôi a."
Lập tức trong đầu Lâu Xuân Vũ lập nên một kế hoạch, nàng gọi Tống Giai lưu lại, nói cho Tống Giai biết ý tưởng của mình, nếu như Weibo được quản lý tốt, có thể làm cho nhãn hiệu trở nên sinh động, còn có thể kéo tăng lượng tiêu thụ, thu hút người hâm mộ, khiến cho cộng đồng người hâm mộ trở nên tích cực, sẽ đem người hâm mộ biến thành hộ khách.

Tống Giai nghe Lâu Xuân Vũ nói xong, vội vàng lắc đầu, "Ta không tin, ta khẳng định không có năng lực kia."

Lâu Xuân Vũ không muốn nàng nửa đường bỏ cuộc, "Thử xem một chút, dù sao, nền tảng của chúng ta là con số không, không quản sau này ngươi đi được đến bước nào, đều là bắt đầu từ số không, ta cũng biết để làm tốt chuyện này sẽ thật vất vả, ta không gây áp lực cho ngươi, ngươi nỗ lực hết sức, nếu như vẫn là không thành công, ta sẽ cân nhắc tình huống thực tế, xem nên từ bỏ, hay là thật sự nên tìm một đội ngũ chuyên môn để thực hiện ý tưởng."
Dưới ánh mắt chăm chú không cho cự tuyệt của Lâu Xuân Vũ, Tống Giai cứng nhắc gật gật đầu, xem như đem cả cuộc sống đều cùng ném vào.

Rất nhanh, trong nhóm liền có tin nhắn, Tống Giai đã đăng ký tài khoản WeChat chính thức, dùng một hai ngày để thông qua chứng thực, Weibo bắt đầu đăng bài có chút cẩn trọng, sau đó được thêm vài logo của công ty, bắt đầu viết lên những tiểu tiết mục.

Ở tiểu tiết mục đầu tiên, Tống Giai đã sử dụng một câu chuyện tình yêu chua xót để miêu tả một loại kẹo socola đắng được bán trong cửa hàng, sau khi nàng viết xong, cũng không xác định có thể đăng lên hay không, liền đi hỏi Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ xem xong chẳng những không có ý định ngăn cản nàng, còn rất ủng hộ nàng, nói đó là mẩu truyện ngắn rất thú vị, có thể viết nhiều thêm.
Tống Giai liền mở rộng các bài viết, viết một số đoạn văn ngắn, tích lũy được mấy trăm người hâm mộ, bỗng nhiên có một ngày đăng Weibo, giới thiệu cửa hàng của mình, phía dưới nhao nhao xuất hiện hơn mười bình luận, trong bình luận có người nói tiểu biên rõ ràng là muốn làm một tài khoản tiếp thị.

Có người thậm chí còn trêu chọc nói từ ngày đầu tiên cho rằng sẽ nhìn thấy quảng cáo, nhưng mà không có, ngày hôm sau cũng tìm quảng cáo, kết quả không có, ngày thứ ba, rốt cuộc chờ được quảng cáo rồi, rõ ràng còn có chút ít cao hứng.

Chuyện này còn bị một đồng sự trong công ty chụp lại màn hình, nhắn vào nhóm công ty, biến thành chủ đề bát quái trong công ty thời gian nghỉ ngơi.

Lâu Xuân Vũ phê duyệt cho Tống Giai một khoản tiền nhỏ, cung cấp cho nàng vốn để quảng bá các hoạt động trên Weibo hoặc tổ chức rút thăm.
Tống Giai lại kiếm tẩu thiên phong*, đi tìm đến những bằng hữu trên mạng, trong đó có vài người làm clip, liên hệ với người ta, dựa vào tình hữu nghị nhiều năm, nhờ người ta giúp đỡ miễn phí, nhờ bọn họ hỗ trợ nhắc đến một câu ở trong clip, ban đầu chính là làm review khui thức ăn, không có lấy tiền, hiệu quả có hạn, nhưng mà vẫn là có một chút tác dụng, ít nhất đã có người tìm đến cửa hiệu, chỉ rõ muốn mua những thứ được review trong clip.

(*Tìm ra một số biện pháp mới và khác biệt để giải quyết vấn đề.)

Cũng là lúc này Lâu Xuân Vũ ý thức được bản thân thật sự theo không kịp nhịp điệu tư duy của người trẻ tuổi, nàng dù có bản lĩnh, nhưng tính cách giáo dục vị trí hoàn cảnh các loại nhân tố cộng lại, khiến cho nàng không có khả năng đều có thể nắm rõ các phương diện khác biệt, nàng cho Tống Giai không gian càng lớn, để Tống Giai phát huy bản lĩnh của chính mình, đồng thời nàng còn tìm hai chuyên viên về vận hành kinh doanh trên mạng, đến tư vấn cho cửa hiệu, nghĩ biện pháp làm cho cửa hiệu càng thêm tươi mới trẻ trung.
Lâu Xuân Vũ đặc biệt nói với Tống Tây Tử, đúng 12 giờ nhất định phải lướt qua cửa hàng của nàng, nói chuyện thần thần bí bí, Tống Tây Tử tuy rằng không biết trong hồ lô của Lâu Xuân Vũ bán loại thuốc gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đặt đồng hồ, đúng giờ vào cửa hàng.

Nhấp vào trang chủ quen thuộc, phát hiện ra cửa hàng của Lâu Xuân Vũ đã có một diện mạo mới, ngay cả phong cách đều thay đổi rồi.

Lâu Xuân Vũ cũng đang xem qua trang chủ của cửa hàng, nói với Tống Tây Tử: "Những thứ này đều là tân nhân cho ta chủ ý, ta trước kia đều chưa từng nghĩ đến sẽ thay đổi các chi tiết này."

"Ân, thay đổi thành thống nhất rồi. Tốn không ít tiền đi."

"Đáng giá a. Bắt đầu từ năm sau cửa hàng còn có biến hóa mới, ta cùng Cù tỷ đã cùng thương lượng qua rồi, lần hợp tác thử trước kia của chúng ta đã được đón nhận rất tích cực, nàng có kênh chính phủ, chúng ta cùng phát triển nhãn hiệu hoa quả sấy khô."
"Rất có ý tưởng."

"Sự tình vẫn chỉ đang dừng lại ở mức độ thương lượng miệng, sau này nếu có tiến triển mới, chứng thực được có thể triển khai, ngươi cũng phải tham dự a."

Tống Tây Tử tựa hồ nhìn thấy được bộ dáng vô cùng đắc ý của Lâu Xuân Vũ ở phía bên kia, "Hảo, nhìn thấy ngươi nỗ lực làm việc như vậy, ta cũng không thể không giữ vững tinh thần."

"Ta nỗ lực làm việc, kiếm nhiều tiền một chút, sau này liền dễ nuôi ngươi a, không phải ngươi nói 35 tuổi ngươi liền chuẩn bị về hưu sao, cũng không còn bao nhiêu năm nữa. Vạn nhất người ta hỏi ta, sau khi quản lý Tống từ chức sẽ đi đâu, ta liền nói quản lý Tống đang ở nhà chăm hài tử a, bị ta Kim ốc tàng kiều giấu đi rồi."

"Ta đây liền chờ đợi ngày đó a." Trong lòng Tống Tây Tử cũng hùa theo, chính mình nếu như muốn làm kiều trong Kim ốc tàng kiều của Lâu Xuân Vũ, hiện tại nên bắt đầu chuẩn bị những kế hoạch gì a.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Vài năm sau ---

Nhân viên: Quản lý Tống nói muốn từ chức không làm nữa, ngươi biết vì cái gì sao?

Chu lão sư: Được một lão bản nhà giàu mới nổi bao nuôi rồi a.

Nhân viên: Trời ạ, quá thảm rồi? Không ngờ nàng là người như vậy a.

Lão bản nhà giàu mới nổi Lâu Xuân Vũ: Ta nghe những thủ hạ trươc kia của ngươi đang vì ngươi mà cảm thấy đáng tiếc, nói ngươi bị ta làm lãng phí rồi.

Tống Tây Tử dùng một cây viết làm trâm gài tóc mang một bộ dáng hiền thê lương mẫu: A? Vậy sao? Ha ha ha ha ha. Hoan nghênh đến chà đạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play