Bữa tiệc diễn ra rất thuận lợi, Tống lão sư từ chỗ của Lâu Xuân Vũ tìm được cảm giác có thể trò chuyện.

Chức nghiệp giống nhau, cũng mang đến trải nghiệm giống nhau, Lâu Xuân Vũ ở đối diện với Tống lão sư liền thản nhiên hơn rất nhiều, mặc dù có vài phần ý đồ là lấy lòng Tống lão sư, nhưng mà khi có một chủ đề có thể khiến cho nàng đồng cảm, Lâu Xuân Vũ cũng xác thực đầu nhập vào trong đó.

Tống Tây Tử cùng Kiều nữ sĩ trao đổi ánh mắt.

Kiều nữ sĩ hỏi Tống Tây Tử, ba ba của con đã nhìn ra sao?

Tống Tây Tử lắc đầu, ba ba hẳn là không phát hiện.

Kiều nữ sĩ hỏi, vậy con muốn nói sao, muốn nói liền nhân lúc hiện tại?

Tống Tây Tử phiền muộn dùng ngón tay xoa trán, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, không biết nên ra tay từ đâu, nàng bất động nói với Kiều nữ sĩ, thuận theo tự nhiên a.


Nếu như có thể, Kiều nữ sĩ liền muốn ném đũa bỏ đi, bà nghẹn đến mức khó chịu, nhưng mà những người khác thoạt nhìn rất vui vẻ, đặc biệt là lão công của bà, đối với người cùng thuê mà Tống Tây Tử đưa về là phi thường yêu thích, là loại ưa thích trưởng bối đối với vãn bối, là loại ưa thích gặp được tri kỷ vong niên.

Tống Tây Tử nâng lên bánh ngọt sinh nhật của nàng, bánh ngọt có hai ngọn nến, là sinh nhật của nàng.

Lại lớn lên một tuổi. Tống Tây Tử phát hiện từ sau 25 tuổi, thời gian của nàng ngày từng ngày liền không đủ dùng, qua nhanh chóng, chớp mắt một cái, đã là dáng dấp hiện tại, lại qua một tuổi nữa, nàng liền 30, mà Lâu Xuân Vũ cũng đã 30 rồi, đến lúc đó có thể cùng một chỗ hay không vẫn là một vấn đề. Tương lai, ngẫm lại liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà chỉ chốc lát tương lai đã biến thành hiện tại, lại biến thành quá khứ, liền phát hiện bất quá chỉ là như vậy.


"Nhanh a, nhanh cầu nguyện." Khi Tống Tây Tử đang suy nghĩ miên man, Kiều nữ sĩ lên tiếng hối thúc nàng cầu nguyện. Còn không cầu nguyện ngọn nến kia cháy hết giọt nến liền rơi xuống bánh sinh nhật rồi.

Lâu Xuân Vũ ngồi đối diện Tống Tây Tử, cũng thúc giục nàng: "Nhanh ước nguyện. Nhất định sẽ thực hiện được."

"Lúc ta còn nhỏ đã từng ước nguyện, không có cái nào thực hiện được." Tống Tây Tử đã sớm qua tuổi ngây ngô.

"Lúc trước ngươi có nguyện vọng gì?"

"Ta tiểu học còn cầu nguyện muốn làm phi hành gia. 18 tuổi ta cầu nguyện muốn làm đại lão bản của một công ty đa quốc gia." Tống Tây Tử vừa mới dứt lời, đưa tới một cuộc hoan thanh tiếu ngữ.

Tống lão sư dùng ngón tay điểm điểm Tống Tây Tử: "Đó là bởi vì con ước nguyện không thực tế, con muốn nguyện vọng có thể thực hiện được, liền ước nguyện một điều thực tế a."


Tống Tây Tử nhìn ánh nến lấp lánh nhảy lên, trong lòng yên lặng ước một nguyện vọng, nguyện cho người nàng yêu và người yêu nàng có thể đạt được ước muốn.

"Xong rồi." Nàng một mạch thổi tắt ngọn nến, cầm bánh ngọt chia ra làm bốn phần, kết thúc rồi.

"Ngươi cầu nguyện chuyện gì vậy?" Lâu Xuân Vũ tham lam mà hy vọng trong nguyện vọng của Tống Tây Tử có sự hiện hữu của mình, bởi vì kia đại biểu mình đã dung nhập vào tương lai của nàng.

Tống Tây Tử nháy mắt với nàng, "Có phần của ngươi."

Lâu Xuân Vũ cúi đầu mỉm cười, khi ăn bánh ngọt suýt nữa đã giấu không được tâm tư. Đó là một vị ngọt cao liều, ngọt đến mức bánh ngọt đã mất đi hương vị.

Tống lão sư lắc đầu, muốn hỏi một chút có phần của ông sao? Nhưng mà hỏi ra, không khỏi lộ ra quá keo kiệt a.
Tống lão sư chuyển hướng sang Lâu Xuân Vũ, hỏi: "Nơi tốt cho thương mại điện tử, trong ấn tượng của ta là ở Chiết Giang, Nghĩa Ô, Hàng Châu, bên kia thương mại điện tử phát triển cũng không tệ. Ngươi vì cái gì không đến đi bên kia a?"

Lâu Xuân Vũ vội thu hồi dáng tươi cười nhộn nhạo, khôi phục thần sắc bình thường, nghiêm túc hồi đáp: "Thật sự là không phải như vậy, trước kia ta từng đi qua Nghĩa Ô, nơi đó có một đệ tử, từ khi đi học đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, một bên lên lớp một bên mở cửa hàng Taobao, bầu không khí phi thường cạnh tranh. Mà chúng ta bây giờ nói đến chi phí hậu cần tiền thuê nhà kho và các phương diện khác, kỳ thật cùng Hàng Châu hoặc là địa phương khác đều không có khác biệt quá lớn. Về phần tại sao lựa chọn ở lại chỗ này, cũng là có nguyên nhân." Lúc nói lời này, Lâu Xuân Vũ đặc biệt nhìn Tống Tây Tử một lần.

"Còn chi phí nhân công thì sao? Các ngươi mướn người trả lương có cao hay không?"

"Mức lương hiện tại cho người lao động là mức lương cơ sở cộng với hoa hồng, từ nhiều phương diện tiến hành khảo hạch, khi công ty không ngừng mở rộng, những nhân viên lưu lại vẫn là hài lòng với mức lương của họ."

Tống lão sư không ngừng gật đầu, "Ta nghĩ có thời gian muốn đến thăm công ty của các ngươi một chút, tìm hiểu một chút những thứ của người trẻ tuổi, Kiều a di của ngươi mỗi ngày liền đi nhận hàng của Taobao, cái gì Papai, Jingdong, các loại bưu kiện gởi đến trong nhà, đồ dùng đồ ăn trong nhà đều là mua trên Taobao, ta liền không rõ, này có cái gì tốt để mua, bình thường không phải đều muốn dạo phố sao."

"Ngươi lần trước còn nói ta mua ghế dựa mát xa cho ngươi tiện nghi dùng tốt, lúc này lại cảm thấy ta làm không đúng? Có bản lĩnh ngươi đừng dùng, có bản lĩnh ngươi trả lại cho ta." Kiều nữ sĩ phản bác lời nói của Tống lão sư.
Tống lão sư nói: "Được được được ta sai rồi không được sao. Ta nói xin lỗi. Chủ yếu là ta không thể lý giải, vì cái gì tất cả mọi người sẽ mua đồ ở trên mạng, đến trong tiệm có thể nhìn có thể sờ thật thể không tốt hơn sao?"

Kiều nữ sĩ nói: "Rất nhiều thứ mua không được a, ngươi đi một chuyến RT-Mart, ngươi phải đi qua bao nhiêu con đường, tới tới lui lui không phải tốn thời gian sao. Vả lại mua trên mạng còn rẻ."

Khi Lâu Xuân Vũ nghe Kiều nữ sĩ nói chuyện liền không ngừng gật đầu, đây cũng là một trong những nguyên nhân thương mại điện tử có thể phát triển trong tương lai. Lâu Xuân Vũ lại dựa vào ấn tượng của chính mình mà bổ sung một ít.

Mà lúc này Tống Tây Tử chỉ lo cúi đầu ăn bánh ngọt, bốn người có mặt trên bàn cơm này, chỉ có nàng thật sự đến chúc mừng sinh nhật, chúc mừng chính là sinh nhật của bản thân nàng.
Sau khi nói xong, Tống lão sư mới nhớ tới bây giờ là giờ ăn cơm, chỉ là có người cùng ông nói chuyện phiếm, ông liền phi thường cao hứng, nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi có thời gian thường đến chỗ của ta ngồi một chút, ta cùng ngươi trò chuyện hợp ý, ta cùng nữ nhi của ta không có tiếng nói chung, trong đầu nàng đều là kiếm tiền."

Tống Tây Tử ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội. Nàng đều đã ngậm miệng không nói chuyện rồi, còn nhắc đến nàng.

"Ân ân, ta đây nhất định sẽ thường đến a." Dáng tươi cười của Lâu Xuân Vũ nhìn ra được là xuất phát từ nội tâm, nửa điểm cũng không giả dối.

Kiều nữ sĩ ho nhẹ một tiếng, Tống lão sư ngay lập tức nhìn về phía bà: "Ngươi hôm nay ho nhiều lần rồi, có phải hay không cổ họng không thoải mái, ngươi đừng ăn cay, ngươi ăn cay liền sẽ khó chịu."
Kiều nữ sĩ vỗ vỗ lồng ngực, tiếp nhận nước nóng Tống lão sư đặc biệt rót cho bà, bà hớp hai ngụm, Lâu Xuân Vũ bởi vì bà trầm mặc mà bắt đầu thấp thỏm không yên, ánh mắt của nàng đang hỏi Tống Tây Tử, làm sao vậy?

Tống Tây Tử cho nàng một ánh mắt không có việc gì ngươi yên tâm. Vì nàng gắp thức ăn.

Kiều nữ sĩ nói: "Sau này tới là có thể tới, không cần mang lễ vật quý trọng như vậy."

Tống lão sư cũng phụ họa theo, "Nghe lời a di của ngươi, nàng là hảo tâm, không đành lòng để ngươi tốn kém."

Lâu Xuân Vũ nói: "Ân, sau này ta sẽ chú ý."

"Những thứ khác không cần nói thêm gì nữa." Những lời nên nói Kiều nữ sĩ đều đã nói hết rồi.

Lúc ra cửa, Tống lão sư cùng Kiều nữ sĩ tới cửa đưa tiễn hai người, Tống lão sư cầm lấy một túi lễ vật đưa cho Lâu Xuân Vũ, chân thành nói: "Những thứ này đều là lễ vật khách nhân tặng trong nhà, chúng ta đều không cần đến, để đó cũng là lãng phí, ngươi lấy về tự mình ăn hay là đưa tặng cho người khác đều được."
Lúc này Tống Tây Tử ở sau lưng Lâu Xuân Vũ nhìn đến túi lễ vật kia, ánh mặt biến thành có chút kỳ quái.

Lâu Xuân Vũ không tiện nhận lấy, lại bị nhét vào trong tay, Tống lão sư nói: "Cầm lấy đi, để đó cũng dư thừa."

"Trên đường trở về cẩn thận một chút a, từ từ đi" Tống lão sư phất tay đưa hai người rời đi.

Khi đóng cửa, Tống lão sư vẫn còn đang lẩm bẩm: "Tiểu Lâu người cũng không tệ, đối tượng cũng nên là người thật tốt, không tệ, là một người tốt."

"Ngươi làm sao nhìn ra được?" Kiều nữ sĩ rất kinh ngạc, bà còn cho rằng trong đầu Tống lão sư chỉ có bản dập của ông, những thứ khác đều không để vào mắt a.

"Nàng không phải là đeo nhẫn kim cương sao? Mang nhẫn kim cương không phải là đã đính hôn sao?" Tống lão sư thật vui vẻ mà đi vào phòng sách xem qua bản dập của ông.
Kiều nữ sĩ có vài lời nghẹn ở trong lòng, bà nghĩ chiếc nhẫn kia nói không chừng chính là nữ nhi của mình đưa tặng, trên tay nữ nhi không phải cũng mang một chiếc nhẫn sao, bà làm mẹ liền không chú ý tới, còn cho rằng là mang làm trang sức. Tống lão sư vừa nói như vậy, Kiều nữ sĩ liền lo lắng, tình cảm của hai người này là sâu như vậy rồi sao? Các nàng đã đính hôn sao? Nữ nhân cùng nữ nhân đính hôn, phải làm sao a? Sẽ mời mình sao? Vạn nhất mời mình rồi, mình là muốn ý tứ ý tứ xuất hiện một chút, hay là không lộ diện?

Trên đường trở về, thần sắc Tống Tây Tử thủy chung lộ ra kỳ quái, Lâu Xuân Vũ hỏi: "Ngươi làm sao vậy, một bộ dáng kỳ quái."

"Ta đoán, thứ ba mẹ ta đưa người cầm về, hẳn là nhân sâm ta đưa cho của bọn họ." Tống Tây Tử cảm thấy càng quá đáng chính là, Tống lão sư căn bản không có nhớ được nhân sâm kia là nữ nhi đưa cho ông, cho nên mới nói là khách nhân đưa tặng.
Lâu Xuân Vũ nghĩ đến Tống Tây Tử đã từng oán giận, nói nàng đưa lễ vật quý trọng, bị Tống lão sư không coi là chuyện gì to tát.

"Vậy làm sao bây giờ?" Lâu Xuân Vũ cúi đầu nhìn nhìn hộp lễ vật trong lòng.

Tống Tây Tử nói: "Đưa cho thúc thúc a di thì tốt rồi."

"Ân?"

"Ngươi cầm đi đưa cho cha mẹ ngươi thì tốt rồi."

Trong xe trở nên trầm mặc, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ có một bóng mờ tồn tại, đó chính là nàng sợ bản thân giẫm lên vết xe đổ, nàng áp dụng một biện pháp hoàn toàn khác với bản thân trước khi trọng sinh, không để ý, không liên hệ.

"Ngươi cũng biết, ta không muốn cùng người trong nhà có liên hệ gì."

"Ta biết, ta biết ngươi chỉ liên hệ với đệ đệ của ngươi, ngươi còn nói đệ đệ của ngươi có bạn gái, sắp kết hôn rồi."
"Đúng, ta nói với ngươi chuyện về tiểu tỷ muội của ta, tuổi của nàng tương tự như ta, bối cảnh gia đình nàng cũng không sai biệt lắm với ta, nàng so với ta lại bất hạnh hơn, thi đậu rồi cũng không theo học trường đại học mà mình mong muốn, mà là nghe theo trong nhà sắp xếp, học đại học ở gần nhà. Nàng vẫn luôn đối với người trong nhà tốt vô điều kiện, cho rằng như vậy người nhà liền sẽ đã thấy nàng tốt, nàng có cái gì tốt đều đem về nhà, dù là người bên cạnh không đồng ý."

"Ngươi không phải là nàng." Thanh âm Tống Tây Tử ôn nhu lại có sức mạnh trấn an nhân tâm."Điều ngươi giống với nàng chỉ có bối cảnh gia đình cùng xuất thân, hoàn cảnh giáo dục, tư tưởng của ngươi, cùng nàng đều không giống nhau, huống chi ngươi cũng cho rằng nàng làm không đúng, vậy là được rồi."
"Vậy nếu cha mẹ ta hỏi ta muốn tiền ta liền cầm tiền đều đưa về nhà?" Lâu Xuân Vũ dùng thanh âm run rẩy hỏi lại.

"Vậy phải nhìn tình huống như thế nào, nguyên nhân cha mẹ ngươi cần tiền là gì, là sinh bệnh nên cần tiền? Ta cho rằng ngươi có thể cho, ta cũng ủng hộ ngươi cho. Nếu như vì những nguyên nhân không tất yếu khác, đưa tay chính là hỏi ngươi lấy tiền, hoàn toàn đem ngươi xem như máy ATM, ta không ủng hộ, hơn nữa ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không cho, ngươi không phải loại người như vậy."

"Vậy nếu như là vì mua phòng cho đệ đệ, là vì hôn lễ của đệ đệ, nói ta là một tỷ tỷ liền nên gánh vác chi tiêu của đệ đệ, trong nhà nuôi ta nhiều năm như vậy, ta phải hồi báo trong nhà." Đôi mắt Lâu Xuân Vũ đau đau chát chát, trong lúc bất tri bất giác, nước mắt đã dâng lên lên.
"Ngươi sẽ cho sao?"

"Ta... Ta sẽ không cho, cũng sẽ không ra tay hỗ trợ, ta sẽ nói bọn họ nên tự mình nghĩ biện pháp, đó là con của bọn họ, không phải là con của ta, ta dựa vào cái gì thay bọn họ nuôi dưỡng nhi tử."

"Ngươi căn bản sẽ không làm chuyện này, tại sao phải giả thiết tình huống này phát sinh, hơn nữa trước đó ngươi còn nói đệ đệ của ngươi hiện tại đã có tiền đồ ít nhất không phải là loại người nhu nhược dựa vào nữ nhân ăn cơm, kết quả bây giờ lại đem đệ đệ của ngươi nghĩ đến hư hỏng như vậy?"

Bởi vì cái kia chính là đã điều nàng đã từng trải qua ở kiếp trước. Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, đúng vậy a, đệ đệ thay đổi, chính mình cũng thay đổi. Cha mẹ cũng là thay đổi.

Nàng rõ ràng thái độ của mình, hơn nữa sau khi cùng trong nhà không còn qua lại, cha mẹ cũng biết thái độ của nàng, cũng làm cho nàng ý thức được, những điều mà nàng trải qua trước đó, cũng là chính bản thân không thể tránh được quan hệ, ai bảo nàng luôn làm bánh bao thịt.
Nếu như trước đó, nàng cũng có thể có được phần dũng khí kia, nàng chính là kiên trì không trở về nhà, một đại Thượng Hải phồn hoa như vậy, còn có thể đói nàng chết sao?

Lâu Xuân Vũ ở kiếp trước, sống là có bao nhiêu đáng thương, liền chính nàng đều muốn mắng bản thân mình.

Lâu Xuân Vũ nói: "Tây Tử, nếu như ngươi chia tay với ta, muốn tìm đối tượng, nhất định phải tìm một người có nội tâm hoàn chỉnh, không có bóng mờ lúc nhỏ, không cần tìm người giống như ta, ta sợ ta không đủ kiên cường."

Tống Tây Tử sử dụng phần lý trí còn lại của mình, từ từ ngừng xe ven đường, "Ngươi lập lại những lời vừa nói một lần nữa."

"Ta nói, nếu như ngươi chia tay với ta, muốn tìm đối tượng khác, nhất định phải tìm người nội tâm hoàn chỉnh."

Tống Tây Tử hỏi nàng: "Lâu Xuân Vũ, ngươi có cái gì không tốt?"
"Ta... Ta không biết vì cái gì, luôn đặc biệt u uẩn. Ngươi là người tốt như vậy, ta không xứng với ngươi."

Tống Tây Tử nói: "Chúng ta nói chuyện một lát a, ta hiện tại không thể lái xe, ta sợ lúc lái xe tâm tình bất ổn, gây tai họa cho người khác."

Lâu Xuân Vũ biết là chủ đề của mình, làm cho Tống Tây Tử khó chịu, "Thực xin lỗi."

"Đừng nói xin lỗi, buổi chiều chúng ta thật vui vẻ đến nhà cha mẹ ta ăn cơm, ngươi nói ngươi không am hiểu cùng trưởng bối giao tiếp, ngươi nói ngươi có bóng mờ trong lòng, nhưng mà ta hoàn toàn nhìn không ra, ngươi cùng ba ba của ta nói chuyện phi thường vui vẻ, ta thậm chí cảm thấy ngươi mới là nữ nhi của ba ba ta, ba ba của ta vẫn luôn hy vọng nữ nhi của ông sẽ làm lão sư, nhưng mà đáng tiếc ra lại không thích, ta không thể sống dựa theo mong muốn của ông, cho nên ta lựa chọn công việc hiện tại. Trong lòng của ông có một tiếc nuối, đó chính là nữ nhi không nghe lời ông, ngươi đã đến đây, tuy rằng công tác của ngươi không phải giống như ông hy vọng, nhưng mà ngươi cùng ông có rất nhiều chủ đề chung, lễ vật ngươi tặng ông cũng rất thích, ngươi có thể tiếp đề tài của ông, ngươi cùng ông trò chuyện giống như ngươi thật sự từng làm lão sư vài năm, có phải như vậy hay không?"
"Nhưng mà, đó là bởi vì con người Tống thúc thúc thật sự vô cùng tốt, ngươi rất hạnh phúc."

"Ta có bao nhiêu hạnh phúc ta liền biết, ta dẫn ngươi đến nhà của ta, cùng cha mẹ ta ngồi ăn bữa cơm, không phải là muốn tạo áp lực cho ngươi, càng không phải là muốn để ngươi nhớ lại bóng mờ trong tuổi thơ của ngươi, ta cũng muốn để cha mẹ của ta làm cha mẹ của ngươi, ít nhất tại hiện tại, chúng ta người một nhà có thể cùng nhau ngồi ăn cơm, người yêu ta, cùng với những người ta yêu thương, tất cả mọi người thật vui vẻ."

"Cám ơn ngươi."

"Thế nhưng ngươi lại nghĩ đến ngươi có bao nhiều không tốt, gia đình nguyên sinh của ngươi có bao nhiêu thống khổ, lúc nghe ngươi nói lời này, ta cũng rất khó chịu, ta muốn ôm lấy ngươi nói với ngươi không có việc gì rồi bảo bối ngươi đã vượt qua rồi, ngươi bây giờ hoàn toàn có năng lực tự tạo nên tương lai cho bản thân."
Lâu Xuân Vũ rơi lệ giang hai cánh tay ra, nói với Tống Tây Tử: "Ôm một cái."

Tống Tây Tử mang theo nụ cười cưng chiều bất đắc dĩ, tháo dây an toàn, đem nàng ôm lấy thật chặt, "Bảo bối, ngươi đã vượt qua rồi, thật sự, trong mắt của ta, ngươi có năng lực, hoàn toàn có thể tạo dựng tương lại của bản thân, không nên để quá khứ trói buộc."

"Ta sợ ta sẽ trở thành người kia."

"Ngươi sẽ không trở thành người kia, người kia không có liên quan tới ngươi, chính nàng không vượt qua được, ngươi kéo nàng đi cũng vô dụng, nàng còn có thể trách ngươi nhiều chuyện, chính nàng sống rất tốt, ngươi tại sao lại muốn kéo nàng đi."

"Nếu như nàng là người yêu của ngươi? Ví dụ như, là ta."

"Vậy phải xem mức độ ta yêu ngươi, ta rất yêu rất yêu ngươi sao?"

"Ta không biết, hẳn là yêu." Lâu Xuân Vũ vùi mặt vào lòng của nàng.
"Rất yêu rất yêu, ta cũng không biết rõ, nếu như ngươi nói ngươi phải về nhà, bởi vì cha mẹ ngươi hy vọng ngươi về nhà, cho nên ngươi không thể không rời khỏi ta, ta sẽ nhìn vào ánh mắt của ngươi, thật chăm chú mà nhìn ngươi, nếu như ánh mắt của ngươi là đang cầu cứu ta, nói 'van cầu ngươi, giữ lấy ta không cần để ta đi', ta liền sẽ gắt gao nắm lấy tay của ngươi, cho dù ngươi đánh ta mắng ta, ta cũng sẽ không để ngươi rời đi. Nhưng mà nếu như ngươi thật sự muốn đi, ta sẽ không lưu ngươi lại, bởi vì tâm của ngươi đã không ở nơi này."

"Thì ra là như vậy, thì ra là bởi vì nguyên nhân này..." Lâu Xuân Vũ cảm thấy thật là buồn cười, thì ra không phải là Tống Tây Tử không giữ nàng, là chính nàng chưa từng vươn tay về phía Tống Tây Tử.

"Nếu ta đi thật vậy ngươi làm sao bây giờ?"
"Ta còn có thể làm sao, ta trước kia từng sống như thế nào, sau này sẽ tiếp tục sống như vậy, ta cùng lắm thì lại tìm một người bạn cùng phòng, lại mất một chút thời gian để thích ứng, gặp được người tốt hơn, có thể không lâu sau lại có tình cảm lưu luyến rồi a."

"Lừa đảo." Lâu Xuân Vũ mới không tin.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Kiều nữ sĩ: Ai, nữ nhi nếu như ngày nào đó đính hôn, ta rốt cuộc phải mặc quần áo gì đây?

Tống lão sư: A? Đính hôn? Nữ nhi? Với ai?

Kiều nữ sĩ: Ngươi rốt cuộc là hồ đồ thật, hay là giả bộ hồ đồ a?

Lâu Xuân Vũ: Kỳ thật ta có gánh nặng tâm lý, nội tâm của ta không đủ kiên cường.

Tống Tây Tử: Ngươi rất phiền, chúng ta chia tay a.

Lâu Xuân Vũ:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play