"Đừng nói nữa. Tôi biết cơ thể mình rất kinh khủng... Rất ghê tởm... Rất khác người." Đầu thiếu niên xõa tóc đen rối tung, rồi lại bất lực rủ xuống hai bên gò má tràn đầy nước mắt, tiếng thở dốc đầy xấu hổ không khắc chế được từ môi cậu tràn ra, thân hình tinh tế mượt mà như bạch ngọc điêu khắc. Tần Tiêu Phong hốt hoảng thất thố bắt đầu nổi lên những giọt mồ hôi long lanh giống như lệ thủy của mỹ Nhân ngư.
"Anh chắc hẳn rất thất vọng...có thể thả tôi đi không?"
"Ai nói tôi thất vọng?" Trần Vân Thụy giương đôi mắt hổ nhìn chăm chú vào giai nhân tuyệt sắc mà hắn bắt được, so với thân hình của đàn ông mà nói có chút nhỏ yếu, nhưng lại có gân cốt khá săn chắc, kể cả không có cặp vú đầy đặn như nữ nhân nhưng lại có đường cong mềm mại, càng không nói đến khuôn mặt với dung mạo đầy thanh lệ thoát tục kia, so với những người phụ nữ hắn từng gặp trước đây đều rất mê người. Ngọn lửa tình dục liên tiếp lên cao, thúc đẩy dục vọng của hẳn rục rịch muốn nhanh chóng chiếm lĩnh thân thể còn chưa có người khai phá kia.
"Tôi còn muốn bắt đầu hảo hảo hưởng thụ thân thể giống như yêu tinh này!"
Trần Vân Thụy dùng tay gảy vùng hoa cỏ mềm mại, nhẹ nhàng vén ra cánh hoa ngăn cản tầm mắt, ý đồ muốn dò xét bên trong.
"A....Không muốn a...." Nơi chưa từng bị người khác động chạm truyền đến cảm xúc khác thường, Tần Tiêu Phong hoảng sợ giãy giụa nửa thân dưới, muốn né ra khỏi bàn tay của hắn, nhưng đối với nam nhân mà nói giống như châu chấu đá xe, một chút tác dụng cũng không có.
"Dừng...tay." Trinh tiết nguy cơ sắp bị mất dưới sự bức bách của Trần Vân Thụy, cậu trước không có cứu binh sau không có đường lui. Tên hắc y lão đại này khẩu vị cũng tốt quá ha, ngay cả cậu thân thể quái dị thế nhưng cũng ăn được. Tần Tiêu Phong không ngừng cầu nguyện trong lòng, thần vạn năng a! Chúa Jesus cứu thế, Thánh mẫu Maria, Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ tát, Thần A Lạp Chân, mắc kệ là thần linh nào cũng được hết, xin hiển linh cứu cậu ra khỏi đây nhanh đi.
"Đừng giãy giụa vô ích!"
Bất đắc dĩ chính là thần linh cũng không nghe thấy tiếng cầu xin của cậu, Trần Vân Thụy lại tà ác cắn vào vành tai, ngón tay xoa xoa cái đó tinh xảo của thiếu niên.
"Cái thứ xinh xinh này, bình thường cậu có hay tự chạm vào không?"
'A a...." Một luồng khoái cảm trước đây chưa bao giờ trải nghiệm kéo tới, Tần Tiêu Phong không nhịn được rên rỉ đi ra, thực không rảnh phân tâm trả lời chất vấn của hắn. "Đừng... A..."
"Thế nào? Thích tôi chạm vào nơi này đến vậy sao? Nhìn cậu sướng đến không nói ra được kìa!" Trần Vân Thụy ác liệt chế nhạo, ngón tay to lớn không ngừng xoa nắn khiến dục vọng non nớt trở nên cứng rắn, một tay kia lại luồn vào bên trong động huyệt nữ tính thăm dò nơi chưa khai phá.
"Không... ư..." Tần Tiêu Phong nhăn mày thở dốc liên tục, bản năng nam nhân ý thức bài xích ngoại vật xâm nhập, nhưng đối phương lại khống chế được tính khí mẫn cảm của cậu, lợi dụng sự khôn khéo vuốt ve, để hạ thể căng cứng của cậu dần dần giãn ra.
"Chỗ nữ tính của cậu bắt đầu ướt rồi!" Trần Vân Thụy vui vẻ phát hiện bên trong bạc hồng hoa huy*t đã bắt đầu tiết ra dịch ướt át, sung sướng nhếch miệng, khám vào Thánh địa mềm mại, cùng ngón tay phối hợp điều khiển tần suất tính khí thiếu niên, tùy ý khiêu khích điểm nhạy cảm.
"Có cảm giác đúng không?"
"A a..." Theo nam nhân lật tới lật lui, khí tức hồn loạn, Tần Tiêu Phong không cách nào khống chế được thân thể của chính mình, lý trí dần dần đuổi xa, trong cơ thể dâng lên cảm xúc xôn xao khó có thể dùng lời diễn tả, thúc đẩy thân dưới khô nóng bất an giãy giụa, khát vọng có thể nhanh chóng giải quyết loại cảm giác khác thường này.
"Xem ánh mắt đầy khát vọng này của cậu hẳn là muốn tôi sờ vào đi?" Nhìn thiếu niên bị chính mình đùa bỡn đến mất đi thần trí, tròng mắt đều là một mảng mờ mịt, khuôn mặt thanh lệ quyến rũ ửng hồng, Trần Vân Thụy dục hỏa thiêu đến càng thêm cuồng dã, hắn cấp tốc rút ngón tay ra, đổi thành phân thân khổng lồ của mình ra sân, đầu tiên là ép chặt chế trụ hai chân Tần Tiêu Phong lại, đem vật nam tính đã cứng rắn để giữa hai đùi ngay chỗ động hoa viên mỹ cảnh ấy.
"Ư..." Phát giác được nhiệt độ hừng hực của nam nhân có ý đồ xâm nhập, Tần Tiêu Phong muốn né ra đã không kịp, ở hạ thân một trận đau tự như bị xé đôi truyền tới, Trần Vân Thụy vô kiên bất thôi* cứng rắn không cho cậu từ chối tiến thẳng vào bên trong, một hơi xuyên qua thân thể.
*无坚不催: (Vô kiên bất thôi) ý nói sức mạnh vô địch, không có gì kiên cố là không phá nổi.
(Tự nhiên vừa edit vừa thốn chỗ đó T_T)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT