Dạ Khinh Ưu từ bên ngoài bước vào, miệng khẽ cười, mắt cũng không bị
Long Cốt thu hút, chỉ tập trung vào Tiêu Tiểu Tà. Không ngờ lại có người bước vào mà một chút cũng không cảm nhận được, Tiêu Tiểu Tà mặt cau
lại, quay lại nhìn Dạ Khinh Ưu, không ngừng có đánh giá sơ bộ.
Quả không hổ là đệ nhất nhân Thiên Long Bảng, khả năng ứng biến rất
nhanh, không hề có ý hoảng loạn, trong đầu đã nhanh chóng lập ra biện
pháp ứng phó với hắn.
" Ngươi là ai? "
Tiêu Tiểu Tà chưa vội, vì hắn biết bản thân chưa chắc là đối thủ của
Dạ Khinh Ưu, cho nên kéo dài thời gian tìm cơ hội tốt nhất để ra tay.
" Đoán xem… "
Dạ Khinh Ưu mỉm cười, nụ cười khiến Tiêu Tiểu Tà rùng mình thấy không ổn, phát động trận pháp dịch chuyển rời đi.
Trong không gian một khoảng không bị bóp méo tạo ra chấn động dữ dội. Một thân ảnh từ xuất hiện giữa không gian, toàn thân máu tươi, hô hấp
nguy kịch. Tiêu Tiểu Tà một mặt chấn kinh đối với Dạ Khinh Ưu, hắn có
thể tính được nhiều thứ nhưng không nghĩ tới Dạ Khinh Ưu lại lợi hại hơn hắn tưởng, tu vi chí ít đã vượt qua Thánh Linh tồn tại.
Tạm thời hắn bỏ qua ý định chạy trốn, hắn thấy đối phương không ra
tay với mình thì chứng tỏ bản thân vẫn còn có tác dụng. Suy nghĩ rất
nhanh, Tiêu Tiểu Tà đã không còn ý nghĩ chống lại, từng chút nghĩ đến
biện pháp đối phó Dạ Khinh Ưu.
" Ngươi rốt cuộc là ai? "
Tiêu Tiểu Tà nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Khinh Ưu, một mặt khí
thế không yếu chống lại, dĩ nhiên hắn không hoàn toàn sợ hãi Dạ Khinh
Ưu. Đối với vẻ mặt này, đây cũng là lần đầu Dạ Khinh Ưu thấy được một
người có ý chí linh hồn đủ mạnh mẽ để chống lại hắn.
" Không quan trọng… Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi biết ở đây có Long Mộ? "
Tiêu Tiểu Tà không có khả năng không trả lời, hắn hiểu với tính cách
của Dạ Khinh Ưu, tuy chỉ mới gặp qua một lần nhưng có thể cảm nhận phần
nào giống bản thân hắn vậy.
" Thông qua ghi chép của gia tộc ta… Trong đó có nói 'Nguyệt Tàn Cổ Tích' chính là một Long Mộ. "
" Gia tộc ngươi? Tiêu gia? "
Dạ Khinh Ưu nghĩ lại không ra một gia tộc nào có thể quan hệ với Cổ
Long tộc được, càng đừng nói Tiêu Tiểu Tà chỉ là một cái tán tu không
thế lực chống lưng. Tiêu Tiểu Tà lấy từ giới chỉ một mảnh tàn đồ ném cho Dạ Khinh Ưu, hàng lông mi nhíu lại.
" Tiêu gia thường có ghi chép cho hậu nhân những tài liệu thông qua
lịch lãm từ bên ngoài… Có phần thật, có phần giả nhưng hầu hết hậu nhân
đều tin vào nó. "
Nhìn vào mảnh tàn đồ gã đưa cho, có chỉ dẫn và ghi chép rõ ràng về
Nguyệt Tàn Cổ Tích, chất liệu vải có từ lâu, đạo khí khắc trên nó dần mờ nhạt qua năm tháng, quả nhiên Tiêu Tiểu Tà không có nói dối.
" Được rồi… tạm thời không quản ngươi. "
Dạ Khinh Ưu nghĩ lại tên Tiêu Tiểu Tà này vẫn có ích, hắn liền phóng
ra một luồng đạo thức thẳng vào mi tâm của gã kiểm soát sinh mệnh và ý
chí. Tiêu Tiểu Tà một chút kháng cự cũng không kịp, đành để Dạ Khinh Ưu
kiểm soát.
Dạ Khinh Ưu đến gần xác của 'Nguyệt Long', cảm giác có gì đó không
đúng, nhưng hắn cũng không quan tâm, tạm thời muốn ném bộ hài cốt rồng
vào không gian, nhưng khi hắn chỉ vừa mới động. Không gian rung lắc dữ
dội, một tiếng long ngâm vang lên, kèm theo sự áp bức đáng sợ.
Dạ Khinh Ưu quay đầu lại, thấy Tiêu Tiểu Tà nở nụ cười, ánh mắt nhìn Dạ Khinh Ưu bình thản, nói.
" Dạ Khinh Ưu, ngươi thật ngốc… Ta đã nói Nguyệt Tàn Cổ Tích này chính là một Long Mộ còn gì. "
Không gian tiếp tục vặn vẹo, lần này Dạ Khinh Ưu xuất hiện giữa bầu
trời Nguyệt Tàn Cổ Tích, chỉ thấy bầu trời như hóa cốt. Bây giờ hắn mới
nhận ra từ nãy đến giờ hắn vẫn đang ở trong bụng của 'Nguyệt Long', mà
bộ xương hắn lấy căn bản không phải Cốt Long mà chính là thứ làm cho Di
Tích này rung chuyển.
Nhưng điều làm hắn để ý hơn chính là Tiêu Tiểu Tà đã thoát khỏi sự
khống chế của hắn, không chỉ vậy còn vượt không gian rời đi. Không, hắn
cũng không phải vượt không gian mà chính là vượt thời gian, chính vì vậy mà Dạ Khinh Ưu không thể tiếp cận được. Không chỉ thế, nghe giọng điệu
của Tiêu Tiểu Tà hình như có quen biết hắn.
Chỉ là Dạ Khinh Ưu không tài nào nhớ được bản thân đã gặp qua Tiêu
Tiểu Tà, tất cả người gặp qua chân diện của hắn trước kia ngoài người
quen thì chỉ có người chết. Vậy rốt cuộc thì Tiêu Tiểu Tà tại sao lại
biết hắn, mọi chuyện là như thế nào?
Càng nghĩ Dạ Khinh Ưu càng cảm giác bản thân đang nằm trong vòng nguy hiểm, mặc dù tu vi của hắn có thể đi ngang dọc vạn vực, nhưng khi bước
chân vào Dị Thứ Nguyên, căn bản không đáng nhắc tới. Vẫn là thực lực,
bây giờ Dạ Khinh Ưu cấp thiết muốn đạt đến thực lực tuyệt đối, chưởng
khống tất cả, chứ không phải cảm giác bị chơi đùa như lúc này.
Vì vậy việc ưu tiên bây giờ vẫn là tìm Ngũ Hành Thần Vật đạt đến cảnh giới trảm Thiên Mệnh, Quy Hóa Thiên Đạo. Chìa khóa, dĩ lẽ chính là
'Thiên Mệnh Chi Chủ', xem Lâm Thiên chính là manh mối để hắn nắm được
một trong ngũ hành, như vậy bốn người khác nữa có thể giữ những phần còn lại.
Suy nghĩ trong thoáng chốc, Dạ Khinh Ưu vẫn tập trung lên bầu trời,
lúc này trên cao xuất hiện một bóng ảnh. Toàn thân bóng ảnh kia phát ra
long thần chi uy, một chút khí tức tỏa ra đã làm đám yêu thú phía bên
dưới cúi đầu.
Dạ Khinh Ưu lâm vào trầm mặc, hắn nhận ra khí tức của người kia còn
mạnh hơn cả hắn, tu vi vượt qua cả Thần Đạo. Nói chính xác đây là người
đầu tiên có tu vi cao hơn hắn xuất hiện kể từ khi hắn tiến nhập Nhân
Giới.
" Nhân loại ti tiện… Dám có ý đồ với di hài của ca ca ta, tội đáng chết muôn lần. "
" Ồ, một con thằn lằn như ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta là nhân loại đây? "
Một tia sáng lóe lên, với tốc độ hủy diệt nhanh chóng phóng về Dạ
Khinh Ưu, hắn nắm giữ pháp tắc không gian ở mức độ thượng thừa, trong
nháy mắt kia cũng đã né kịp. Nhưng vẻ mặt hắn không hề có chút vui vẻ
nào cả, phía bên dưới khi va đụng tia sáng kia thì một vùng liền hóa
thành bình địa, ngay cả yêu thú tiếp cận Thất cấp, ngang tu vi Thần Tôn
cũng bị xóa sổ trong chốc lát.
Đến mức này, Dạ Khinh Ưu chỉ có thể rời đi, dù sao tam nữ còn ở trong Long Mộ, không thể ở đây mà chiến được. Hắn dùng truyền âm phù giao phó tam nữ và Hạ Nhu Nhi cho Phượng Thiên Nhã. Còn hắn thì nhanh chóng sử
dụng pháp tắc không gian mở ra cổng dịch chuyển rời khỏi Song Thiên Đại
Lục.
Dù cho hắn đã đi xa như vậy nhưng thân ảnh kia vẫn đuổi kịp. Từng tia sáng bắn ra tốc độ ngày càng nhanh, từng mảng thiên thạch vỡ tung thành từng mảnh.
" Đứng lại… Có gan ở lại đánh với ta. "
Dạ Khinh Ưu bây giờ mới nhìn rõ nhân dạng đối phương. Đó là một thiếu nữ trông chỉ tầm 12, 13 trông vô cùng xinh xắn linh động, cặp mắt như
châu ngọc sáng lấp lánh, một màu mắt vàng như kim long gào thét, môi nhỏ xinh xắn hơi chu ra nhìn chỉ muốn cắn, mái tóc hồng buông thả đến tận
bàn chân, vẻ nhỏ nhắn có phần đáng yêu nhưng bộ ngực thì nhô ra nhìn
không hợp độ tuổi.
Trông thì có vẻ giống một tiểu la lỵ nhưng Dạ Khinh Ưu biết tuổi thọ
của cô nàng này chắc gấp hắn vài trăm lần. Hắn tự tin nghĩ vậy vì đoán
chắc thiếu nữ này chính là Cổ Long tộc, nhìn có vẻ như đang còn ấu niên, mới vài trăm vạn tuổi.
" Nhìn cái gì nhân loại ti tiện… Ta phải móc mắt ngươi ra. "
" Chậc, mắt nào của ngươi nhìn thấy ta là một cái nhân loại vậy? Ta phải móc mắt ngươi ra. "
Thiếu nữ xinh xắn như vậy nhưng buông ra lời oán độc vô hạn, Dạ Khinh Ưu thật sự khó chịu, quyết định không chạy nữa, lời vừa nói ra có vô
hạn châm biếm cùng trêu tức.
" Ồ… không phải, ngươi là Ma tộc… vậy thái độ xấc láo đấy cũng có thể hiểu được. Nhưng cũng không thay đổi kết quả, cuối cùng phải chết. "
Thiếu nữ la lỵ hung tợn nói, có vẻ biểu cảm gương mặt có phần không
giống với lời nói cho lắm, càng hiện ra vẻ tinh nghịch dễ thương. Hắn
cũng không bị vẻ ngoài của thiếu nữ lừa, vẻ ngoài của hắn dần thay đổi,
mái tóc màu đỏ đầy yêu dị, đi kèm cặp mắt huyết hồng đầy sát khí âm u,
huyết mạch Huyết Ma Nhất Tộc cũng lộ ra rõ ràng.
" Ngươi là Cổ Long tộc. "
" Có vẻ như Ma tộc các ngươi cũng không ngu nhỉ… nhìn ra được bổn long là Cổ Long tộc. Không tệ, ta có lời khen… "
Thiếu nữ la lỵ hai tay chống hông, giống như coi việc mình là Cổ Long tộc là điều vô cùng đáng tự hào. Dạ Khinh Ưu cầm Huyết Tâm Kiếm trên
tay, toàn thân phát ra khí tức âm u đáng sợ, như thôn phệ vạn vật.
" Ngươi tên gì? "
" Bổn long tên Mộng Uyển… Sao? Thấy tên ca ca đặt cho ta đẹp không? "
Thiếu nữ la lỵ Mông Uyển lại tỏ ra đắc chí, dường như quên mất mục
tiêu là đang đối phó Ma tộc trước mắt. Dạ Khinh Ưu vung vẩy kiếm, toàn
bộ không trung chấn động, sát khí lắng đọng có thể xóa sổ bất cứ thứ gì
đến gần. Hắn đối với Mộng Uyển đâm một kiếm, là tích lũy của vô tận
những cuộc chiến.
" Tiểu long nhi… Đừng trách ta độc ác. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT