Lâm Thiên bị huyết thi kéo xuống đáy vực không có chút lực hoàn thủ, thân thể bị thương khá nặng, xương sườn gãy liền mấy cái, dù dùng hết sở đoản nhưng cũng chỉ làm cổ huyết thi dừng lại một chút hoàn toàn không gây ra tổn thương đáng kể.

Đúng lúc hắn chỉ biết nhắm mắt chờ chết, một luồng ánh quang lóe lên từ chiếc nhẫn đeo trên tay, một thân hình tuyệt sắc mặc bộ hồng y mờ ẩn hiện ra, tay nàng tụ lại một điểm tạo ra một noãn cầu, cây cỏ xung quanh như biến dạng, gió ngừng thổi, mọi thứ yên tĩnh. Tuyệt sắc mỹ nữ hai tay ngọc giương ra đánh một đoàn linh quyết, lập tức lệ khí từ huyết thi liền giằng co giữ dội, nó hét lên một tiếng thảm thiết, nhân cơ hội Lâm Thiên liền cầm kiếm chém huyết thi thành mấy đoạn.

Đợi khi nguy hiểm đã được giải quyết Lâm Thiên mới thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn vào thân ảnh nữ tử.

"Lần này nếu không có tiên tỷ thì mạng ta xong rồi."

"Không có tiền đồ."

Nữ tử tuyệt sắc rất có phong phạm sư thừa dạy dỗ Lâm Thiên, vẻ cao cao tại thượng luôn khiến Lâm Thiên cúi đầu, xấu hổ cười cười.

Mà cả hai đều không hề chú ý tới ánh mắt đầy thâm ý của Dạ Nhược Ưu đang đứng cách hàng dặm. Hắn nhìn vào thân ảnh mỹ nữ xinh đẹp có điều suy nghĩ, ngay lập tức liền nhếch môi cười một cái.

Ngay lúc này không biết như thế nào Liễu Vân Nguyệt lại tìm thấy Lâm Thiên, nàng chỉ nhìn thấy một mình hắn không khỏi ngơ ngác tự hỏi Dạ Khinh Ưu ở chỗ nào. Mà bóng dáng nữ tử kia liền biến mất, để lại mình Lâm Thiên cũng tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng.

"Tiểu sư đệ không có việc gì."

"Đệ không sao. Đa tạ sư tỷ quan tâm."

Lâm Thiên không ngờ Liễu Vân Nguyệt lại để ý tới hắn, trong lòng mừng thầm, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện phong thái như thường. Đến lúc này Liễu Vân Nguyệt mới thở ra, dù có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn không tiện hỏi, đành trước tiên quay về rồi hãy nói sau.

Lại đúng lúc này 3 hắc bào y nhân xuất hiện trước mặt làm cả hai lập tức cảnh giác. Mà 3 tên hắc y nhân nhìn vào hai người, bỏ qua sự tồn tại của Lâm Thiên mà ánh mắt đầy dâm tục quét trên người Liễu Vân Nguyệt làm nàng rất khó chịu, Lâm Thiên cũng vô cùng tức giận nhưng hắn cũng chưa dám ra tay.

Cả 3 tên cũng nhanh chóng chuyển ánh mắt lên thân thể của huyết thi, thấy khuôn mặt của huyết thi lập tức cả 3 đều trở nên âm lãnh, oán hận trừng trừng nhìn hai người Lâm Thiên.

"Là các ngươi giết hắn."

"Chính ta giết hắn. Các ngươi muốn trả thù thì nhắm tới ta."

Lâm Thiên từ khi phát quang dương đại tâm tình cao ngạo, chưa bao giờ thích bị đàn ép, dù cho đối phương có mạnh hơn hắn bao nhiêu hắn vẫn thể hiện sự ngoan cố của bản thân.

"Nếu vậy thì chết."

Đám người hắc bào gầm lên dữ tợn giương chưởng đánh tới, lập tức hai người Lâm Thiên như lâm đại địch, hết sức đề phòng mà đối chiến.



Phải nói trận chiến này Lâm Thiên thể hiện thiên phú nghịch thiên, dù chỉ là Đạo Huyền ngũ giai nhưng thậm chí có thể đối kháng cùng sự vây công của hai Đạo Huyền cửu giai, thậm chí còn đột phá Đạo Huyền lục giai làm đám hắc bào giả run sợ. Liễu Vân Nguyệt cũng thể hiện bản thân không hề kém, dù là Đạo Huyền cửu giai nhưng lại không hạ phong trước Đạo Hoàng nhất giai.

Đám hắc y nhân bắt đầu vội vã, thế công càng nhanh nhưng Lâm Thiên càng chiến càng mạnh lại làm cả 3 đều có một loại cảm giác nguy cơ. Đột nhiên, trong tay một hắc y ném ra một đoàn mùi hương ra không trung dính lên người Lâm Thiên cùng Liễu Vân Nguyệt khiến cả hai không kịp đề phòng bị trúng đòn.

Liễu Vân Nguyệt đứng gần hấp thụ nhiều hương khí nhất, cả người nóng ran liền ngã xuống đất. Lâm Thiên vừa nhìn dù cơ thể có hơi nóng nhưng vẫn gầm lên lao tới một kiếm bất ngờ đâm sau lưng một hắc bào nhân làm gã phun ra huyết nhục nhảy lùi đi.

Cả 3 tên đều nhìn nhau lập tức rời đi, Lâm Thiên không đuổi theo bọn chúng đi tới liền muốn xem Liễu Vân Nguyệt nhưng thân thể nóng bức làm hắn cảm thấy khô nóng, khát vọng nữ nhân mãnh liệt. Hắn còn đang mơ hồ thì một thân ảnh xuất hiện sau lưng đánh ngất hắn đi, còn Liễu Vân Nguyệt thì được thân ảnh kia đưa đi.

Mất một lúc cả 3 tên kia đều quay lại, mắt nhìn xung quanh thấy Lâm Thiên nằm trên đất nhưng không hề thấy Liễu Vân Nguyệt đều vô cùng cảm thấy quái lạ, vừa hận lại tiếc để vụt mất một mỹ nữ. Oán khí cả 3 lập tức dời lên người Lâm Thiên, nhìn hắn bất tỉnh cả 3 không còn kiêng dè lập tức ra tay. Nhưng một luồng quang mang lóe lên, trong thoáng chốc cả 3 tên đều biến thành thi thể.

Mà Liễu Vân Nguyệt thì được Dạ Khinh Ưu mang đi, hắn tìm một hang động đặt nàng nằm ngay gọn trên nền đất, mắt nhìn tuyệt mỹ dung nhan đang không ngừng vặn vẹo, tay ra sức tự kéo giãn thanh y, da thịt trắng sáng ẩn hiện khiêu khích sau lớp vải.

Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn mỹ nhân, suy tư liền tiến tới tay đặt lên bả vai nàng, hai tay kéo vai áo xuống để lộ cặp bạch thỏ to lớn, hai núm vú hồng hào đã cứng lên khiêu khích ánh nhìn của hắn.

Dạ Khinh Ưu cúi đầu ngậm lên núm vú của Liễu Vân Nguyệt, lưỡi không ngừng liếm xung quanh bầu vú, hai tay xoa bóp bầu ngực đem nó kéo giãn ra biến hình, từ hai khỏa cầu thịt to tròn biến thành hình trái mướp dài, hai tay không ngừng liên tục vỗ vỗ in dấu năm ngón tay trên hai ngực nàng.

Mỹ nữ rên "ưm... a..." liên tục không ngừng vặn vẹo thân thể, hai tay nhỏ như tìm kiếm được thứ giúp nàng gãi ngứa ôm chặt lấy đầu hắn muốn hắn càng thêm mạnh sức mà cắn nát ngực nàng. Ở phía dưới cơ hồ chảy ra dâm thủy làm ướt át một mảng quần lót, hai chân quẫy đạp đôi lúc kẹp chặt như ngứa ngáy khó chịu.

Dạ Khinh Ưu rời môi khỏi ngực nàng khiến mỹ nữ một mảng thất lạc, hai tay giày xéo bộ thanh sam mỏng bên ngoài, miệng thở ra mùi thơm kích dục, tơ bọt đóng thành từng sợi trong khoang miệng đi kèm tiếng rên "Ân... a..." đầy khiêu gợi.

Hắn biết nữ nhân này dược lực đã bắt đầu phát tán, cũng không nhân nhượng kéo xuống chiếc quần dài cùng quần lót của nàng tuột tới giữa đùi, mắt ngắm nhìn tuyệt tác ẩm ướt bên dưới. Hai mép thịt hồng hào nhỏ nhắn đang chảy ra nước nhỏ trắng trong, khe hẹp nhỏ nhắn co giãn đầy dâm đãng, một mảng động huyệt hồng hào lầy lội dâm thủy khiến Dạ Khinh Ưu kích động không ngừng.

Côn thịt hắn đã bắt đầu cứng rắn, hắn nhìn hình ảnh mỹ nữ dâm đãng, không chờ được lột bỏ quần dài để lộ một thanh dương căn to lớn dọa người.

Hắn đè thiếu nữ ra đất, lấy dây lưng cột chặt hai tay nàng ra sau đầu, rồi đưa côn thịt kẹp giữa hai khỏa bạch cầu to lớn, cả thân thể đều ngồi lên bụng nàng, một tay hắn chuyển xuống vuốt ve miệng âm hộ nàng, một ngón tay chui vào huyệt động ra vào dính đầy nước nhờn dâm thủy.

"Ưm... A... a... a..."

Liễu Vân Nguyệt ý thức mơ hồ, chỉ có thể không ngừng giãy giụa rên rỉ vô lực, cả người đều chịu sự không chế của nam nhân mà làm việc. Hai ngực nàng to lớn đủ kẹp côn thịt to lớn không cho nó bung nẩy, mà hơi nóng từ làn da hai cầu ngực kẹp chặt càng làm Dạ Khinh Ưu thêm phấn khích.

Hắn động thân để long căn cử động ra vào giữa khe ngực, cơ hồ chạm tới miệng nhỏ đang mê man mà từng đợt trùng kích. Hắn đưa một ngón tay vào trong miệng nàng không ngừng khám phá khoang miệng, mà mỹ nữ liền tùy ý mở rộng miệng bú mút ngón tay hắn một cách vụng về, đôi khi còn cắn ngón tay hắn.

Chùn... chụt... chụt...



Chỉ là mút ngón tay nhưng kỹ thuật của nàng càng ngày càng lợi hại, miệng nàng ẩm ướt không ngừng chảy ra nước bọt lan ra tận khóe môi, mà Dạ Khinh Ưu liền không bỏ sót, rút ra ngón tay hướng miệng liếm láp khóe môi nàng, bờ môi hôn lên gương mặt đang ngái ngủ, vành tai, khóe mắt, khóe miệng, tất cả đều bị hắn chiếm dụng.

Rồi cả hai bờ môi liền dán chặt, hai lưỡi bắt đầu quấn quít, mỹ nữ mơ màng cũng có lẽ do xuân dược tác động, lưỡi nàng chủ động quấn lấy hắn, như lâu ngày không uống nước liền tham lam uống hết nước bọt của hắn.

"Ân..."

Cả hai khó khăn tách miệng ra, dải nước dài kéo thành tơ bọt, mỹ nữ liếm liếm bờ môi vô cùng dâm đãng khiến hắn có chút không tin cách đó không lâu nàng còn là nữ tử thanh lịch nhã nhặn.

Côn thịt hắn tiếp tục kẹp giữa ngực nàng, động tác càng mạnh mẽ không ngừng, hai tay bóp chặt ngực lớn cho nó ép càng chặt, đầu quy liên tục thụt vào môi nhỏ của Liễu Vân Nguyệt để nàng hôn lấy đầu rùa.

Hắn có chút chịu không được cầm lấy đầu nàng thụt sâu côn thịt vào miệng xinh xắn, động tác bắt đầu cuồng dã phá hư hai cầu ngực lành lặn, miệng nàng không ngừng "Ọt... ọt..." vừa mút lại vụng về liếm đầu khấc.

Không chút kìm chế hay tỏ ra thương tiếc, hắn cứ mạnh mẽ vùi dập miệng nhỏ của nàng, đến khi đung đẩy hơn ngàn cái bản thân bắt đầu không chịu được liền phóng ra tinh dịch chèn ép trong cổ họng khiến hai má nàng phồng ra, cổ họng ừng ực nuốt một loại dịch chất kỳ lạ, khóe miệng bị chèn ép chảy ra dịch nhờn màu trắng đục.

Hắn để im hơn 2 phút mới rút côn thịt ra, vuốt ve lấy mái tóc nàng rồi lấy nó lau đi bản thân nhục căn, sạch sẽ mới đem nó cất đi. Mắt hắn lại đảo xuống nhìn âm hộ lầy lội của nàng, hai tay luồn xuống chơi đùa hạt le, ngón tay ra vào huyệt động, đôi khi lại cắm vào hoa cúc hồng hào khiến nàng đau đớn lại càng chặt chẽ kẹp chặt lấy mấy ngón tay hắn.

Chơi đùa phía dưới nàng nửa cảnh giờ hắn liền làm nàng tiết thân 3 lần. Hắn thấy như vậy cũng đã đủ mới lấy mấy ngón tay để lên miệng nàng để nàng tự dọn sạch, lại lấy một chiếc khăn tay lau sạch dịch nhờn trên thân thể Liễu Vân Nguyệt.

Hắn giúp nàng mặc lại y phục sạch sẽ, thấy nàng vẫn còn dính xuân độc chưa thỏa mãn, mà hắn cũng chưa muốn phá đi thân xử nữ của mỹ nữ, lấy ra một viên đan màu đỏ nhỏ cỡ lóng tay bỏ vào trong miệng nàng.

Rất nhanh Liễu Vân Nguyệt liền tỉnh lại, thân thể xuân độc dường như đã giải hết, mà nàng lại cảm thấy bản thân như trải qua mộng có một cảm giác bị khinh nhờn.

Khi nàng nhìn đến Dạ Khinh Ưu, bản năng tự giác co rụt một cái, nhìn một chút y phục thấy không vấn đề, hạ thể không đau đớn chỉ có một cảm giác mất sức mới thở ra, lại xấu hổ đỏ mặt tự trách.

"Công tử quả thật là chính nhân quân tử. Vân Nguyệt vô cùng khâm phục."

"Tiên tử đừng nói vậy. Ta không phải là quân tử, mà ta ghét nhất ai kêu ta là quân tử đấy."

Thấy hắn dù cười nhưng hàm ý quyết tiệt làm Liễu Vân Nguyệt không tiện nói gì thêm, xấu hổ không biết làm gì, mà Dạ Khinh Ưu cũng không muốn làm khó nàng, lấy một lọ đan nhỏ đặt trước mặt nàng.

"Đây là "Bồi Linh Đan" giúp tiên tử hồi phục, dù sao sau khi giải xuân độc vẫn có triệu chứng mất lực. Tiên tử mau phục dụng, ta liền đi kiếm bạn hữu của nàng."

Dạ Khinh Ưu không để nàng nói một câu cảm tạ, thân hình vô tung vô ảnh đã biến mất khiến Liễu Vân Nguyệt có cảm xúc mơ hồ, dần dần hình bóng hắn cũng in đậm trong tâm trí nàng. Nàng không chút nghi ngờ nuốt viên đan dược trong tay, hồi phục một chút mới lần nữa kiểm tra trinh tiết bản thân, sau khi chắc chắn mới cảm thấy nhẹ nhỏm

*Thằng main đã sàm sỡ con gái người ta còn một mặt nghiêm túc quân tử. Ta khinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play