Trong số những đồ đệ Thượng Lan Kỷ Linh coi trọng, cũng chỉ có Hàm Sương là được lòng nàng nhất. Tính tình ổn trọng, không tranh cường hiếu thắng, thiên phú lại xuất sắc, hòa nhã lại nỗ lực hơn bất cứ ai.

Thậm chí chính nàng là người trông coi, dạy dỗ Hàm Sương từ nhỏ, mối tình cảm có thể sâu đậm như mẫu tử ruột thịt.

Cho nên khi nhận được tin cầu cứu của đồ đệ, nàng lập tức phá quan truy đến giải cứu đồ đệ, không một chút chậm trễ, vừa đến đã thấy đồng môn đệ tử chết thảm, còn đệ tử nàng y trang đẫm máu nằm trong lòng một nam tử thì bảo sao nàng không tức giận cho được.

" Thanh Dương Thủy Nghịch Kiếm, Thập Tứ Trảm… "

Trên bầu trời xuất hiện từng đợt lưu thủy dữ dội, như hoàng hà chảy cuộn, chia làm mười bốn đường tạo từng cơn sắc thủy lao xuống.

Thượng Lan Kỷ Linh không dám coi thường, dùng một trong những độc chiêu của bản thân ra tay, nàng cẩn thận như vậy cũng vì không muốn làm đệ tử bị thương.

" Khoan đã, sư phụ… "

Hàm Sương thật sự muốn giải thích nhưng bị Dạ Khinh Ưu chặn lời, hắn không hề quan tâm ở đây có hiểu lầm hay không, tấn công hắn thì có nghĩa là đang đối nghịch hắn.

Bàn tay hắn đơn giản vung lên, chỉ bóp lại một cái, trước ánh nhìn khó hiểu của hai sư đồ, từng cơn thủy lưu tự dưng chuyển hướng, tất cả tạo thành mũi nhọn xuyên tới hướng Thượng Lan Kỷ Linh.

Tốc độ và sự sắc bén so sánh với Thượng Lan Kỷ Linh còn phải nhanh hơn, không kịp để nàng có cơ hội phòng thân, những thủy tiễn đã đâm sâu vào da thịt ngọc ngà của nàng, huyết tiên chảy ra dính trên y phục.

Không một chút kháng cự, từ giữa khoảng trung của Thượng Lan Kỷ Linh trọng lực như gia tăng gấp trăm vạn lần, khiến nàng nội thương nghiêm trọng, ngay cả lực để phát động chút đạo khí cũng không có.

Như tiên hạc bị bắn rụng, thân thể mềm mại của Thượng Lan Kỷ Linh rơi giữa không trung đập mạnh trên nền đất, nếu không phải thân thể của đạo nhân thì người thường có lẽ đã tan thành trăm mảnh.

" Sư phụ… "

Hàm Sương sợ hãi, giùng mạnh khỏi thân thể Dạ Khinh Ưu chạy tới bên sư phụ nàng, mặc kệ hắn muốn hay không. Nàng ở cạnh Thượng Lan Kỷ Linh, mau chóng nhét một viên đan chữa thương cho sư phụ, còn cố gắng truyền nhiều đạo khí nhất có thể.

Dạ Khinh Ưu thản nhiên đi tới, nhìn vào nữ tử được coi là sư phụ của Hàm Sương, trên mặt nàng cũng có một chiếc khăn che mặt che đi dung mạo, khác với Hàm Sương là dung mạo của Hàm Sương hoàn toàn xinh đẹp chỉ bị chiếc khăn che giấu. Nhưng dung mạo của Thượng Lan Kỷ Linh cũng không thể nói là xấu, cũng không dám nói là đẹp, cũng do khuôn mặt nàng có một vết chàm rất lớn trên má trái, phá hủy toàn bộ mỹ quan của khuôn mặt.

Nếu không phải vì nó thì có thể chắc chắn một điều rằng, Thượng Lan Kỷ Linh là một mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ tài tử, một trang mỹ sắc tuyệt thế khiến hàng vạn anh tài theo đuổi.

Đây cũng phải là do di chứng từ nhỏ, nếu không thì chỉ cần tu luyện đến tu vi Thiên Huyền đỉnh giai như nàng thì sớm đã dùng thiên địa dị bảo chữa khỏi, vết chàm này có thể xem như một dạng lời nguyền, dù là rất nhẹ nhưng nếu không có thánh khí thì khó lòng chữa khỏi.

Hắn đoán có lẽ là do mẫu thân của nàng từng dính lời nguyền của một ám tu nào đó, mặc dù đã chữa khỏi nhưng mà vẫn còn để lại chút hậu quả để lại trên người Thượng Lan Kỷ Linh.

Hàm Sương thấy Dạ Khinh Ưu đến gần, cũng không có sợ hãi mà cũng không có sinh lòng căm ghét vì đã làm hại sư phụ mình, nàng chỉ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Hắn không hề thấy có gì không phải, chỉ cảm thấy hứng thú nhiều hơn trong lòng, dần dần lại cảm thấy bản thân đã có nhu cầu truy cầu mỹ sắc.



Dạ Khinh Ưu cũng thật có suy nghĩ muốn xem xem mỹ sắc của Thượng Lan Kỷ Linh rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào. Hắn đặt tay giữa vùng bụng của nàng, bàn tay chỉ phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, Hàm Sương không hề có ý ngăn cản vì nàng biết bản thân không có bản lĩnh đó, nhưng một phần nàng cũng biết Dạ Khinh Ưu sẽ không hạ thủ với sư phụ nàng.

Dạ Khinh Ưu vuốt tay lướt qua gương mặt của Thượng Lan Kỷ Linh, chiếc khăn che cũng rơi xuống, một đoàn khói đen cũng bay ra lập tức cũng bị tiêu trừ trong không trung, nói đúng hơn là bị hút vào trong cơ thể Dạ Khinh Ưu.

Đôi mắt đẹp của Hàm Sương mở to, nàng không thể tin nhìn vào khuôn mặt của sư phụ biến đổi, nàng rõ hơn ai hết di chứng của sư phụ mình, vì một vết bớt trên mặt mà phải đeo một chiếc khăn che mặt.

Bất cứ ai trong tông môn đều biết dung mạo của Thượng Lan Kỷ Linh có vấn đề cho nên nhiều nam tử vẫn không mặn mà lắm, dù cho thân hình của nàng phải nói là cực phẩm.

Thượng Lan Kỷ Linh dần dần mở mắt, nhìn thấy trước mắt là một khuôn trang mỹ nam tuyệt mỹ, liền hơi bần thần, những kịp nhớ lại tình cảnh trước đó, liền sinh ra vài phần tức giận còn nhiều là run sợ.

" Sư phụ… "

Thấy sư phụ tỉnh lại, Hàm Sương lao vào trong lòng nàng, nũng nịu như một đứa trẻ, Thượng Lan Kỷ Linh trong phút chốc cũng quên đi Dạ Khinh Ưu, an ủi đồ đệ của mình, kiểm tra thật kỹ mới phát hiện trên người đồ đệ quý giá không có vết thương liền sinh ra nghi vấn, khó hiểu.

" Sương nhi, con không bị làm sao… "

" Sư phụ, con rất tốt… "

Hàm Sương ngẩng cao mặt, tranh thủ thời gian kể lại sự việc nàng bị Lam Phương dùng làm lá chắn thoát thân, cả việc vô lý ngang ngược của đệ tử Thanh Dương Tông.

Hiểu rõ mọi việc, Thượng Lan Kỷ Linh mới cảm giác tội lỗi, kèm theo sự run sợ trước thực lực của một thiếu niên trẻ như Dạ Khinh Ưu.

" Vị thiếu hiệp này, là lỗi của ta chưa kịp hiểu đúng sai đã ra tay… Ta xin thay mặt chúng đệ tử Thanh Dương Tông cáo lỗi với ngươi. "

Thượng Lan Kỷ Linh không dám chút coi thường, chỉ dựa vào việc nhẹ nhàng hạ bệ nàng thì chứng tỏ thiếu niên này tu vi cũng đạt đến Thánh Linh bằng tu vi với tông chủ Thanh Dương Tông. Nàng cũng không hề muốn tông phái phải đắc tội với một cường giả Thánh Linh.

" Tha lỗi? Cũng được. "

Dạ Khinh Ưu nhìn nàng thản nhiên nói, Thượng Lan Kỷ Linh thở ra một hơi nhẹ nhõm, tỏ ra cảm tạ.

" Vị thiếu hiệp này thật hiểu lý lẽ… "

" Ta sẽ tha cho Thanh Dương Tông đã chủ động khiêu khích ta, với điều kiện là khi ngươi làm nha hoàn của ta. "

Dạ Khinh Ưu rất thản nhiên nhìn chằm chằm vào vẻ mặt biến hóa của Thượng Lan Kỷ Linh, chỉ thấy nàng chuyển sang từng nét tức giận rồi cau có, cuối cùng vẫn là không thể kìm nổi nộ khí mà mắng.

" Tại sao ta phải… "



" Vì ngươi từ giờ sẽ là nữ nhân của ta. "

Dạ Khinh Ưu không để cho nàng nói xong liền bá đạo khẳng định, trong sự ngỡ ngàng của hai sư đồ, từ trước đến giờ chưa từng có nam tử nào nói với nàng câu này, đơn giản bởi vì vấn đề dung mạo nàng, nhiều hơn cũng vì tính khí thất thường của nàng.

Là một nữ tử, nàng cũng mơ mộng về một mối tình đẹp, nhưng trải qua nhiều chuyện thăng trầm nàng cuối cùng cũng hiểu bản thân rốt cuộc vẫn không có cơ hội, bởi vì không có ai ưng ý nàng.

Có một điều mà ngay cả Hàm Sương vẫn không biết là nàng vẫn lén mua đọc những quyển tình thư của phàm nhân, rồi mơ mộng thật nhiều. Đây cũng là nguyên nhân nàng còn chưa đột phá Thánh Linh.

Khuôn mặt Thượng Lan Kỷ Linh không ngờ trở nên đỏ bừng, nàng nhớ lại tình tiết của một cuốn tiểu thuyết, nam chính cũng nói vậy với nữ chính, so sánh ra thì Dạ Khinh Ưu còn phải tuấn mỹ hơn vị nam chính gì đó gấp trăm lần.

" Ta… Ngươi chắc chắn chứ… !? "

Cuối cùng vẫn là không át được tâm lý của nữ nhân hay mơ mộng, dù đã hơn trăm tuổi nhưng tâm hồn mãi đôi mươi. Cái biểu lộ thẹn thùng này không chỉ Dạ Khinh Ưu bất ngờ, mà ngay cả Hàm Sương cũng phải há hốc mồm không dám tin mà nhìn nàng.

Dạ Khinh Ưu thì không có nói nhiều kéo Thượng Lan Kỷ Linh vào lòng, hắn bình thản nói.

" Ừm… "

" Nhưng mặt của ta, ngươi không chán ghét chứ? "

Thượng Lan Kỷ Linh vẫn lần nữa hỏi, Dạ Khinh Ưu cũng thản nhiên trả lời.

" Ta không quan tâm… "

Sau một khoảng thời gian bị hắn ôm, xen lẫn khí tức nam tử xa lạ, cùng khuôn mặt yêu nghiệt kia, một thiếu nữ như Thượng Lan Kỷ Linh cũng không thể không rung động.

Nàng nghĩ lại thật kỹ, từ đầu đến giờ vẫn là lỗi từ phía nàng, thậm chí trước kia vì tác dụng của ma khí mà khiến dung mạo và tính cách nàng đều không tốt. Nhưng từ khi được hắn thanh lọc ma khí thì nàng cũng trở nên ngoan hiền hẳn lên. Không chỉ dung mạo mà cả tính cách của nàng.

" Làm nha hoàn của ta… "

" Ân. "

Thượng Lan Kỷ Linh thản nhiên gật đầu mà còn không quan tâm là làm nha hoàn hay là đạo lữ, vì trong suy nghĩ của nàng thì mấy nam tử dạng này hay thích nói nữ nhân của mình như vậy.

Dạ Khinh Ưu sau cùng cũng thả Thượng Lan Kỷ Linh ra, hắn cuối cùng cũng nhớ ra, sau cùng nói:

" Được rồi, cùng ta đi một chuyến. "

Hiện bây giờ Thượng Lan Kỷ Linh chỉ mới lần đầu nếm trải tư vị tình ái, hắn nói gì cũng nghe theo, sau cùng nàng cùng hắn và đồ đệ Hàm Sương còn đang ngơ ngác không dám tin nhìn theo hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play