Gương mặt bầu bỉnh tinh nghịch của Lạc Tú Hồng vẫn như cũ, dù cho có xinh đẹp cỡ nào cũng không thể che giấu bản chất bên trong, Dạ Khinh Ưu sinh ra
một cảm giác rất khó chịu, liếc mắt nhìn những thi thể hài tử bị cắn xé
trên đất, nhạt giọng hỏi.
"Chuyện này là do ngươi làm..."
Lạc Tú Hồng khẽ mỉm cười, nàng ngồi trên không trung trên sợi dây tơ
hồng mỏng manh, hai cặp chân trần đung đưa, thản nhiên bĩu môi.
"Hết cách... tất cả việc này cũng là vì giúp ngươi mà..."
"Giúp ta.."
Dạ Khinh Ưu hơi sầm xuống, trông vẻ không thoải mái của hắn nàng sớm quen thuộc, cũng không có che giấu.
"Còn chẳng phải giúp ngươi chinh phục nữ tử kia sao... Bình thường
ngươi chỉ cần dùng vũ lực là được rồi, còn phải phiền phức chiều ý nàng
ta sao..."
"Ngươi thì hiểu cái gì... Ta tuy có thể bất chấp thủ đoạn nhưng cũng có quy tắc riêng..."
Dứt lời liền vang lên tiếng cười trong trẻo của Lạc Tú Hồng, nàng
cười đến khi bản thân ngừng run rẩy mới chuyển mắt tới Dạ Khinh Ưu, trêu chọc.
"Ta còn không biết ngươi sao... cái gì mà quy tắc, chỉ là chút biện minh là thôi."
Dạ Khinh Ưu hiểu rõ ý của nàng, đơn giản mà nói hắn dần đã lạc khỏi
đạo tâm ban đầu, dần dần cũng không theo lối cũ, nhưng có vẻ như vậy lại hợp ý nàng ta, muốn hắn đánh mất bản đạo, trở thành phế nhân khi đó là
cơ hội để xử lý hắn.
Không thể không công nhận nữ tử này tâm dạ thật sâu, đúng là một nữ tử âm hiểm.
Lạc Tú Hồng nhẹ nhàng bước xuống, chân nàng cách mặt đất nửa xích,
trong tư thế phiêu lãng nở nụ cười mê người đi ngang qua người Dạ Khinh
Ưu, bàn tay vuốt ve khuôn mặt của nữ hài đang chôn sâu mặt vào ngực Dạ
Khinh Ưu, bờ môi nóng ẩm ghé sát tai Dạ Khinh Ưu thì thầm.
"Nữ tử như nàng ta rất dễ động lòng trắc ẩn... Có phải cách này rất
hiệu quả không, chả phải nàng ta mới chấp nhận làm nha hoàn của ngươi
sao..."
"Ta không cần ngươi giúp..."
Vẻ lạnh nhạt của hắn Lạc Tú Hồng đã quá hiểu, nàng không nói gì nữa, mỉm cười tinh nghịch nheo mắt nhìn hắn một cái.
"Tiểu nam nhân... hẹn gặp lại..."
Lời vừa xong bóng dáng nàng cũng biến mất, để lại trong không khí một làn mùi hương thơm ngọt, nàng ta cứ đến rồi đi như vậy làm hắn không
chút thoải mái.
Dạ Khinh Ưu cúi đầu, hắn liền nhận ra điều gì đó không đúng, khi nhìn lại nữ hài trong ngực hắn thì bỗng nhiên cơ thể nữ hài nổ tung thành
từng mảnh thịt, từ trong cơ thể nữ hài tuôn ra vô số những sợi chỉ đó
hướng về phía hắn.
Tuy đòn chiêu âm hiểu nhưng với hắn vô dụng, Dạ Khinh Ưu tạo ra một
hộ tráo màu đen, ngay tức khắc những sợi chỉ đỏ kia như giấy trong lửa
tan biến nhanh chóng.
Mặc dù không chút thương tổn nhưng hắn cảm giác rất tức giận, y phục
dù nhuyễn đỏ máu nhưng hắn cũng không bận tâm, chỉ nhìn theo vị trí khí
tức của Lạc Tú Hống, ánh mắt âm trầm, như phẫn nộ mà không phải.
"Lạc Tú Hồng..."
Nhìn thấy hắn quay trở lại, Hàm Sương sớm thay y phục, quay mặt tỏ ra không quan tâm, Dạ Khinh Ưu cũng không có để ý tới nàng, đối với hài tử quan tâm một chút, hắn hiểu đứa trẻ này bị Lạc Tú Hồng cắt lưỡi có thể
sợ nó nói nhiều.
Mấy việc này Dạ Khinh Ưu tạm gác lại, hắn lạnh nhạt cuốn theo hài tử
và Lạc Sương đi. Cả hai đều hoảng hốt chỉ kịp kêu một tiếng, nghe bên
tai tiếng gió vun vút như cắt da thịt mà sợ hãi, đều nhắm chặt đôi mắt
lại.
Bỗng chốc tiếng gió cũng biến mất, mà cảm giác nặng nề cũng không
còn, Hàm Sương tỉnh táo lại, nàng nhận ra bản thân đang ở dưới vực, tại
một đồi núi bằng phẳng, cảm giác yên bình khiến nàng rất thích thú.
Sự xuất hiện của hai người rất nhanh gây ra sự chú ý, từ phía đằng xa chạy đến hàng dài đoàn người, trang phục trên người họ rất thô sơ, linh khí dao động cũng rất mờ nhạt, tu vi chưa đến Linh Sĩ, người cao nhất
tu vi cũng chỉ là luyện thể ngũ đoạn, còn chưa chính thức bước vào con
đường tu đạo.
Chỉ cần nhìn cũng biết ra đoàn người này chính là dân làng của một
ngôi làng gần đây, trên tay không có vũ khí chiến đấu dân dụng, chỉ có
công cụ bình thường như cuốc, xẻng, gậy gọc. Người già, phụ nữ, trẻ em
đều có mặt, đi trước là một đoàn thanh niên trai tráng nhìn thấy hai
người Dạ Khinh Ưu liền ngừng lại, một vài chốc hơi sững người.
Dạ Khinh Ưu thì vốn là một mỹ nam tử rồi, còn trong mắt người phàm
thì như thần tiên hạ phàm, cao cao ngưỡng vọng, còn Hàm Sương tuy đã che giấu dung mạo sau tấm khăn che nhưng không thoát khỏi khí chất tiên
phàm, thoát tục.
Lập tức cả hai khiến cho cả làng phải sợ hãi mà đồng loạt quỳ xuống
làm lễ, liên tục dập đầu, Dạ Khinh Ưu không màng nhưng Hàm Sương lại
không nhẫn tâm, nhanh chân chạy tới đỡ một cụ lão quỳ đằng trước, xem ra lão già này là trưởng làng.
Nhưng nàng càng kêu họ đứng lên thì bọn họ lại không dám đứng, cho
đến khi nam hài được hai người cứu chạy đến lao vào lòng một phụ nhân
thì cả làng mới tỉnh ngộ, đều vui mừng xúm lại chúc mừng.
Dạ Khinh Ưu nhìn một chút cuối cùng cảm thấy ở nơi này chỉ có vẻ chỉ
mất một đứa trẻ cho nên không ai còn hỏi thêm gì, nói ra thì nữ nhân kia chắc chắn sẽ chỉ chọn những hài tử nhìn dễ thương hơn người mà thôi.
Hắn đứng im một chỗ không nói một lời, đến khi Hàm Sương đến cạnh
giật lấy áo hắn, đằng sau khăn che mặt là một vẻ không vui, hơi buồn bực nói với hắn.
"Bọn họ muốn mời chúng ta vào làng kìa, ngươi quyết thế nào..."
Có vẻ ra Hàm Sương này vẫn ý thức được lời hứa trước đó của nàng, làm nha hoàn của hắn, cho nên việc này cũng hỏi hắn để quyết định. Dạ Khinh Ưu thì dĩ nhiên không hứng thú với nơi làng mạc thế này, mà thật ra thì không quan tâm lắm.
Xem Hàm Sương tỏ ra thích thú như vậy, hắn cũng cảm thấy không việc
gì phải vội, theo Kiếm Si nói thì buổi đấu giá Liên Đới cũng phải nửa
tháng sau mới tổ chức lại, trong thời gian đó có thể giái quyết được nữ
tử này thì tốt.
"Được thôi... ta cũng chả mất gì."
Dạ Khinh Ưu thản nhiên bước theo sự chỉ dẫn tận tình của dân làng,
phía đằng sau là hàng dài những thiếu nữ nhìn theo mắt không chút dời
khiến Hàm Sương hơi tức giận liếc mắt qua hắn, bặm môi thầm nghĩ.
"Tên này quả thật rất đẹp mắt... Nếu có thể ôn nhu và cười nhiều chút..."
Nghĩ tới nàng lại giật mình tỉnh táo, trong tim lại trải đến một cảm
giác đau đớn làm mặt nàng trắng bệch, Dạ Khinh Ưu nhận ra dị trạng của
nàng, nhanh tay nắm chặt cổ tay nàng, sau khi cảm giác Si Tâm Đạo Chủng
đang quấy phá trong người nàng, hắn quyết định sớm nay loại bỏ luôn cái
gốc rể này.
Ban đêm cả làng đốt lửa trại, lại làm thật nhiều món ngon chiêu đãi
hắn và Hàm Sương, dường như chuyện đứa trẻ kia bị câm bọn họ không dám
hỏi hai người, cũng không hề có ý tứ nhắc tới.
Mấy món ăn dân dã nơi này cũng rất được mắt, mùi thơm cứ lan tỏa, Dạ
Khinh Ưu vốn dĩ không cần ăn, dù ngon ra sao cũng chả làm hắn hứng thú,
chỉ bỏ vài quả trái cây vào miệng, còn đâu là Hàm Sương ăn hết.
Nói ra cũng lạ, nhìn vào y sam của nàng cũng biết thân phận nàng
không hề đơn giản, tuổi trẻ mà đã là Địa Huyền ngũ giai thì chắc chắn
cũng có danh tiếng, một người như nàng vậy mà có thể thản nhiên ăn những món ăn như vậy thật khiến người khác phải tò mò.
"Ta còn tưởng tiên nữ như ngươi sẽ không ăn những món phàm tục này."
Trông nàng ăn ngon lành, Dạ Khinh Ưu nổi hứng trêu chọc, Hàm Sương
nhìn hắn, nàng không có tức giận, chỉ là ánh mắt hơi đượm buồn, như đang nhớ lại chuyện quá khứ.
Hắn không hỏi mà nàng cũng không hề nói, bầu không khí hơi im lặng,
chỉ còn tiếng reo hò của dân làng, ngắm nhìn từng cặp đôi nhảy xung
quanh trại lửa làm hắn nhớ lại trước kia, từng sống trong một thế giới
an bình.
Đêm tối vốn muốn tìm phòng cho riêng hai người nhưng cuối cùng chỉ có một phòng là sạch sẽ còn trống, Dạ Khinh Ưu không ngại để Hàm Sương ở
cùng trong sự phản đối bất lực của nàng.
Hắn ngồi lên giường, tiếu ý mà nói.
"Nha hoàn thì không cần làm việc sao..."
"Ta... ta không biết..."'
Hàm Sương đứng ngây người, nàng có chút bối rối, cũng quả thật nàng
không biết nha hoàn phải làm gì. Dạ Khinh Ưu hơi mất hứng thú, ngã người ra nằm trên giường, lạnh nhạt nói.
"Nếu ngươi không biết thì ta cần nha hoàn như ngươi làm gì..."
Sau đó là một bầu im lặng.
Qua đến nửa đêm, Dạ Khinh Ưu vẫn biết nữ nhân kia luôn mãi đứng đó
nhìn hắn khó xử, dù biết là một tu sĩ đứng một chỗ hơn vài canh giờ chả
là gì nhưng cảm giác vẫn không thoải mái, hắn cũng không ngờ nữ nhân kia lại ngốc như vậy.
Hắn ngồi dậy, nhìn vào Hàm Sương, nàng cũng nhìn hắn cúi đầu im lặng không nói gì.
Ngước đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của hắn, không hiểu sao nàng lại
cảm thấy sợ hãi, trong đầu luôn nghĩ hắn sẽ làm những chuyện đồi bại với nàng. Nếu vậy nàng liệu có thể chống cự, hay là có cơ hội để tự vẫn.
Càng nghĩ càng loạn nhưng khi nàng bắt gặp ánh mắt vô cảm của hắn thì mới bình tâm lại, nếu hắn muốn nàng thì sớm đã làm lâu rồi, cần gì phải phiền phức nhiều vậy. Nghĩ vậy, nàng càng vững tâm, quyết định làm nha
hoàn cho hắn đủ 3 tháng, còn 3 tháng sau nếu hắn vẫn không thả nàng thì
nàng quyết tâm tự vẫn để giữ gìn trinh bạch.
"Đừng có nghĩ lung tung, ngươi là nha hoàn thì vẫn chưa có tư cách làm ấm giường ta đâu..."
"Ta hiểu rồi... ta sẽ không nghĩ nữa..."
Với lời trêu tức của hắn, nàng căn bản không thèm để tâm tới, còn lấy làm mừng, nếu hắn không đụng tới nàng thì mọi chuyện khác nàng có thể
học.
"Vậy ngủ thôi..."
"Được..."
Nàng mới dứt lời thì cơ thể bị nhấc bổng lên, trong sự hoảng hốt thì
nàng đã bị đẩy ngã lên giường, còn nam nhân thì đang đứng bên giường nở
nụ cười. Hàm Sương bây giờ thật tức giận còn có sợ hãi đối với nam tử
rút ra thiên kiếm chỉa tới.
"Ngươi chả phải nói là không làm gì sao... Giờ muốn lật lọng à..."
"Chả phải ta nói rồi sao... Ngủ..."
Hắn liền thản nhiên nằm một bên, rồi im lặng bất động, qua một lúc
thấy không có động tĩnh Hàm Sương mới yên tâm, nàng nhưng mà vẫn dè
chừng nhìn chằm chằm hắn... cho đến sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT