Đã không còn việc gì ở đây thì hắn không nán lại làm chi, quay lại nhà trọ, tiện thể xem Đàm Ngọc Âm và Diệp Trân Y thế nào rồi.

Lúc đi qua một thị trấn gần tháp cổng, Dạ Khinh Ưu mới nhớ còn hứa hẹn vài người chờ hắn, suy nghĩ một lát hắn ném một miếng lệnh bài của Dạ Nguyệt Lâu rồi đưa đám người này quay trở lại tầng hầm chứa hỏa linh khí kia, dù vật quý giá nhất vẫn bị lấy đi nhưng nơi này ẩn chứa rất nhiều hỏa linh khí mạnh mẽ đủ giúp bọn hắn tu luyện lâu dài. Đồng thời truyền cho bọn hắn một công pháp tu luyện rồi rời đi, không còn bận tâm nữa.

Quay trở lại phòng trọ, Diệp Trân Y sau khi thấy Dạ Khinh Ưu rời đi liền sốt ruột, nàng giằng co một hồi vẫn không đuổi theo. Đến khi trôi qua đã lâu mà không thấy hắn quay lại nàng mới thật sự hoảng, tạm hời mặc kệ những ánh mắt đáng thương mà đi ra khỏi phòng.

Đúng lúc này thì một nữ hài đứng trước cửa, đụng trúng người Diệp Trân Y, hai tay bưng một cốc nước ấm, vụng về ngước nhìn Diệp Trân Y, hai tay nữ hài đưa lên trước mặt nàng.

"Tỷ tỷ mệt rồi... Mau uống cốc nước đi ạ."

Diệp Trân Y định đi nhưng không nỡ từ chối ý tốt của nữ hài, nàng mỉm cười xoa đầu nữ hài.

"Cảm ơn muội."

Rồi tiếp theo cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó nàng đi xuống cầu thang, bất chợt bắt gặp một toán đệ tử mặc hồng bào trường y, đặc trưng của đệ tử Luyện Huyết Tông. Đám đệ tử đều ngước nhìn về hướng cầu thang, lập tức sững người, từ trước tới giờ bọn hắn đã từng gặp qua nhiều mỹ nữ nhưng so sánh với thiếu nữ vừa xuất hiện thì tất cả đều trở nên tầm thường, thậm chí so với nữ nhi tông chủ Luyện Huyết Tông tự xưng là đệ nhất mỹ nhân đều không sáng bằng một góc của nữ tử này.

Diệp Trân Y thấy xuất hiện thêm nhiều người như vậy liền cảm thấy khó chịu, đặc biệt là ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn lên người nàng khiến nàng rất tức giận, trừng mắt tỏa ra uy áp dọa người.

"Nhìn cái gì..."

Bị uy áp nàng tỏa ra chấn cho đau đớn mới khiến đám đệ tử Luyện Huyết Tông tỉnh táo lại, bắt đầu nhận ra tu vi nữ tử này không hề tầm thường. Vẻ mặt bọn chúng đều hiện nên vẻ e ngại, đơn giản vì bọn chúng hiểu mỹ nữ rất tốt nhưng phải có mạng để hưởng đã, huống chi nữ tử này chính là mục tiêu mà thiếu tông chủ bọn hắn muốn chứ.

Nhắc tới thì mạng lưới thông tin của Luyện Huyết Tông cũng rất nhanh chóng, từ khi tin một thiếu nữ như tiên xuất hiện còn chưa tới nửa ngày mà đã tới tai Luyện Huyết Tông rồi.

Mục Thiếu Dục với thân phận là thiếu tông chủ của Luyện Huyết Tông nên trên người vẫn có pháp bảo hộ thân, tu vi hắn không cao nhưng nhờ vào pháp bảo mà không hề hấn trước uy thế của Diệp Trân Y. Hai mắt hắn híp lại hèn mọn nhìn về hướng Diệp Trân Y không che giấu dục vọng trên mặt, hắn lắc lắc cái bụng hơi thừa mỡ, cười tự cho là tuấn tú nói.

"Mỹ nhân... có thể mời nàng về nơi của ta đàm đạo một chút."

"Không cần... Ta bận rồi..."

Diệp Trân Y dù rất tức giận nhưng bản tính nàng không thích gây chuyện nên cố hòa nhã nhất có thể, nàng có thể hiểu tên nam nhân béo kia có ý không tốt với nàng, nhưng thân phận hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản vì luôn có 2 hộ vệ kè kè bên cạnh.

Nàng không muốn vì một tên béo mà rước lấy phiền phức không cần thiết, nhưng nàng không tìm phiền phức là có nghĩa phiền phức không tìm tới nàng.

Mục Thiếu Dục không chút từ bỏ ý định, càng sồ sả đi đến, cười nhe ra hàm răng hơi ố vàng khiến Diệp Trân Y buồn nôn.

"Ta đảm bảo sẽ không làm hại nàng... Chỉ muốn cùng nàng kết giao mà thôi."

"Ta..."

Diệp Trân Y muốn mạnh mẽ từ chối nhưng chợt thấy toàn thân nóng ran, sức lực dần mất hết, đầu óc bắt đầu mất đi tỉnh táo, nàng cẩn thận lùi lại nhìn về phía Mục Thiếu Dục, thấy hắn nụ cười càng chuyển sang bỉ ổi.

Khi này nàng mới kịp suy nghĩ lại, cuối cùng nhớ tới chén nước mà nữ hài kia đưa nàng, khuôn mặt liền xanh lại, hàm răng cắn chặt mắt nhìn lên lầu thấy nữ hài cúi gầm mặt không nhìn nàng, chạy xuống dưới lầu nhìn về Mục Thiếu Dục.

"Ta làm rồi... Cái đó..."

"Cho ngươi..."



Tên hầu bên cạnh ném cho nữ hài một thứ màu đen, lập tức nữ hài liền hai mắt sáng lên giựt lấy bỏ vào miệng.

Diệp Trân Y khi này đã hiểu bản thân bị chính mấy đứa trẻ nàng cứu về bán đứng, trong lòng nổi lên đủ loại cảm xúc đan xen.

Cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, Diệp Trân Y lập tức lựa chọn bỏ chạy, nàng không muốn tiếp tục dây dưa ở lâu, nhưng đúng lúc nàng muốn phá cửa bỏ đi thì bị một lớp cách giới chặn lại.

Mục Thiếu Dục nhìn nàng mỉm cười, đắc ý nói.

"Mỹ nữ, từ bỏ đi... kết giới này..."

Hắn còn chưa dứt lời thì từ phía sau truyền đến tiếng kêu la, hắn kịp quay người lại liền giật bắn mình, vì xuất hiện trước cửa là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, so với Diệp Trân Y chỉ hơn mà không kém, chỉ là tình cảnh khi nàng xuất hiện khiến hắn không có tâm tư thưởng thức.

Tất cả đệ tử của Luyện Huyết Tông, ngay cả nhân viên bồi bàn hay chủ trọ trong quán đều bị một sợi chỉ xuyên qua kéo lại dính chặt nhau, máu đỏ nhuyễn ra chảy đầy đất, xác người chất đống thành một cột đụng tới tận mái. Mà thiếu nữ kia chỉ cười mắt nhìn về phía Diệp Trân Y nở nụ cười mê hoặc.

"Tìm thấy rồi."

Mục Thiếu Dục thấy Lạc Tú Hồng đi đến, hắn dù biết nữ tử này là độc dược nhưng vẫn không kìm nén được, đi đến cố mỉm cười.

"Vị mỹ nữ này, ta là thiếu tông chủ của Luyện Huyết Tông. Chúng ta có thể kết giao được không."

Hắn nghĩ rằng với thân phận thiếu tông chủ này thì đủ đi ngang dọc cả đại lục này rồi, nhưng hắn không biết thế lực Luyện Huyết Tông tại hạ vực này tuy lớn nhưng trong Trung vực còn chưa xứng đáng để làm tông phái tam lưu.

"Ngươi thật sự muốn mời ta sao..."

Lạc Tú Hồng mỉm cười rất bình thường, Mục Thiếu Dục đờ đẫn tâm trí, liên tục gật đầu. Lạc Tú Hồng liền cười, sau đó thản nhiên đáp.

"Ừm... Vậy ngươi xuống Âm Ti Giới trước đi, tiện thể ta sẽ thăm người quen..."

Mục Thiếu Dục còn mù mờ chưa hiểu thì đã cảm thấy có gì không đúng, mắt hắn dần tối lại, cuối cùng đau đớn lan tỏa để hắn nhận ra hai mắt hắn đã bị móc đi, còn da thịt bên ngoài đã bị lột sống, không hề làm hắn chết mà khiến hắn đau đến chết.

"A... Mắt ta, da của ta..."

"Ồn áo quá nha..."

Lạc Tú Hồng tỏ ra khó chịu, nàng chỉ nhìn thêm Mục Thiếu Dục một cái rồi bỏ đi, lúc này Mục Thiếu Dục không thể la được nữa, vì trong miệng hắn là đống thịt của đám thuộc hạ bị vo thành cục nhét đầy trong miệng, hắn chỉ có thể giãy giụa đau đớn đến chết...

Diệp Trân Y quay đầu nhìn nữ ma đầu, tự hiểu Lạc Tú Hồng đang tìm nàng cùng Dạ Khinh Ưu liền cảm thấy không ổn. Nàng cũng không ngờ tới nàng ta vừa xuất hiện lại tiếp tục giết người.

"Sao ngươi tìm được ta..."

Diệp Trân Y lúc này cảm nhận Lạc Tú Hồng đến gần, hơi lùi lại, nhưng càng lùi thì dường như chỉ thấy nữ tử kia tiến sát gần mình, bàn tay nàng ta đặt ra sau lưng nàng khiến Diệp Trân Y hoảng hốt, la lên.

"Ngươi muốn làm gì..."

"Làm gì chứ... ta mà động tới ngươi thì sợ tên nam nhân kia khó tha cho ta đấy..."



Lạc Tú Hồng cười khúc khích, nàng rút lại tay, kẹp giữa hai ngón tay là một sợi chỉ đỏ được nàng giấu sau mái tóc của Diệp Trân Y. Thổi một cái, sợi chỉ đỏ kia liền biến thành hư vô, Lạc Tú Hồng thích thú liếc mắt qua Diệp Trân Y giọng hàm chứa giễu cợt.

"Tiểu muội muội... Nghĩ rằng đã thoát khỏi ta rồi đấy hả..."

Diệp Trân Y trừng mắt, nàng cũng cảm nhận hỏa khí trong người đã dần hạ nhiệt, liếc mắt nhìn nữ ma đầu, nàng có thể hiểu nữ ma đã giúp nàng nhưng nàng không muốn cảm tạ, quay đầu đi muốn rời đi tìm Dạ Khinh Ưu.

Nhưng khi nàng nhìn lên cầu thang thì dừng lại, đám trẻ kia ra khỏi phòng kéo nhau đi xuống, mắt nhìn dưới căn phòng mà hoảng sợ nhưng không có đứa nào la hét hay khóc lóc, điều này làm nàng cảm thấy lạ.

Lạc Tú Hồng cũng nhìn lên, mắt hơi nhíu, nhàn nhạt nói.

"Đám tiểu hài này..."

Cảm nhận có chút không ổn, Diệp Trân Y che trước người đám hài tử, mắt cũng nhìn về đống xác người, trong đó có nữ hài kia cũng chịu chung số phận, có nghĩa nữ ma đầu đối với hài tử vẫn là ra tay không thương tiếc.

Lạc Tú Hồng vẫn mìm cười, tiếp tục lạnh nhạt nói.

"Tỷ không thích chúng..."

Vừa dứt câu thì từ phía đằng sau vang lên tiếng kim loại rơi, cũng chính là tiếng rơi của đám binh khí được đám trẻ giấu trên người, mà bọn chúng chưa kịp sử dụng thì đều bị Lạc Tú Hồng xiên qua người xác bị treo lên trần nhà nhìn vô cùng thảm thương.

Diệp Trân Y nhìn lên thấy xác những hài tử đang rỉ máu, toàn thân liền cứng lại, bên tai lại tiếp tục vang lên giọng vừa ngọt ngào nhưng càng khiến nàng cảm thấy khó nghe.

"Muốn bảo vệ ai... Thì trước tiên muội nên có đủ thực lực..."

Lạc Tú Hồng che miệng cười một cái ung dung bước ra cửa, mắt nhìn qua một hàng 4 người liền tiến đến, mặc kệ Diệp Trân Y còn đang thẫn người nhìn từng cái xác hài tử từ trên cao rơi vụn xuống trước mặt, máu tươi bắn ra dính cả lên người.

Dạ Khinh Ưu dẫn theo Hỏa Linh Nhi cùng quay lại, bên cạnh là Hàn Tuyết Kỳ vừa mới thu Đàm Ngọc Âm làm đệ tử, mà trước đó hắn đã chứng kiến màn bái sư nhanh nhất từng gặp. Cả hai không ngờ đều có ý định rời đi, cụ thể là do Hàn Tuyết Kỳ không muốn nợ hắn quá nhiều.

Nhưng đôi bên chưa kịp chia tay thì bắt gặp Lạc Tú Hồng, nữ nhân này xuất hiện ở đây không làm Dạ Khinh Ưu thấy bất ngờ, hắn không nói gì, chỉ tiếp tục đi tới chỗ Diệp Trân Y, từ đầu đến giờ hắn vẫn theo dõi mọi chuyện nên không có thứ để hỏi.

Thấy nam tử lơ mình, Lạc Tú Hồng phồng má chạy tới trước mặt, dí sát khuôn mặt nguyệt nha kề sát mặt nam tử, miệng phát ra mùi thơm mê hoặc.

"Dám không để tâm tới Hồng Hồng... Tiểu nam nhân, ngươi thật quá xấu xa..."

Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, hai lông mày cau lại, thấy nữ ma đã quay qua nhìn Hỏa Linh Nhi, miệng hơi mở ra gật gật đầu quay qua nhìn hắn nói tiếp.

"Không ngờ tiểu nam nhân lại thích loại này... Chậc chậc..."

Lạc Tú Hồng tiếp tục lùi ra, lắc đầu bộ dạng thương tâm, liếc nhìn Dạ Khinh Ưu mấy cái, như thều thào than vãn.

"Quả nhiên nam nhân luôn thích mấy thứ mới lạ..."

Khóe miệng Dạ Khinh Ưu co giật, đối với ma nữ này hắn không có biện pháp, lúc hắn quay qua lần nữa bóng dáng nàng đã biến mất nhưng giọng tinh ma vẫn vọng lại.

"Không làm phiền ngươi nữa... Cứ tiếp tục sủng hạnh mấy nữ nhân của ngươi đi..."

Dạ Khinh Ưu không để tâm nhiều, đi vào trong nhà trọ hơi nhướng mày nhìn đống xác máu me. Chỉ quay qua một giây, toàn bộ đống xác chết đều bị xóa sổ không chút vết tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play