Xuân tình lần nữa diễn ra, chỉ khác nó xảy ra trong thùng tắm, phía bên trong một căn phòng phát ra âm thanh rên rỉ gợi dục của thiếu nữ, nếu không phải có kết giới cách âm có lẽ người bên ngoài đã sớm nghe được.

Lúc này trong một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, tập trung đa phần quý tiểu thư, công tử có thân phận cực cao, ai ai cũng khí độ bất phàm, đa phần đều là tuấn nam mỹ nữ làm người lác mắt.

Thẩm Khiếu Thiên dẫn theo Lạc Tú Hồng vào trong đây, khuôn mặt hắn dù không tỏ nét nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn đang đắc ý, đơn giản vì bên cạnh hắn đang đi một mỹ nữ, không chỉ xinh đẹp bình thường mà là loại vạn mỹ nữ mới có một, thậm chí so với mỹ nữ Bách Hoa Bảng nàng cũng là đẹp hơn không ít.

Lạc Tú Hồng mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng có thể cảm nhận từng ánh mắt dán lên người nàng, dù mấy ánh mắt nàng cố tránh né nhưng nàng vẫn hiểu đám công tử ra vẻ đạo mạo này đang nhìn chằm chằm thân thể nàng.

Một thiếu niên tuổi tầm 22, mặc một bộ trường bào màu xanh, thắt lưng đeo ngọc bội đẹp mắt, khuôn mặt hơi gầy nhưng cũng là một mỹ nam, hắn tiến tới trước mặt Thẩm Khiếu Thiên, như nhìn qua Lạc Tú Hồng một cái, rất nhanh liền quay đầu, rồi quay qua Thẩm Khiếu Thiên cười.

"Thẩm huynh, không ngờ mới mấy ngày không gặp... Nay lại dẫn theo một vị đại mỹ nữ."

"Đào huynh."

Thẩm Khiếu Thiên cũng chắp tay, thong dong không hề su nịnh hay coi thường Đào Cẩn, chỉ thấy cả hai tỏ ra như hảo hữu lâu ngày, nói cười một hồi làm Lạc Tú Hồng cảm thấy rất buồn chán, nàng ngó quanh một cái rồi hớn hở chạy đi.

Dù đang nói chuyện nhưng tâm trí Thẩm Khiếu Thiên vẫn luôn để ý tới Lạc Tú Hồng, vừa thấy nàng rời đi, hắn cũng không có nhiều thêm một lời với Đào Cẩn. Mà Đào Cẩn mục tiêu cũng là làm quen đại mỹ nữ, làm sao có thể chịu thiệt cũng vội đi sau hai người.

Lạc Tú Hồng đi tới giữa trung tâm buổi tiệc, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, nam nhân có si ái, nữ nhân có ghen tị, chỉ là bọn họ cố tỏ ra hòa nhã nhất có thể, không chủ động ảnh hưởng xấu hình tượng.

Nhưng cũng có vài người không thèm để ý, từ trong đám đông đi ra một thiếu niên mặt trắng bệch, ngực để trần, đôi mắt hơi thâm, thể hiện tửu sắc quá độ. Hắn hai bên ôm lấy bờ eo hai vị tiểu thư xinh đẹp, bị hắn nắn bóp bờ mông hai nàng nũng nịu kêu vài tiếng tiêu hồn, thật sự không biết thẹn.

Nhìn thấy thiếu niên này, Thẩm Khiếu Thiên sắc mặt lập tức liền khó coi, một bộ mặt khúm núm đi tới, cố ra cười nói.

"Hoa thiếu gia sao hôm nay cũng có nhã hứng đến chỗ này..."

"Ta đến đây làm ngươi không vui à..."

Hoa Thanh Kỳ nhếch một cái bờ môi, không chút để Thẩm Khiếu Thiên vào mắt, hắn lại nhìn Lạc Tú Hồng, trong mắt toát ra tia dục vọng. Thẩm Khiếu Thiên sao không nhận ra ánh mắt của Hoa Thanh Kỳ, hắn thầm hận nhưng lại không dám mạnh mẽ đôi co, nói sao thì dù thế lực sau hắn tuy mạnh nhưng so với Hoa gia đằng sau Hoa Thanh Kỳ thì không bằng. Vì thế hắn chọn hòa nhã, cố nở ra nụ cười.

"Cái này Hoa thiếu gia ta..."

"Ngươi có thể cút... Còn nàng thì ở lại."

Hoa Thanh Kỳ không thèm cho Thẩm Khiếu Thiên một chút mặt mũi, mắt nhìn Lạc Tú Hồng dâm ý càng đậm.

Chỉ thấy Lạc Tú Hồng tỏ ra đáng thương, hai mắt long lanh trực trào lệ, nhìn ánh mắt hau háu như sói đói của nam nhân mà thân thể di động lùi lại giọng nỉ non mang theo chút yếu đuối.

"Ngươi... muốn làm gì..."

"Ta chỉ muốn mời nàng tâm sự một chuyến..."



Càng thấy mỹ nữ tỏ ra yếu nhược, máu nóng của Hoa Thanh Kỳ càng sôi lên, tâm tư bạo ngược càng mạnh. Trông sự nhu yếu của Lạc Tú Hồng làm mấy nam tử chỉ muốn lao vào bảo hộ, nhưng bọn họ vẫn giữ được vài tia thanh tỉnh, ít nhất không thể vì một nữ tử xa lạ mà đắc tội Hoa gia, dù cho nàng có xinh đẹp cỡ nào.

Thấy không ai tiến lên, Lạc Tú Hồng hiện ra rầu rĩ không vui, mắt ngọc ngước lên nhìn thấy Hoa thiếu gia.

"Ngươi bắt nạt ta... Coi chừng sẽ có người đánh ngươi."

Nàng tú động hai mắt, nhìn khả ái mềm mại như nữ hài ngây ngô, càng khiến cho Hoa thiếu gia hứng thú mãnh liệt, tạm thời chưa động vội, lạnh nhạt hỏi.

"Ồ... ai có bản lĩnh đánh ta..."

"Dĩ nhiên là có... Hồng Hồng khả ái như vậy, ai cũng sẽ vì Hồng Hồng ra mặt..."

Lạc Tú Hồng phồng hai bên má lộ ra tức giận, nghe nàng nói như vậy khiến Hoa Thanh Kỳ càng cười to, mắt đảo một vòng rồi nói.

"Nhìn xem, xung quanh có ai vì nàng mà ra mặt..."

"Dĩ nhiên là có..."

Nói tới đây Lạc Tú Hồng ranh mãnh cười một cái, để lộ hàm răng trắng đều, Hoa thiếu gia chỉ ngơ ngác nhìn nàng một cái, hắn còn chưa kịp cảnh giác thì cảm giác hai bên người đã đau nhức. Hắn vừa quay qua đã thấy hai nữ tử hắn ôm bên cạnh vung chưởng đánh vào người hắn, do mấy nàng cảnh giới thấp hơn hắn một đại cảnh cho nên không gây thương tích nhiều nhưng lại khiến hắn tức giận.

Chính hai nữ tử này cũng không biết vì sao bản thân lại ra tay, hai nàng hoảng sợ vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người của Hoa Thanh Kỳ, còn chưa kịp lên tiếng đã bị hắn cho hai cái bạt tai. Trong nháy mắt hai nàng bị đánh bay ra xa, khuôn mặt sưng tái biến dạng, máu me be bét còn đâu dung nhan mỹ miều nữa.

Lạc Tú Hồng như nhìn thấy điều gì vô cùng kinh khủng, lấy tay che miệng, nhìn tới vị Hoa thiếu gia tỏ ra bất bình.

"Ngươi là nam nhân sao lại ra tay với nữ nhân... Hai nàng cũng vì bất bình ngươi dọa nạt ta mà thôi."

"Hừ... Ta đánh thì thế nào.... Chỉ là một nữ nhân mà thôi, ta muốn lúc nào chả có..."

Nhìn nàng hừ một cái, Hoa Thanh Kỳ cũng không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, với hắn thì nữ nhân cho dù xinh đẹp cỡ nào chỉ cần chơi chán vài lần là vứt.

Lạc Tú Hồng chỉ khẽ cười một cái, trong giây lát như bừng tỉnh đại ngộ mà lùi ra, sợ hãi mà reo.

"Ngươi quả nhiên là người xấu..."

Lập tức khóe miệng Hoa thiếu gia giật giật vài cái, nhưng mà cũng không có vì nàng mà thấy khó chịu, thoải mái gật đầu.

"Ta là kẻ xấu thì thế nào... Ai dám phán xét ta..."

"Thật không có ai sao..."

Lạc Tú Hồng nhìn quanh, trong mắt lóe lên tinh quang, ngón tay chỉ khẽ cử động, chớp mắt đã khiến cho Thẩm Khiếu Thiên vừa sợ hãi rời đi quay trở lại, trong sự quan sát của mọi người Thẩm Khiếu Thiên vừa rút ra bội kiếm chém thẳng một kiếm tới Hoa Thanh Kỳ, trong khi hắn còn chưa kịp hiểu, mắt nhìn Hoa Thanh Kỳ cực lực lên tiếng phản kháng.

"Không phải... Ta không có ý..."



Nhưng Hoa Thanh Kỳ nào thèm nghe giải thích, thấy Thẩm Khiếu Thiên thế mà công kích mình, cộng thêm với việc trước đó, hắn đã không kìm nén nổi nộ khí cũng vung ra một kiếm, kiếm này so với Thẩm Khiếu Thiên không chỉ khác về chất, còn có cả tinh túy kiếm đạo, xem như thiên phú Hoa thiếu gia không tệ.

Phụt...

Qua một kiếm, đầu của Thẩm Khiếu Thiên liền bay cao, ngay sau đó là giọng hét thất thanh của đám tiểu thư, công tử yếu vía, bọn chúng không ngờ Hoa Thanh Kỳ không hề chút nương tình nào giết người, phải biết tuy thế lực Hoa gia tuy mạnh nhưng đắc tội Hoa Mãn Tiên Sơn cũng chả phải chuyện tốt, dù cả hai là đồng minh nhưng qua chuyện này có thể trở mặt.

Sự việc này còn chưa chấm dứt bao lâu thì đột nhiên xung quanh, mấy tên công tử thiếu gia cơ thể liền giật giật, cánh tay cong lên như những con rối, trong sự kinh hoảng của bọn họ, cơ thể tự động di chuyển, đồng loạt tấn công Hoa Thanh Kỳ, không hề chút nương tay, mà hành động còn dữ dằn hơn thường ngày, hết sức liều mạng.

"A... Cơ thể ta không nghe lời..."

"Đau quá... Mau dừng tay, cánh tay ta bị bẻ gãy rồi..."

"Hoa thiếu... không phải ta..."

Đối với sự việc bất ngờ trước mắt, Hoa Thanh Kỳ không có thời gian nghỉ ngơi, hắn không hề nương tay trực tiếp giết chết bất cứ ai bén mảng tới. Dù tu vi hắn là Địa Huyền đỉnh giai, nhưng đám công tử thiếu gia cũng không thấp hơn bao nhiêu nên hắn mất khá nhiều sức để giải quyết, cũng dần hối hận đi tới đây mà quên mang theo hộ vệ.

Trong căn phòng xa hoa đáng lẽ phải là một bữa tiệc hoành tráng, nhưng giờ đây nó biến thành tình cảnh huyết tinh đẫm máu, bàn ghế bị phá nát, sàn nhà dù làm bằng loại linh gỗ cực tốt cũng bị phá nát một mảng, tử thi nằm dài, mà máu me tung tóe kèm theo tiếng kêu la tuyệt vọng.

Lạc Tú Hồng đứng tại một góc không xa, vẻ mặt lúc này hiện ra vô cùng thích thú, lên tiếng cổ vũ sung sướng.

"Mau... giết chết bại hoại... Bên trái... đúng rồi... Ài... Tự nhiên lại nằm sõng soài rồi..."

Nghe thấy lời phấn khích của nàng, đám nam nhân bây giờ mới hiểu, tất cả trò quỷ là do nữ nhân này gây ra, dù cơ thể bị điều khiển nhưng miệng đám công tử, thiếu gia vẫn gằn lên.

"Giết chết nàng..."

"Mau giết nàng..."

Lời hô giết cảnh tỉnh nhiều người, bọn họ số ít không bị điều khiển đều chạy tới chỗ Lạc Tú Hồng, dữ dằn vung ra vũ khí lực lường hùng mạnh đè áp, các loại dị nguyên, pháp năng ném vào người nàng.

Thấy vậy nàng liền cảm thấy khó chịu, chu môi nói.

"Các ngươi đều bắt nạt Hồng Hồng... Đều chết đi..."

Nàng dứt lời, không cho đám bọn họ cơ hội phản kháng, cơ thể tự động di chuyển quay qua tự chém giết lẫn nhau, lần này còn thảm thương hơn cả trước, biến thành một tràng chiến trường, mặc kệ là nam hay nữ đều không hề nhân nhượng chém giết lẫn nhau.

Khi quản sự cùng hộ vệ của Vạn Giới Kinh Lâu tới cũng tránh không khỏi số phận, như những con rối bị chơi đùa, chỉ đành giương mắt nhìn bản thân ra tay chém giết đồng bạn.

Lạc Tú Hồng lúc này lơ lửng giữa không, mắt nhìn quanh, mười đầu ngón tay căng ra khi lại di động, giật giật liên hồi, miệng cười toe toét.

"Thật vui..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play