Một kiếm của Dạ Khinh Ưu nhìn dù đơn giản nhưng Lạc Tú Hồng thần sắc trở
nên vô cùng nghiêm trọng, nàng không còn dám cười đùa nữa, nghiêm túc
vung vẩy ống tay áo, trong ánh nhìn của hai cường giả thì sẽ thấy vô vàn những mảnh chỉ màu đỏ che khuất tất cả tất nhìn nhưng thật ra nó mỏng
đến vô hình.
Kiếm mang của Dạ Khinh Ưu không hề yếu thế xé toạch màn chỉ đỏ, trong tích tắc một loại thần thông tịch diệt uy hiếp thiên địa áp thẳng vào
mặt Lạc Tú Hồng không cho nàng cơ hội để chạy. Lạc Tú Hồng khẽ run thân, trong tay ném ra một cánh hoa cực nhỏ, nhìn vô cùng bình phàm nhưng nó
lại cứng cỏi không gì phá được, cuối cùng va chạm cùng kiếm mang của
hắn, cả hai đều đồng thời triệt biến.
Dạ Khinh Ưu lại đâm tới một kiếm, Lạc Tú Hồng biết không thể trốn,
vạch ra một lớp màng đỏ bao quanh người, dù vậy vẫn vô dụng với hắn. Chỉ qua một lần chạm, kiếm của hắn đã đâm sâu vào trong cơ thể của nàng,
nhục huyết không tồn tại, chỉ có hàng triệu, hàng tỷ sợi chỉ đỏ.
Một kiếm này hắn đã phá nát nhục thân của nàng, trong không khí vương vấn vài sợi chỉ đỏ, nhưng hắn lại không cảm thấy cao hứng, nhíu chặt
mày nhìn thi hài ở trên đất.
Thi hài kia chính là của Tần Tử Tô, ngực nàng bị hắn chạm nhẹ gần như bị phá hủy, toàn thân chỉ có gương mặt là nhận dạng được.
"Đủ âm hiểm a. Dùng chính con rối của mình thế thân, rồi bỏ chạy."
Dạ Khinh Ưu im lặng đứng thẳng người, mắt nhìn xuyên thấu qua tầng
lớp không gian, vừa nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ trong không gian, tức
tốc hắn đã dùng thần thông không gian dịch chuyển ngay lập tức.
Hắn đứng trước vô vàn những mảnh thiên thạch, mắt lại chuyển dời lên
một sợi chỉ đỏ, nếu là người khác còn không dám tin tưởng hắn có thể
nhìn thấy một vật dường như vô hình như vậy.
"Chạy sao... Ngươi còn nghĩ bản thân có cơ hội sao."
Dạ Khinh Ưu trào phúng cười, ngay lập tức trước mặt hắn một dải sợi
tơ hồng quấn quanh thành từng đợt, cuối cùng hiện ra thân ảnh của Lạc Tú Hồng. Nàng lúc này khuôn mặt có chút khó coi, mím chặt môi, hai mắt
long lanh hiện ra vẻ đáng thương.
"Đại ca... Hồng Hồng đã làm chuyện gì sai sao."
"Không hẳn."
Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt nói, còn không cho Lạc Tú Hồng cơ hội bỏ chạy
lần nữa, đối với sự ác liệt của hắn, Lạc Tú Hồng biết nói chuyện là vô
nghĩa, hai má phồng lên tỏ ra không vui.
"Làm như vậy đại ca thật quá đáng... Hồng Hồng thiện lương như vậy, lại bị bắt nạt..."
"Thiện lương???"
Dạ Khinh Ưu ngớ người còn không kịp nhận thức, hắn dù chỉ mới nghe
danh nữ tử này nhưng biết nàng là một nữ tử tâm ngoan thủ lạc, bộ dáng
thiên sứ lòng dạ ác ma, thanh danh của nàng phải nói là cực trội trong
tam giới. Cái gì mà nữ thần tình ái, cuối cùng chỉ là chơi đùa với cảm
xúc của người khác mà thôi.
Thấy hắn sinh ra chút ngập ngừng, Lạc Tú Hồng đã thả lỏng eo, thân
thể mềm mại không xương, bộ ngực quá cỡ bung nẩy liên tục khiêu khích
hắn. Lạc Tú Hồng hai mắt sóng tình đánh quang, ngọt ngào dịu dàng câu
dẫn hắn, dù có phần không thoải mái nhưng nàng vẫn tỏ ra vô cùng mê
hoặc.
"Đại ca à... Người ta rất tội nghiệp."
Dạ Khinh Ưu không cho nàng một cái đáp án, hai tay vô thức vung ra
một kiếm chém đôi người nàng, ngay cả mấy trăm tảng thiên thạch cách xa
gần ngàn dặm đều bị hắn biến thành hư bụi. Lạc Tú Hồng không thể hiểu vì sao nàng vẫn bị nam nhân kia một kiếm chém chết, đôi mắt nàng hiện ra
sự dữ tợn nhìn hắn lần cuối, trong sự thôn phệ của kiếm khí dần dần Lạc
Tú Hồng hoàn toàn vẫn lạc.
Dạ Khinh Ưu ngoài ý muốn nhìn một chút, cuối cùng vẫn nhạt nhòa nói.
"Hóa ra cũng chỉ là phân thân... Nữ nhân này thật sự vô cùng phiền phức."
Cũng như vậy hắn không muốn quan tâm, quay đầu đi, trong một cái nháy mắt đã xuất hiện tại Bạch Vân Tông, hắn biến hóa thành bộ dáng của Dạ
Tử Du, từng bước đi tới trước mặt Diệp Trân Y. Hiện giờ nàng đã vô cùng
trống rỗng, ngoài sự hận thù ra thì cũng không nhận thức được nhiều.
Hắn ngồi trước mặt nàng, cũng không biết nên biểu lộ thế nào.
Đột nhiên Diệp Trân Y ngẩng đầu, ánh mắt nàng dường như vô hồn, nàng
nhìn thấy hắn, cũng không còn bao nhiều bối rối, phức tạp như trước. Đôi mắt nàng nhìn thẳng, không hề trốn tránh, chỉ nói ra một lời.
"Ta muốn báo thù."
"Ta giúp nàng."
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đáp, đối mặt với một thiếu nữ mới vừa mất cha
hắn nghĩ bản thân có nghĩa vụ bên cạnh an ủi tâm linh và thể xác nàng.
Diệp Trân Y vẫn nhìn hắn, cuối cùng bàn tay nàng nâng lên, sau vài
động tác chập chừng, nàng kéo lấy đầu hắn, đặt môi nàng lên môi hắn, hai miệng giao hòa, trong vị có mùi máu của chính nàng, động tác của nàng
vô cùng vụng về nhưng lại nhiều hơn cảm xúc táo bạo.
Dạ Khinh Ưu bị cưỡng hôn, cảm thấy trong miệng có bị mặn, hơi tanh
của máu, dù hắn đã quen với mùi này nhưng hiện lại không thấy thích ứng, tùy tiện để nữ tử vụng về chỉ dẫn.
Sau một phút, Diệp Trân Y thả hắn ra, hai má hơi đỏ, trong ánh mắt toát ra sự kiên quyết mạnh mẽ.
"Từ bây giờ, ta là người của ngươi... Chỉ hi vọng ngươi đừng phụ ta."
"Có phải như vậy quá nhanh không... Còn quá trình thì sao."
Dạ Khinh Ưu thật không kịp thích ứng, mắt thấy mỹ nữ thản nhiên như
vậy khiến hắn hơi khó chịu, nhưng biết hiện tại nàng có lý do của mình
nên không muốn làm nàng thêm khó xử, chỉ biết im lặng tạm thời chịu
thiệt.
Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi.
"Nàng muốn ta thay nàng trả thù sao."
"Không cần..."
Diệp Trân Y nâng tay trực tiếp cự tuyệt hảo ý của hắn, đôi mắt nàng hiện ra sự lãnh liệt.
"Ta phải tự tay giết chết ả."
Dạ Khinh Ưu không nói gì, hắn liếc mắt nhìn xác chết của Diệp Chấn
nằm trên đất, tay lấy ra một đài hải đăng cổ kính màu xanh, gọi là "Mộng Đăng Yểm Hồn" chuyên để triệu hồn người đã khuất, còn có một công dụng
là giữ hồn. Hắn lấy ra vật này cũng vì có vài thứ muốn hỏi Diệp Chấn.
Dùng đạo hỏa thắp sáng đèn đăng, lập tức bầu trời liền tối om, không
khí xung quanh liền lạnh lẽo, ngọn lửa hồn đăng càng cháy to mãnh liệt,
cuối cùng qua hơn nửa khắc, trong không trung xuất hiện hình ảnh mờ nhạt của Diệp Chấn.
Diệp Trân Y run rẩy toàn thân, hai mắt đẫm lệ nhìn vào linh hồn của Diệp Chấn, thất thanh gọi.
"Phụ thân..."
"Trân Y... Còn không sao là tốt..."
Diệp Chấn bị triệu gọi cũng không hề cảm thấy kinh ngạc hay hãi hùng
gì, mà hắn thấy vô cùng an tâm nhìn vào nữ nhi, mắt nhìn một chút Dạ
Khinh Ưu mang theo vài phần cảm tạ, hắn biết chính là nhờ thiếu niên này mà hắn mới có cơ hội nói vài lời cùng nữ nhi.
Dạ Khinh Ưu nhìn vào Diệp Chấn, trực tiếp hỏi luôn.
"Diệp tông chủ, ta muốn hỏi... Ông có quan hệ với Diệp gia ở Thần Khung thượng vực không..."
"Cậu... vậy mà biết tới Diệp gia."'
Diệp Chấn toàn thân run lên, như có điều không thể tin, Dạ Khinh Ưu mỉm cười, không cần hỏi thêm thì cũng đã biết câu trả lời.
Hắn dĩ lẽ hỏi đến Diệp gia đơn giản vì Diệp gia này sinh ra một
"Thiên Mệnh Chi Chủ" đời này tên là Diệp Lăng, như theo hào quang vạn
trượng của "Thiên Mệnh Chi Chủ", mà tên này không biết vì sao là con tư
sinh của gia chủ bị gia tộc khinh thường, cuối cùng lại nghịch tập thiên phú tăng tiến, tu vi tăng như bay. Khác với Lâm Thiên, Diệp Lăng này
còn có chỗ chống lưng cực mạnh là người từ trong Thánh Địa, tu vi ra sao chính Dạ Khinh Ưu lại không rõ ràng.
Dạ Khinh Ưu biết bản thân là thể đối cực của Thánh Địa nên hắn làm
việc vô cùng cẩn trọng, chỉ tránh lúc này Thánh Địa lại ra toàn sức diệt hắn, dù sao với hiện tại Dạ Khinh Ưu không hề nắm chắc bản thân có thể
đối kháng lại.
Vì thế muốn hố Diệp Lăng hắn cần xây dựng quan hệ với người Diệp gia, cụ thể cũng chính là Diệp Trân Y, hắn có thể nhìn ra nàng ẩn hiện có
huyết mạch Diệp gia vô cùng tinh thuần, có thể tu luyện bổn pháp "Bát
Kinh Thánh Chuyển" của Diệp gia, sau này vai trò của nàng trong Diệp gia có thể vô cùng quan trọng, chỉ là hiện tại thiên phú của nàng bị kiềm
chế mà thôi.
Thấy thiếu niên kia không tiếp tục hỏi nữa, Diệp Chấn mới cảm thấy
bớt lo lắng, mắt nhìn nữ nhi thở dài, hắn dùng chút tàn lực lấy từ thân
xác kia một cái nhẫn ngọc rồi để trước mặt Diệp Trân Y từ tốn nói.
"Đây là vật mà trước khi mất mẫu thân con để lại... Nàng từng nói khi con trưởng thành sẽ giao nó cho con, chỉ tiếc..."
Nói tới Diệp Chấn liền tỏ ra đau buồn, hắn đang nhớ lại chuyện không
vui. Diệp Trân Y không chút chậm chạp nắm chặt chiếc nhẫn vào trong tay, hai mắt hiện lên kiên định.
"Cha... Người an tâm, con sẽ giữ gìn kỷ vật của mẫu thân thật tốt."
"Như vậy... Ta an tâm rồi."
Dứt lời hình dáng của Diệp Chấn liền mờ nhạt hẳn ra, mắt hắn đầy thê
lương ngẩng cao đầu, mờ ảo nhìn một bóng hồng hiện ra, bờ môi lẩm bẩm
nhẹ nhõm.
"Mộng nhi... Ta đến với nàng đây."
Bóng dáng Diệp Chấn vừa biến mất, Diệp Trân Y liền khóc lên thê
lương, hai mắt đẫm lệ, nàng không kìm được run rẩy đôi bờ vai nhỏ yếu.
Chỉ một lần cuối, nàng muốn bản thân yếu đuối lần cuối này thôi.
"Đến đây, chẳng phải ta là nam nhân nàng sao..."
Dạ Khinh Ưu đi tới trước mặt nàng, hai tay ôm chặt Diệp Trân Y vào
lòng, nữ nhân không hề có ý cự tuyệt, mà càng chôn sâu đầu trong ngực
hắn khóc đẫm nước mắt.
Trời chuyển xế tà, trong tông môn đã sớm nhận ra sự biến hóa của nó,
trong tầm mắt của đôi nam nữ, 6 lão giả, lão phụ xuất hiện ngay tại nơi
này, bọn họ chỉ nhìn lướt qua xác chúng đệ tử cuối cùng dừng trên cái
xác của Diệp Chấn, biểu hiện ngay tức thì biến hóa dữ dội.
Một lão già mặc tam sắc y trang, khuôn mặt già nua nhăn nheo đang cau có nhìn vào Diệp Trân Y nằm trong lòng Dạ Khinh Ưu tức khí nhíu chặt
mày, giọng không hề chút khách khí hỏi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
"Cút."
Đây chính là câu cửa miệng của Dạ Khinh Ưu, hắn không cần quan tâm
đối phương là ai, chỉ cần làm hắn mất hứng thì hắn liền không thèm khách khí.
Ngay lập tức khuôn lão giả kia liền khó coi, nộ khí lên đầu, dữ dằn quát.
"Xú tiểu tử, muốn chết."
Câu nói lão vừa dứt, Dạ Khinh Ưu chỉ nhàn nhạt liếc một cái, lười
quản nhiều chỉ ra một kiếm vô động, lão giả kia thân xác liền chia làm
nửa, máu tươi phun ra, tình trạng thê thảm làm đám trưởng lão còn lại
rùng mình, nhìn hắn tràn đầy kiêng kỵ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT