Đồng dạng, Lạc Tú Hồng so với Nguyệt Cung Chi Túc còn dễ dàng hơn là
đối phó một đám trưởng lão. Đối thủ của nàng, Đại Trưởng Lão Thiên Cơ
Các là Hóa Đạo Cảnh Đỉnh Phong, nhưng ở trước mặt Lạc Tú Hồng, lại chỉ
như con rối tùy ý bị chơi đùa.
Đạo Giới của vị Đại Trưởng Lão bao
trùm không gian, bên trong chứa đầy Phong Nguyên Chi Lực, gương mặt dữ
tợn đem bàn tay chụp ra, một cái trưởng lão đồng môn liền bị xé thành
từng mảnh vụn.
" Đại Trưởng Lão, ngươi tại sao lại… "
Trong
ánh mắt khó tin của bọn họ, vị Đại Trưởng Lão Thiên Cơ Các đã đem toàn
bộ trưởng lão ở đây giết sạch. Lạc Tú Hồng mỉm cười tú lệ, ngồi ở trên
những dải băng hồng hứng thú nhìn cảnh này, trong tay nàng là một bình
huyết dịch rút ra từ một tên trưởng lão bên trong đám Thiên Cơ Các,
chính là Huyết Mạch Huyền Vũ tinh thuần.
" Tin rằng Dạ ca ca sẽ rất hứng thú nha~ "
Lạc Tú Hồng ngẩng đầu, nhìn trước mắt vị Đại Trưởng Lão toàn thân máu tươi, vết thương chồng chất khi đón nhận phản kháng của đám trưởng lão kia,
thụ thương không nhẹ. Dù mất đi tự chủ, nhưng hai mắt của lão vẫn đỏ
hoe, chảy ra huyết lệ, dĩ nhiên đã bị đả kích không nhẹ.
" Tốt lắm, ta cho phép ngươi… tự sát. "
Lạc Tú Hồng vươn bàn tay ngọc, từng sợi chỉ đỏ bay múa, tạo thành một đường cuốn đến trước mặt vị Đại Trưởng Lão. Chỉ thấy, Đại Trưởng Lão đem Đạo
Giới của bản thân tự bạo, làm cho lão dù chết cũng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra với bản thân.
Lạc Tú Hồng nhẹ nhàng rời khỏi, trong tay xuất hiện một cái hắc sắc đạo chủng, gọi là Ma Khống Đạo Chủng. Khác so với Si Tâm Đạo Chủng, Ma Khống Đạo Chủng có thể khống chế tinh thần của một người trong khoảng thời gian nhất định, tùy vào tu vi của Lạc Tú
Hồng, dùng loại thù hận bất đái cộng thiên của chủ thể bị dính đạo chủng hướng về mục tiêu do nàng định đoạt.
Hiện tại, Lạc Tú Hồng đã là
Hóa Đạo Cảnh, khống chế một cái Hóa Đạo Cảnh cường giả khác cũng không
mấy khó khăn. Khuyết điểm duy nhất là muốn toàn lực khống chế đối phương phải nằm trong tầm mắt của nàng, nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh
nàng thủ đoạn kinh khủng cỡ nào.
Nguyệt Cung Chi Túc nhìn thấy Lạc Tú Hồng hết sức thảnh thơi, không khỏi sinh ra cố kỵ cùng tò mò. Nàng
chưa từng cùng nữ tử này tiếp xúc quá nhiều cho nên còn không rõ Lạc Tú
Hồng là giải quyết kẻ địch như thế nào. Đợi đến khi nàng đem địch nhân
giải quyết, đã thấy Lạc Tú Hồng xong trước nàng.
Tại bên dưới quan sát, đám người bị cảnh tượng này làm cho ngơ ngác.
Vốn dĩ Dạ Khinh Ưu mang theo hai cái nữ nhân, bị đám trưởng lão kéo vào Đạo Giới, nghĩ rằng hai vị mỹ nữ này chết chắc. Nào ngờ hai nàng vẫn toàn
vẹn trở ra, thậm chí trên thân thể còn không có một chút bụi bẩn chứ
đừng nói gì đến vết thương.
Chuyện này đánh đổ cả Phong Hoàng nhận thức, hắn cảm thấy run sợ, cũng không dám tin vào loại khả năng này,
nhưng sự thật bày ra trước mắt làm hắn không thể không tin. Nghĩ đến
loại khả năng Dạ Khinh Ưu đồng thời cũng sẽ đánh bại Dương Thanh Nhân,
khiến cho hắn cảm thấy lo lắng, bất an.
" Vị Dạ Lâu Chủ kia, tuyệt đối không thể đắc tội… "
Phong Cổ Luân - Thái Thượng Hoàng của Thiên Phong Đế Quốc, đi đến bên cạnh
Phong Hoàng, trầm giọng lên tiếng. Phong Hoàng vẻ mặt không được tốt,
sắc mặt hết sức khó coi, hỏi.
" Phụ hoàng, người sao lại đánh giá cao tên Dạ Lâu Chủ như vậy? "
" Đánh giá cao? Ta chỉ sợ rằng bản thân vẫn còn đánh giá thấp hắn. "
Phong Cổ Luân gương mặt âm trầm, ngẩng cao đầu, híp mắt nhìn. Phong Hoàng
cũng nhìn theo, không khỏi sợ hãi giật mình, hắn nhìn thấy cái gì? Chỉ
thấy, Dạ Khinh Ưu bình thản bước ra từ Thông Đạo Không Gian, không mảy
may tổn hao một sợi tóc, bộ dáng hết sức ung dung, khiến cho Phong Hoàng suýt chút chịu không nổi đả kích mà quỳ bệt xuống đất.
" Sao có thể? Phụ thân của Các Chủ thế mà lại thua người này? "
Trần Lượng nhìn một đám trưởng lão bốc hơi, mặt đã tái trắng, nhìn không ra
chút huyết sắc. Vốn hi họng vào vị phụ thân của Các Chủ có thể trở lại,
đảo nghịch tình thế. Nhưng, hi vọng bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu.
Vị đó không chỉ không trở ra mà lại xuất hiện mỗi Dạ Khinh Ưu một người.
Trong lúc nhất thời, Trần Lượng khó lòng mà chấp nhận sự thật, Các Chủ biến
mất, cộng thêm việc này, e rằng Thiên Cơ Các sớm muộn sẽ sụp đổ.
Trí Nữ - Lãnh Thiền hết sức bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc trên gương mặt của nàng, đằng sau lớp vải trắng che mắt, không rõ đang nhìn về đâu.
Phong Yêu Yêu lại không dám tin, Dạ Khinh Ưu lợi hại vượt qua nàng suy tính,
nhìn người của Thiên Cơ Các thảm trạng, nàng không mấy vui vẻ. Dù sao đó là người thế lực của nam nhân nàng thích, hiện tại bị hai nữ nhân đi
theo Dạ Khinh Ưu xử lý, khiến nàng không biết nên cảm tạ hay căm hận
hắn.
" Dạ, ngươi đã giải quyết tên kia rồi sao? "
Nguyệt
Cung Chi Túc vui mừng phóng đến chỗ hắn, hai tay thon ngọc ôm lấy cổ
hắn, ôn nhuyễn trong ngực nam nhân. Dạ Khinh Ưu nở nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
" Tạm coi như vậy đi, dù tốn một phen công phu nhưng thu hoạch không tệ. "
Quả thật, lần này thu hoạch lớn nhất cũng không phải giết chết Dương Thanh
Nhân, mà là thức tỉnh Đại Đạo Thiên Ma, còn có cả Không Gian Đại Đạo
khủng bố nữa. Dù hắn không trực tiếp hấp thu, nhưng trải nghiệm qua cảm
giác nắm giữ Đại Đạo lần này, sớm muộn gì cũng sẽ tự mình lĩnh hội ra
Không Gian Đại Đạo.
Đạo Không được hắn lần nữa phong ấn bên trong
hắc quan, cũng tránh để có kẻ từ bên trên nhòm ngó, trừ khi ở trong hoàn cảnh an toàn, hắn mới đem Đạo Không thả ra. Trải qua mọi chuyện, hắn
nắm giữ Không Gian Pháp Tắc càng thêm vững chãi, hiện tại sử dụng đơn
giản như nhấc tay, hết sức thuần thục, chỉ chờ đợi sớm ngày thành tựu
Không Gian Đại Đạo.
" Ca ca, ta cũng rất cố gắng. Còn thu cho ngươi một chút đồ tốt. "
Lạc Tú Hồng đi đến cạnh bên trái hắn, bộ ngực to tròn phập phồng cọ xát
cánh tay nam nhân, đôi gò bồng mềm mại đàn hồi dù cách mấy lớp vải có
thể cảm nhận rõ ràng. Dạ Khinh Ưu liếc mắt, cũng không phải chú ý ngực
của nàng, mà thứ trên tay nàng, một cái bình chứa giọt Huyết Mạch tinh
thuần đến cực điểm, hắn có thể dễ dàng nhận ra đó là Huyết Mạch Thần Thú Huyền Vũ. Thấy hắn không chú ý đến nàng, Lạc Tú Hồng tức giận, hai má
phồng lên, cảm giác hối hận khi đem đồ tốt giao ra mà không được nam
nhân khen.
Dạ Khinh Ưu không khách sáo cầm lấy bình huyết dịch,
hắn có thể cảm nhận rõ ràng, hư ảnh của một Thần Thú dạng rùa, đầu rồng, bốn chân như trụ trời, há ra hàm răng sắc nhọn, phun ra vô tận thủy
lãng, nhấn chìm tất cả. Đây quả thật chính là Huyết Mạch Thần Thú Huyền
Vũ, tạo ra dị tượng, chứng tỏ Huyết Mạch này hết sức gần với chân tổ của Huyền Vũ.
Với thứ này, hắn có thể giúp Thượng Lan Kỷ Linh nâng
cao Huyết Mạch, Bạch Thi Thủy trong người nàng có thể chân chính phát ra tác dụng vốn có.
Chỉ tiếc là phần Bạch Thi Thủy nguyên thủy lại
không nằm trong người của vị trưởng lão kia. Dạ Khinh Ưu suy đoán Dương
Thiên Hạo là người lấy đi Bạch Thi Thủy của Chương Gia, tiếc rằng chưa
thể giết chết đối phương, cho nên không có đoạt được đồ vật gì từ người
kẻ kia.
Vốn nghĩ hắn lấy là để trợ giúp vị trưởng lão có huyết
mạch Huyền Vũ này, nhưng không ngờ lại giữ cho riêng mình dùng. Hoặc là
có lẽ, tự bản thân Dương Thiên Hạo tính ra Thiên Cơ, cảm giác đem Bạch
Thi Thủy ủy thác trên người của vị trưởng lão này gây cho bản thân hắn
bất lợi, cho nên còn chưa có vội trợ giúp.
Dù nguyên do gì, Dạ
Khinh Ưu cũng không rảnh quan tâm, hắn đem Huyết Mạch của Huyền Vũ cất
đi, nhìn theo một đám người đang chủ động phi không đến phía trước mặt
hắn. Dẫn đầu là Phong Cổ Luân, đằng sau dẫn theo Phong Hoàng và Phong
Yêu Yêu, ngoài ra cũng không có mang theo bất cứ ai khác.
Phong Cổ Luân xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Ưu, hết sức cẩn thận, khách khí chắp tay nói.
" Dạ Lâu Chủ, đa tạ sự trợ giúp Thiên Phong Đế Quốc giải quyết hoạn nạn. Ơn này Thiên Phong Đế Quốc nguyện ngàn năm đền đáp. "
Dạ Khinh Ưu nghe vậy, khóe môi nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường, ngàn năm đối với hắn chỉ là con số, một chút tác dụng cũng không có, thậm chí ngàn
năm với Tu Đạo Giả mà nói, trôi qua rất là nhanh. Xem ra, cái tên Phong
Cổ Luân này không hề có thành ý với hắn. Lập tức sắc mặt hắn lạnh xuống, lạnh nhạt đáp.
" Không cần, ta đã hứa bảo hộ các ngươi, đương nhiên tuân lời. Nay mọi chuyện đã xong, chúng ta cũng không còn quan hệ. "
Nghe hắn nói vậy, Phong Cổ Luân thầm hô không ổn, dĩ nhiên nhận ra Dạ Khinh
Ưu lạnh nhạt, âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Dù hắn tại Lạc Uyên Tinh Cầu địa
vị cao thượng, nhưng trước mặt Dạ Khinh Ưu, một chút ưu thế cũng không
có. Nghĩ đến sự tồn vong của Thiên Phong Đế Quốc, đành phải tự hạ mình,
cắn răng nói.
" Dạ Lâu Chủ nói đùa, việc Lâu Chủ vừa trợ giúp
chúng ta tương đương với tồn vong của Đế Quốc. Hiện tại, trăm đời Phong
Đế đều chịu ơn Dạ Lâu Chủ, ta quyết định Thiên Phong Đế Quốc sẽ cùng Dạ
Nguyệt Lâu trở thành vĩnh cửu minh hữu. Chỉ cần có bất cứ yêu cầu nào,
chúng ta đều sẽ tận lực xuất thủ tương trợ. "
Mọi điều nghe có vẻ
Thiên Phong Đế Quốc hết sức có thành ý, nhưng Dạ Khinh Ưu đương nhiên
hiểu đây là Phong Cổ Luân tính toán lôi kéo quan hệ với Dạ Nguyệt Lâu,
hiện tại người có lợi chỉ có Thiên Phong Đế Quốc, về hắn thì cũng cảm
giác không ra chút ích lợi nào. Quả nhiên là tâm tư Đế Vương, lời nói
nào cũng tràn ngập lợi ích.
Thấy Dạ Khinh Ưu không nói câu nào, Phong Cổ Luân càng thêm bất an, cuối cùng đành phải cắn răng, nói.
" Nghe nói bên cạnh Dạ Lâu Chủ có rất nhiều mỹ nữ hồng nhan tri kỷ, đều
là tuyệt sắc giai nhân. Hôm nay, ta mạo muội làm chủ cho đứa cháu gái
của ta, Phong Yêu Yêu nha đầu này dù chưa chắc có thể so sánh cùng mấy
vị phu nhân của Dạ Lâu Chủ nhưng thiên phú nó kiệt xuất, dung mạo xuất
chúng coi như niềm tự hào của ta, hi vọng Dạ Lâu Chủ không chê, tiếp
nhận nàng làm thị thiếp. "
Nghe lời này, sắc mặt Phong Yêu Yêu
biến thành tái nhợt, hàm răng cắn nát môi, toàn thân run rẩy. Dù nói
nàng sớm chuẩn bị tâm lý, cảm thấy ở bên cạnh Dạ Khinh Ưu cũng không
thiệt, nhưng nàng là nữ nhân có tình cảm, vẫn hi vọng được ở bên cạnh
nam nhân mình yêu, nghĩ đến cảnh tượng chỉ có ủy thân cho nam nhân khác
mà nàng chỉ muốn chết.
Phong Hoàng im lặng, một lời cũng không dám nói, hắn biết đây đã là lựa chọn tốt nhất, dù sao ngay từ ban đầu đây
cũng là ý của hắn. Ánh mắt Phong Hoàng khẽ chuyển sang, nhìn thấy Tố Tâm được người dẫn đến, cũng không suy nghĩ nhiều, đem nàng từ bên dưới kéo lên trên, đặt bên cạnh Phong Yêu Yêu, mỉm cười nói.
" Dạ Lâu Chủ, vị này là Tố Tâm, nữ nhi của Tố Thiên, người từng được Dạ Lâu Chủ ra
tay cứu mạng. Nàng cùng Phong Yêu Yêu nha đầu này là hai đóa kỳ hoa nổi
bật nhất của Thiên Phong Đế Quốc, biết tin Dạ Lâu Chủ xuất hiện mà chủ
động đến tìm. Chính là vì muốn đền ơn cứu phụ thân, nên nguyện cùng Yêu
Yêu nha đầu kia cùng gả cho Dạ Lâu Chủ. "
Chưa rõ chuyện gì xảy
ra, Tố Tâm lúc này nghe lời nói của Phong Hoàng mới giật nảy mình, ánh
mắt tránh không khỏi sợ hãi. Cho đến Phong Yêu Yêu truyền âm, Tố Tâm
nàng mới nhận ra bản thân lúc này số phận đã không còn do nàng định
đoạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT