Thấy Thiên Linh Đình vậy mà không đi, còn muốn ở lại, Dạ Khinh Ưu
cũng không có ý từ chối. Thiên Linh Đình không để cho hắn đợi lâu, chủ
động đi đến trước ghế ngồi của hắn, trong sự ngỡ ngàng của Hoa Tiểu
Niếp, trực tiếp ngồi lên đùi nam tử.
" Dạ công tử, lần trước ta đưa ra lựa chọn vẫn không hề thay đổi. Ý ta đã quyết, dù là duyên cớ gì cũng sẽ không làm ta đổi ý. "
" Ngươi… cái nữ nhân không biết xấu hổ này, mau tránh xa chủ nhân… "
Hoa Tiểu Niếp tức giận muốn động thủ, bàn tay hướng tới, định chế trụ Thiên Linh Đình. Nhưng hành động của nàng đều được Thiên Linh Đình xảo diệu
né tránh, thậm chí còn thuận thế lao vào trong lòng Dạ Khinh Ưu, nằm gọn trong ngực hắn.
Hoa Tiểu Niếp thấy vậy, càng thêm tức giận, nhìn
điệu bộ của Thiên Linh Đình khiến cho nàng thập phần khó chịu, chỉ hi
vọng chủ nhân đừng có để ý đến nữ nhân này mới tốt. Dạ Khinh Ưu không hề động, để mỹ nữ nằm yên trong lòng, ngửi lấy mùi thơm từ nữ nhân toát
ra, hết sức dễ chịu, thân thể mềm mại ấm áp cọ trong ngực hắn, hưởng hết ôn nhu.
Đúng lúc này, từ bên ngoài Hoa Tam Mai tiến vào, nhìn
thấy cảnh tượng trong phòng, lại giả vờ như không thấy, cung kính cúi
đầu, nói.
" Chủ nhân, Đại Hoàng Tử Thiên Phong Đế Quốc, Phong Sơn Nhạc cầu kiến. "
" Được, cho hắn vào. "
Dạ Khinh Ưu vẫn để Thiên Linh Đình ngồi trong lòng, Hoa Tam Mai nghe vậy
lập tức xoay người, dẫn theo Phong Sơn Nhạc cùng mấy vị vương gia bên
cạnh, kẻ nào cũng có phong phạm của đế vương, không thể coi thường.
Phong Sơn Nhạc thấy Dạ Khinh Ưu nhanh vậy liền đáp ứng triệu kiến hắn,
trong lòng cuồng hỉ, vội vàng bước vào, nhưng khi thấy Thiên Linh Đình
ngồi trong lòng Dạ Khinh Ưu, nụ cười lập tức đông cứng lại.
" Đại Hoàng Tử đã đích thân đến thăm, thật vinh hạnh cho ta. Nào, mời ngồi. "
Dạ Khinh Ưu lời nói hết sức khách sáo, nhưng lại để Hoa Tam Mai lui ra,
còn không thèm cho Hoa Tiểu Niếp tách rót trà, vẫn thản nhiên ôm một mỹ
nữ trong lòng, để một mỹ nữ khác vì hắn bóp vai. Sắc mặt của Phong Sơn
Nhạc lập tức không tốt, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, rặn ra
một nụ cười ngồi xuống, còn khách khí chắp tay.
" Dạ Lâu Chủ thật
có diễm phúc, Thiên Linh Đình cô nương chính là nữ nhi của Nhân Đế nổi
danh Đại Giới Vực, lại bị Dạ Lâu Chủ đoạt mất. Tiểu đệ vô cùng bội phục. "
Dạ Khinh Ưu thấy cái tên Phong Sơn Nhạc vậy mà có thể lộ ra bộ
mặt tươi cười, cũng coi như nhận thức cái tên Đại Hoàng Tử này cũng
không phải là dạng người nóng nảy, não tàn. Thiên Linh Đình thấy cảnh
này, thậm chí còn thêm táo bạo, đem Linh Quả trên bàn lột vỏ đút vào
miệng Dạ Khinh Ưu, còn để hắn ngậm mút ngón tay ngọc ngà của nàng.
Phong Sơn Nhạc giả vờ như không thấy, hắn dù rằng rất thích Thiên Linh Đình,
nhưng so sánh với hoàng vị, còn không đủ để hắn làm ra hành động lỗ
mãng, lập tức ngó lơ, chỉ muốn cùng vị Dạ Lâu Chủ này tạo mối quan hệ
tốt.
" Nhờ Dạ Lâu Chủ trợ giúp mà đã bắt nhốt được Nhiếp Phi. Sắp
tới sẽ sớm mời người của Thánh Địa đến kiểm tra, điều tra ra chân tướng. "
Dạ Khinh Ưu nghe vậy, chỉ gật đầu. Hắn không có hứng thú cùng
vị Đại Hoàng Tử này nói nhảm. Trông bộ dáng thờ ơ của Dạ Khinh Ưu, vốn
Phong Sơn Nhạc định lôi kéo quan hệ đành phải từ bỏ, chỉ có thể cẩn thận lên tiếng.
" Phụ hoàng ta đang muốn mời Dạ Lâu Chủ đến Hoàng
Thành làm khách, đã tổ chức tiệc rượu chờ sẵn. Nếu như Dạ Lâu Chủ không
chê, có thể đến tham dự. "
" Tốt, ta sẽ đến. "
Dạ Khinh Ưu
không có lý do để từ chối, hắn cũng muốn đến đó xem trò vui. Phong Sơn
Nhạc còn muốn câu kéo chút thời gian, nhưng bị thái độ lạnh nhạt của Dạ
Khinh Ưu làm cho thoái ý, không thể mặt dày ở lại, chỉ đành phải quay
trở về.
Nhìn thấy Phong Sơn Nhạc ủ rũ rời đi, Thiên Linh Đình lúc này mới lên tiếng.
" Dạ công tử thật sự định đi sao? Nhìn bộ dáng rõ ràng là muốn lôi kéo quan hệ. "
" Yên tâm, ta tự biết. "
Dạ Khinh Ưu nâng cằm Thiên Linh Đình, nhìn vào dung mạo tuyệt sắc của
nàng, đầu cúi xuống hôn lên môi nàng. Thiên Linh Đình thấy vậy, vui mừng quá đỗi, lập tức hé miệng đáp trả, dù là nụ hôn đầu của nàng nhưng hết
sức cuồng dã phối hợp.
Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, đem đôi môi đỏ
mọng của Thiên Linh Đình hôn đến ướt át, vẻ mặt ửng hồng như chảy nước.
Dạ Khinh Ưu mới đem nàng buông ra, quay sang nhìn Hoa Tiểu Niếp, nói.
" Nàng có thể đi trợ giúp Lục Kiều Vân xử lý mọi chuyện trong Dạ Nguyệt Lâu, nhanh chóng sắp xếp, sớm ngày rời khỏi nơi này. "
" Ân, tiểu tì hiểu rồi, chủ nhân. "
Hoa Tiểu Niếp gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Thiên Linh Đình, cũng không nói
gì, tiến ra bên ngoài cửa, mau chóng trợ giúp Lục Kiều Vân.
Dạ
Khinh Ưu sau đó nhắm mắt nhập định, Thiên Linh Đình biết điều, không có
làm phiền hắn, im lặng chờ đợi. Đến khi hắn tỉnh lại, thân thể đứng dậy, ôm lấy eo Thiên Linh Đình, cầm trong tay một tấm thiệp mời do Phong Sơn Nhạc đưa cho hắn, trên đó đã chỉ rõ vị trí, còn có một cái Tiểu Truyền
Tống Trận, đem trăm viên Linh Thạch Cực Phẩm liền có thể kích hoạt.
Dạ Khinh Ưu kích hoạt, cùng với Thiên Linh Đình truyền tống đến kinh thành của Thiên Phong Đế Quốc, tại trước cửa hoàng cung.
Ngay trước mặt, vải đỏ bao trùm, hai hàng lính canh mặc nhuyễn giáp đứng uy
nghiêm cảnh vệ, thực lực tối thiếu cũng là Địa Huyền Cảnh. Sớm ở nơi này có vô số cung nữ xinh đẹp đợi sẵn, khi nhìn thấy Dạ Khinh Ưu xuất hiện, lập tức tiến đến nghênh đón, dẫn hắn tiến vào bên trong hoàng cung.
Bên trong sớm bày biện yến tiệc, vô số mỹ thực, mỹ tửu được chuẩn bị từ
trước, mời cũng không chỉ mình hắn mà còn có vô số người khác được sắp
xếp ghế ngồi tương ứng với địa vị, mà chỗ ngồi của hắn chính là ở trên
cùng, cũng là dành cho vị trí khách nhân cao quý nhất, có thể nhìn ra
Phong Hoàng coi trọng hắn như thế nào.
Dạ Khinh Ưu tiến đến ngồi
xuống, không có quan tâm đến ánh mắt xung quanh, hắn cũng để Thiên Linh
Đình ngồi bên cạnh mình, lại không ai dám có ý kiến, dĩ nhiên đa phần
người ở đây đều đã có thông tin về hắn, không dại dột mà chọc lấy. Chỉ
thấy, kế bên cạnh hắn, chính là vị trí của Trí Nữ Lãnh Thiền, nàng nhìn
thấy hắn, khẽ gật đầu không nói, bộ dáng im lặng như thường.
Đối
diện Dạ Khinh Ưu chính là người của Quang Minh Thánh Địa, do một vị
Thánh Tử mặc đạo bào tên Quang Chi Hữu dẫn đầu, địa vị trong Thánh Địa
cũng hết sức viễn siêu. Đối với nhiều người đang dùng lời nói lấy lòng
mình, Quang Chi Hữu hết sức hưởng thụ, còn đang cùng Tố Thiên nói
chuyện, ánh mắt còn tựa như đang đảo qua người Tố Tâm, khó rời mắt, ý đồ hết sức rõ ràng, làm cho Tố Thiên cũng không dám lỗ mãng, vội tìm cách
di dời sự chú ý của vị Thánh Tử này khỏi người nữ nhi hắn.
" Thánh thượng giá đáo. "
Âm thanh của thái giám truyền vào đại điện, làm cho tiếng nói chuyện im
bặt, đều hướng ánh mắt nhìn về. Chỉ thấy, một nam tử trung niên mày rậm
mắt sâu, mặc kim long hoàng bào lộ ra cỗ uy nghi chi khí, trấn nhiếp
nhân tâm, hai bên trái phải dẫn theo Công Chúa Phong Yêu Yêu và Đại
Hoàng Tử Phong Sơn Nhạc.
Phong Hoàng yên vị bên trên hoàng vị, để
hai nhi tử đứng hai bên, ánh mắt không giận mà nghiêm, đảo qua toàn
trường, cuối cùng dừng trên người Dạ Khinh Ưu và Quang Chi Hữu lâu nhất. Dĩ nhiên, ở tại đây, địa vị của hai người này được hắn xem trọng nhất,
rất đáng để giao hảo. Lập tức, nụ cười xuất hiện trên môi, vui vẻ nói.
" Đa tạ chư vị nể mặt bổn hoàng đến để tham gia yến tiệc. Lần này tổ chức tiệc hội chính là có chút liên quan đến Thiên Phong Đế Quốc. Cũng muốn
bàn giao cho chư vị câu trả lời thuyết phục. "
Lời nói của Phong
Hoàng ám chỉ tới điều gì, ở đây ai cũng rõ ràng, bọn họ đều đang chờ xem Phong Hoàng giải quyết chuyện này thế nào.
Chỉ thấy, Phong Hoàng
hướng về Dạ Khinh Ưu lên tiếng đa tạ hắn vì trợ giúp trấn áp Nhiếp Phi,
còn hướng về Quang Chi Hữu khách sáo lấy lòng, làm cho nhiều người không nghĩ đến đường đường là đế vương mà lại phải cung kính một cái thiếu
niên như vậy. Chẳng qua ai cũng hiểu địa vị Thánh Địa siêu nhiên, không
phải thế lực nào cũng có thể đắc tội, hành động này của Phong Hoàng là
bình thường.
" Thánh thượng cứ an tâm, có Thánh Địa ở đây, chắc chắn sẽ đưa cho quý quốc một câu trả lời thích hợp. "
Quang Chi Hữu cười đáp. Hắn trong lòng hết sức tự tin, địa vị Thánh Tử của
hắn đi đến đâu cũng là phong quang vô hạn, hiện tại đứng ở trước Thiên
Phong Đế Quốc, hắn có tư cách kiêu ngạo. Thậm chí, hắn còn đang có ý
định sau khi xong việc sẽ hướng về Phong Hoàng cầu hôn Phong Yêu Yêu cả
lẫn Tố Tâm, tin tưởng Phong Hoàng sẽ không vì đắc tội với Quang Minh
Thánh Địa mà từ chối.
" Nếu vậy, xin nhờ vào Thánh Tử. "
Phong Hoàng gật gù, nói. Hắn có thể cảm nhận được Quang Chi Hữu giống như
kiêu ngạo không có đem Thiên Phong Đế Quốc để vào mắt, khiến hắn không
vui, dù có là Thánh Địa cũng chỉ viễn siêu Cửu Cấp Thế "ực một chút,
cũng không thể nhẹ nhõm coi thường hắn được. Nói đến, như Dạ Khinh Ưu
biểu hiện lại khiến hắn có hảo cảm hơn, thâm sâu khó dò, đó mới là phong phạm của một cao nhân.
Yến tiệc tổ chức sau đó, Đại Hoàng Tử và
Công Chúa hai người thay Phong Hoàng đi chúc rượu các thế lực. Quang Chi Hữu vốn nghĩ sẽ được Phong Yêu Yêu mời rượu, nào ngờ đối phương lại lựa chọn Dạ Khinh Ưu, làm cho hắn tức giận, giờ mới để ý kẻ nào lại có thể
có địa vị ngang với hắn. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn đã hướng sát khí về phía Dạ Khinh Ưu, thậm chí còn không yên phận mà nhìn về Thiên Linh
Đình, hiện lên vẻ tham lam.
" Thật muốn chết. "
Thiên Linh
Đình tức giận, né tránh ánh mắt trần trụi kia, đối với Quang Chi Hữu chỉ có chán ghét vô cùng, kẻ kia ỷ vào mình là Thánh Tử mà lại coi trời
bằng vung, sớm ngày sẽ ăn thiệt thòi. Hiện tại nàng chỉ thấy không ai có thể so sánh cùng với Dạ Khinh Ưu, đối mặt nam nhân bên cạnh, hào quang
vạn trượng thiên kiêu cũng phải ảm đạm mờ nhạt.
Dạ Khinh Ưu cũng
được vô số thế lực mời rượu, hắn đều để Thiên Linh Đình xử lý, đây là lý do dẫn theo nàng. Dù sao Dạ Nguyệt Lâu mở ra vì hắn thu tình báo, cần
phải móc nối nhiều thế lực, có chút tiếp xúc là cần thiết.
Dạ Khinh Ưu nhắm mắt chờ đợi yến tiệc kết thúc, cuối cùng cũng đến màn quan trọng nhất, xử lý ma đồ.
Theo hiệu lệnh của Phong Hoàng, từ bên ngoài kéo vào một cái lồng, có một
nam nhân tóc tai rũ rượi bị xích sắt khóa chặt tứ chi, dù cho thương thế thân thể khôi phục nhưng Đạo Nguyên Lực bị phong bế, trên thân thể tràn đầu những đỏ để hằn sẹo. Nhìn vào Tố Tâm hết sức đau lòng, hai mắt chảy lệ, kìm nén tâm trạng muốn lao tới cứu người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT