Theo chỉ dẫn của tấm địa đồ Tần Lưu Tử đưa cho hắn, ngay lập tức hắn đã có
mặt tại Long Uyên Mạch nằm sâu trong Long Vũ Sơn Mạch cách không xa kinh thành của Thiên Tần Quốc. Hắn không ngờ long mạch của Thiên Tần Quốc
lại không nằm ở phía dưới hoàng cung mà lại ở vị trí cách xa mấy ngàn
dặm, quả thật khó có ai có thể ngờ được.
Tần Lưu Tử đối với địa hình của Long Uyên Mạch vô cùng quen thuộc,
dường như nàng đã tìm hiểu rất lâu mới có thể vẽ ra chính xác vị trí
Long Uyên Mạch. Hắn không sợ Tần Lưu Tử vẽ cho hắn địa đồ giả, đơn giản
vì nàng sẽ không dám, thậm chí cho dù nó có là giả thì cũng không tác
động quá lớn tới hắn.
Với cảnh giới của hắn hiện giờ, không có con yêu thú nào dám chủ động khiêu khích, tất cả đều cảm nhận sự nguy hiểm toát ra từ người tên nhân loại này, sáng suốt đều chọn tránh né. Mà Dạ Khinh Ưu vô cùng tự nhiên
như đi dạo vườn nhà đi tới địa điểm trung tâm của Long Uyên Mạch.
Ở trước mặt hắn hiện tại là hai cột trụ cân xứng đôi bên, chính giữa
mà một vòng tròn được khắc họa long hình, có thể xem đây là một tụ linh
trận dùng cho mục đích dịch chuyển. Hắn cũng không hề xa lạ với kiểu
thiết kế này, từ trong tay ném ra một đống linh thạch từ hạ phẩm đến cực phẩm.
Trong chốc lát vòng tròn trung tâm sáng lên, từng luồng cột sáng dựng thẳng tỏa ra linh khí đậm đặc, Dạ Khinh Ưu thản nhiên bước vào chính
giữa tụ trận.
Chỉ trải qua lưu thông vài giây, hắn đã xuất hiện trước một cửa điện
rộng lớn, đôi bên khắc hình kỳ lân, long phượng uy nghi, chính sảnh điện có hình đầu rồng to lớn chỉ dẫn lối đi rõ ràng.
Dạ Khinh Ưu không quá đa nghi bước thẳng một đường, hắn càng vào
trong thì không gian càng hẹp, cuối cùng là đi qua một lối hành lang
thẳng tắp đối xứng hai bên có đèn đuốc chiếu sáng rõ đường đi.
Cuối cùng vẫn là tránh không thoát một số cạm bẫy, tên độc, đá đè,
bẫy hố, dù trông rất nghiệp dư nhưng nếu không cẩn thận thì ngay cả Địa
Huyền cũng có thể vong mạng bất kỳ. Càng theo chỉ dẫn của Tần Lưu Tử hắn càng tiến gần tới chỗ long mạch, nơi đó có thứ hắn cần, thậm chí nếu
thấy thích hắn có thể dở luôn cái long mạch nhét túi, chỉ là tùy xem cái long mạch này nhỏ lớn ra sao.
Còn cách vài trăm dặm nhưng đã cảm nhận được long khí mãnh liệt, Dạ
Khinh Ưu đã biết cái long mạch này không hề đơn giản rồi. Tiến sát thêm
một chút hắn liền cảm thấy một luồng khí tức khác, không ngờ trong này
lại có người đến sớm hơn hắn.
Dạ Khinh Ưu tiếp tục che đậy khí tức bản thân, cẩn thận dò xét xem kẻ vừa tiến vào trước hắn là ai. Hắn di động ra khỏi hầm ngục tới một nơi
xem như là lăng mộ các đời hoàng đế của Thiên Tần đế quốc được chôn cất
tại đây, nơi nơi đều là quan tài, mà xếp xung quanh là mấy tượng đá khắc hình tướng mã.
Phía trong này đang có một nữ nhân giao đấu cùng hai cái xác ướp mặc
long bào hình như là xác của mấy vị hoàng đế đã băng hà, còn có mấy bức
tượng tướng mã di động như người thật xếp thành hàng cũng muốn công kích vào nữ tử.
Thực lực nữ tử không hề tầm thường, Địa Huyền lục giai phối hợp cùng
một khỏa bạch châu thiên cấp hạ phẩm có thể giằng co cùng hai cổ thi hài tương đương cường giả Thiên Huyền nhất giai, mà một đám tướng mã bằng
đá xếp đội lực chiến càng mạnh mẽ hơn từng cỗ thi hài.
Khỏa bạch châu trong tay nữ tử vẫn liên tục tạo ra từng đợt lôi điện
đánh lùi hai cỗ thi hài hoàng đế, tác động của lôi điện có tác dụng cực
lớn để đối phó với mấy vật âm tà như hai cỗ thi hài hoàng đế này.
Đoàn tướng mã thì lại không có ảnh hưởng bao nhiêu, tuy nhiên nữ tử
có rất nhiều bảo vật, từ trong giới chỉ ném ra vài khỏa hỏa đạn.
Vài tiếng nổ vang lên, mấy bức tượng mã đều bị hỏa đạn bức phá hóa
thành nhiều mảnh đá lăn trên đất. Tưởng chừng mọi chuyện đã dần tốt hơn
thì đột nhiên từ phía mấy cỗ quan tài bật nắp, ló ra ngoài là 7,8 cỗ thi hài hoàng đế khác còn mạnh mẽ hơn cả hai cỗ thi hài kia.
Ngay lập tức sắc mặt nữ tử liền trở nên khó coi, quyết đoán liền
hướng về hướng bên trong chạy vào, nhưng nàng còn chưa chạy được bao lâu một ảnh kim long tử sắc liền xuất đầu đánh thẳng lên lưng nữ tử khiến
nàng đau đớn ngã về phía trước, miệng chảy tiên huyết. Bạch châu trong
tay lơ lửng trong không trung đánh ra mười mấy đạo tử lôi đều nhắm vào
mấy cỗ thi hài, nhưng lần này uy lực không được như lần trước, chỉ làm
đám thi hài chậm trong chốc lát rồi vẫn hướng về nữ tử tấn công.
"Công sức của ta cứ vậy mà chấm dứt sao."
Nữ tử mặt mày xám xịt không cam lòng rên lạnh, cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị rất đầy đủ mà không ngờ vẫn còn chưa đủ.
Đúng lúc mấy cỗ thi hài áp sát, trong tay nữ tử cầm một phù lệnh do
dự muốn dịch chuyển thì đúng lúc này một nam nhân xuất hiện, không biết
bằng cách nào nhưng chỉ thấy nam nhân đứng trước mặt nàng, còn không có
động mà mấy cỗ thi hài đã ngã xuống trực tiếp giống như xác chết thực
sự.
Thấy vậy nữ tử mới nhẹ nhàng cất đi lệnh bài, mắt hướng lên tò mò nhìn nam nhân ra tay cứu nàng.
Mắt nàng vừa thấy liền cảm thấy giật mình vì nam nhân này thật sự vô
cùng phong tuấn thần dật, còn tuấn mỹ hơn cả đại huynh mà nàng hay tự
hào, trong giây lát trái tim nàng đập mạnh liên hồi.
Dạ Khinh Ưu cũng nhìn thấy nàng, hơi giật mình vì nữ nhân này cũng
rất xinh đẹp, mà thậm chí hắn còn có chút biết về nàng, cụ thể là đã
nhìn thấy nàng trên Bách Hoa Bảng, Nam Cung Tịch Lộ của Nam Cung thế
gia, mỹ danh trên bảng xếp vị 23.
Hắn rất tự nhiên mà môi nở nụ cười, tỏ ra ôn hòa nhất có thể mà nói.
"Tiểu thư có phải là Nam Cung Tịch Lộ của Nam Cung thế gia."
"Ưm. Tiểu nữ quả thật là Nam Cung Tịch Lộ, còn không biết tính danh ân công."
Nam Cung Tịch Lộ hai má ửng hồng nhìn rất khả ái, nàng vội vã đứng
dậy chỉnh chu lại y phục, mắt len lén lại nhìn hắn tỏ ra khá xấu hổ mà
hỏi. Dạ Khinh Ưu lập tức mỉm cười nho nhã, một vẻ quân nho lễ giáo.
"Ta là Dạ Khinh Ưu. Có lẽ tiểu thư còn chưa nghe qua."
Quả thật tên của hắn cũng không có quá nổi tiếng, vì trước kia khi ra ngoài tranh đấu hắn thường mang một cái mặt nạ ngạ quỷ gãy một sừng để
tránh suốt ngày có kẻ tới tìm, danh xưng của hắn cũng dần được hình
thành "Yêu Tiên Công Tử" "Huyết Kiếm Ma Vương" "Vô Tâm Tiểu Vương", tất
cả đều là do người khác đặt cho hắn, thậm chí cái tên này gắn bó đến khi được ghi lên Thánh bia mà không hề nhắc tới thực danh của hắn. Trong
quá trình đó không biết hắn đã từng giết bao nhiêu thiên kiêu tài tuấn
mấy phương thế lực, trở thành kẻ thù của vô số đại thế lực lớn mạnh, dù
là ai xuất động đều dần trở thành vật tế cho hắn tế kiếm.
Quay trở lại hiện tại, Nam Cung Tịch Lộ nghe hắn xưng danh mà liền mơ hồ, vì nàng không hề thấy cái tên này trên Thiên Long bảng hay Đại Thần bảng, tuy vậy nàng vẫn tin tưởng là nam nhân này tuyệt đối là một cao
thủ, chỉ dựa vào tình cảnh nhẹ nhàng giải quyết chục cỗ thi hài đế vương là nàng chắc chắn đủ hiểu. Có lẽ chỉ cần để hắn cọ sát một chút tạo nên chút danh tiếng là vào Thiên Long bảng là điều chắc chắn.
"Công tử không cần quá khiêm nhường. Dựa vào bản lĩnh của người thì muốn chiếm một vị trí trên Thiên Long bản không hề khó."
"Nam Cung tiểu thư quá khen."
Dạ Khinh Ưu chắp tay tạ lễ, quả thật vẻ ngoài lịch lãm thanh lưu này
của hắn tác động rất mạnh đến kiểu tiểu thư khuê các như Nam Cung Tịch
Lộ, chỉ qua vài phút ngắn ngủi trò chuyện mà nữ nhân này đã bắt đầu hình thành với hắn một mối tình si.
Dạ Khinh Ưu đã thấy mỹ nhân bắt đầu rung động liền biết quá dễ dàng, nén đi vài tia khinh thường, mỉm cười mà nói.
"Không phải tiểu thư đến đây còn có việc sao."
"Đúng rồi, tiểu nữ còn quên mất."
Nam Cung Tịch Lộ kịp nhận ra vấn đề trước mắt, nhanh chân đi vào
trong, mà Dạ Khinh Ưu cũng cẩn thận theo sau, khuôn mặt trở lại băng
lạnh như chưa từng nói cười cùng vị nữ tử vừa rồi.
Long mạch này nằm dưới một lòng hồ dung nham nóng cháy, liên tiếp sức nóng dữ dội như thiêu đốt da thịt, chỉ cần bất cẩn một cái thì có thể
bị đốt cháy.
Nam Cung Tịch Lộ nuốt vào một viên băng đan, dễ dàng chống cự cái
nóng thiêu rụi tâm xác, nàng nhẹ nhàng uyển chuyển bước tới bên hồ dung
nham, mắt nhìn xuống, dần dần đưa ra ngoài một bức tượng không đầu, nhìn rất bình thường nhưng Dạ Khinh Ưu rất hiểu bức tượng nhỏ của nàng không hề đơn giản.
Quả thật sau khi nàng lấy ra bức tượng thì dị biến xảy ra từ trong hồ dung nham, từng đợt hỏa nham bắn lên cao, bong bóng nóng hổi nổi lên
mặt hỏa nham, tiếng kêu ùng ực rực cháy khiến mấy tảng đá thạch cứng cáp chống chọi qua hàng ngàn năm hỏa khí xói mòn trở thành cát bụi chìm vào lòng hỏa nham.
Xích...
Cuối cùng là một cột hỏa nham tụ thành dòng như cột đứng phóng thẳng
lên cao, hỏa tinh linh khí tinh thuần cực kỳ chỉ trong giây lát đã hướng về phía Nam Cung Tịch Lộ mà đi tới, dồn dập dung nhập thể nội của nàng.
Một tiếng nổ nhẹ vang đến, Nam Cung Tịch Lộ không nghĩ tới lại đột
phá Địa Huyền thất giai tại ngay chỗ này. Dạ Khinh Ưu tránh không thoát
kinh ngạc, mà càng tập trung hơn vào bức tượng đất mà Nam Cung Tịch Lộ
lấy ra.
Giờ đây nó đã trở thành một bức tượng hoàn chỉnh, chính thức hóa
thành màu đen cứng cáp, phần đầu thành hình là một quái nhân có 12 con
mắt, 2 tay cầm một thanh kiếm và một khỏa châu. Toàn thân bức tượng tỏa
ra hỏa thần chi khí, đây là khí tức của thần linh, mà ngay cả Thần Tôn
cũng chưa chắc có được thần khí tinh khiết như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT