Bàn tay nam nhân siết chặt, làm cổ họng Trữ Hiểu Mạn như muốn nát vụn, nàng vùng vẫy, đôi mắt đỏ hoe, giống như người sắp chết. Lão đại Thiên Lão
Ma vội vàng đi tới ngăn cản, lên tiếng.
" Vị đạo hữu này, hạ thủ lưu tình. "
" Cút. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt lạnh thấu xương nhìn lão, cảm giác thân thể như bị xé
thành mảnh nhỏ làm Thiên Lão Ma rùng mình, cảm giác bản thân vừa trải
nghiệm qua một lần tử vong. Dạ Khinh Ưu siết cổ Trữ Hiểu Mạn càng chặt,
phong tỏa toàn bộ Đạo Nguyên Lực trong thân thể, lạnh lẽo nhìn nàng,
nói.
" Cho ngươi một cơ hội, dâng ra Bổn Mệnh Linh Hồn, làm nha hoàn ta, hoặc chết. "
" Được… "
Trữ Hiểu Mạn không chút chần chừ đáp, nàng lúc trước tức giận nam nhân sàm
sỡ nàng cho nên oán hận ra tay, không nghĩ Dạ Khinh Ưu lại cứng rắn thật sự muốn giết nàng, làm nàng dù tâm cảnh mạnh mẽ cũng phải khuất phục,
nàng hiện tại còn chưa muốn chết, nàng còn muốn trả thù mối thù diệt
tộc.
Nghe vậy, Dạ Khinh Ưu không có thả Trữ Hiểu Mạn ra mà chờ
đợi, nữ tử rất khôn ngoan, không có giở trò, dâng ra Bổn Mệnh Linh Hồn,
Dạ Khinh Ưu lập tức đem Bổn Mệnh Linh Hồn của nàng thu thập. Cảm nhận
bản thân có thể tùy ý nắm giữ sinh tử của Trữ Hiểu Mạn, hắn mới hài lòng mà buông tay.
" Từ giờ ngươi là thị nữ của ta. "
" Vâng, chủ nhân. "
Trữ Hiểu Mạn xoa xoa cổ đỏ hồng, trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng không
cam lòng, nàng trước giờ chưa từng có chịu qua thiệt thòi như vậy, dù
sao nàng cũng là mỹ nữ Bách Hoa Bảng, đến kẻ địch cũng phải nương tay
mấy phần, mà Dạ Khinh Ưu lại không cho nàng cơ hội, nếu như lúc nãy nàng nói một từ không, tin tưởng trên đời này không còn một nữ tử tên Trữ
Hiểu Mạn.
Tình cảnh này làm cho tứ ma bên trong Bách Quỷ Ngũ Ma
thất kinh, không ngờ thủ đoạn của Dạ Khinh Ưu đáng sợ như vậy. Vốn bọn
họ hội ý còn muốn cướp đoạt Vũ Hóa Đan trong tay Dạ Khinh Ưu, nhưng giờ
nhìn lại, cả đám âm thầm cảm thấy may mắn còn chưa có ý định ra tay, nếu không sẽ thảm rồi.
" Tốt rồi, quay trở lại bảo hộ Đàm Tuyết Hạ đi. Nàng ấy gặp chút thương tổn nào, có lấy mạng ngươi bù vào cũng không đủ đâu. "
Dạ Khinh Ưu chắp tay, lạnh giọng nói, Trữ Hiểu Mạn gật đầu, không dám cãi
lại, xoay người theo lời Dạ Khinh Ưu bảo hộ Đàm Tuyết Hạ.
Dạ Khinh Ưu tiếp tục đi theo Nguyên Cổ tiến lên tầng bên trên. Tây Môn Triều
ngoan ngoãn đi theo phía sau, mà tứ ma thì không dám truy đuổi. Lão đại
Thiên Lão Ma lau mồ hôi trên trán, sợ hãi than.
" Kẻ này thật không đơn giản, vốn nghĩ hắn chỉ là Luyện Dược Sư nhưng không ngờ bản lĩnh còn lợi hại như vậy. "
" Lão đại, việc của lão tam muội tính sao giờ? "
Lão nhị Thác Y Bạc vẫn còn vấn vương nghĩ đến Trữ Hiểu Mạn, thấy mất đi bên cạnh cơ hội tiếp xúc nàng, trong lòng không mấy dễ chịu, hỏi ý lão đại. Thiên Lão Ma quay sang, một chưởng vỗ lên mặt Thác Y Bạc, để làn da của Thác Y Bạc in hằn một vết chưởng sâu hoắm gặm nát gương mặt.
" Chuyện này đừng có bao giờ nhắc lại. Nếu không dù ngươi theo ta lâu như vậy ta cũng sẽ không nể tình. "
" Đệ hiểu rồi, sẽ không nhắc nữa. "
Thác Y Bạc vuốt ve bên mặt, sợ hãi đáp. Mà một bên, sắc mặt Lương Hạc không
được tốt, lúc đỏ lúc xanh, để lão tứ Huyết Thạch kỳ quái hỏi.
" Ngươi có chuyện gì? Chẳng lẽ quá sợ hãi sao? "
" K-không có chuyện gì. "
Lương Hạc nở ra nụ cười khó coi, chỉ có hắn biết thiếu nữ Đàm Tuyết Hạ kia có thân phận thế nào, chính là nữ nhân của Yêu Tiên Vương Tử. Nàng ta bị
bọn hắn bắt không nói, thế mà lại để nàng rơi vào ma chưởng của nam tử
kia, khiến cho hắn sợ hãi, nghĩ đến cảnh vị Yêu Tiên Vương Tử sẽ tìm đến tính sổ bọn hắn. Trước đó thoát đi một mạng, hắn không tin bản thân sẽ
có lần thứ hai.
Lập tức, Lương Hạc quyết định thông tri cho Cửu
Nguyệt Tiên Môn, ít ra còn có cơ hội. Vừa nghĩ là làm, hắn lén lút tìm
cách truyền tin cho Cửu Nguyệt Tiên Môn tránh để tam ma kia để ý. Mà cả
tam ma không có ai chú ý hành động của hắn, bọn họ đều thoát khỏi hoảng
sợ vừa qua, liền tỉnh táo tiếp tục tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Nguyên Cổ đem Dạ Khinh Ưu bước vào một căn phòng lớn, chứa được vài trăm
người, mà vừa vào bên trong Dạ Khinh Ưu đã cảm nhận được bầu không khí
dâm loạn làm hắn nhíu mày.
Nơi này nam nữ đồng thời lõa thể, quấn
quít giao hoan, không quan tâm tới người bên cạnh, thậm chí còn tiến
hành trao đổi bạn tình. Tây Môn Triều nhìn cảnh này liền cảm thấy hết
sức quen thuộc, chính hắn cũng từng tham gia cái loại hoạt động đó cho
nên biết rất rõ, hắn vốn còn muốn dẫn Dạ Khinh Ưu tới đây trao đổi tình
lữ, mong được nếm trải tư vị của Hồng Mỵ.
Nhưng trải qua mấy
chuyện kia, hắn tự nhiên hiểu rõ cái ý nghĩ này khiến hắn muốn tìm chết, chết rất thảm, nên lập tức dụi tắt cái loại suy nghĩ đó, ngay cả giới
thiệu nơi này cũng không dám, nào ngờ Nguyên Cổ tên này lại dẫn đối
phương đến chỗ này.
" A… chơi ta mạnh lên… chơi chết con điếm này đi… "
Một mỹ phụ bị hai nam nhân kẹp ở giữa, hai lỗ hồng hào bên dưới đều bị lấp
đầy, phát ra âm thanh khiêu gợi. Dạ Khinh Ưu cảm thấy khó chịu, đều
không muốn nhìn. Chợt có thân ảnh một nữ tử trườn bò dưới chân hắn, vươn bàn tay hướng tới đũng quần, lè lưỡi dâm đãng nói.
" Vị công tử này, mau cùng ta chơi… Thao chết con tiện tì này đi, mau lên. "
Dạ Khinh Ưu liếc nhìn nữ tử, chỉ thấy nàng dâm đãng cực kỳ, toàn thân còn
dính nam nhân khác tinh dịch, khiến hắn cảm thấy kinh tởm. Không nói một lời, một tiếng hét vang lên, đã thấy nữ tử dâm đãng bị hắn thiêu đốt
thành than, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Điều này lại không làm gián đoạn cuộc vui của đám người kia, mặc kệ hết thảy mà giao hoan. Lúc này, có một nam tử trung niên phi tới, toàn thân trần trụi, gương mặt
dữ tợn hét lớn.
" Ngươi dám giết thê tử ta… "
Nam tử vừa cất tiếng, đầu liền rời cổ, máu trong thân thể hóa thành huyết vũ bắn tung
tóe khắp phòng, chỉ riêng bản thân Dạ Khinh Ưu và Nguyên Cổ là nguyên
vẹn không dính máu, còn lại toàn bộ đều nhuộm máu tươi, làm cho vài nữ
tử hoảng sợ hét lớn. Nhiều kẻ nhìn thấy cảnh tượng đang giao hoan đột
nhiên có nội tạng máu tươi văng lên người, con giun liền mềm nhũn, cũng
đồng loạt sợ hãi thoát đi. Thấy vậy, Nguyên Cổ lắc đầu cười khổ.
" Huynh đệ, ngươi làm quá rồi, chỉ sợ Hắc Ám Đấu Giá liên minh sẽ không tha cho ngươi. "
" Mặc kệ bọn chúng, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Chơi điếm? "
Dạ Khinh Ưu nét mặt không tốt, dọa Nguyên Cổ cũng cảm thấy nguy hiểm, hắn nghiêm túc trả lời.
" Dĩ nhiên là giúp huynh đệ tìm thêm nữ nhân. Theo ta, ở bên trong. "
Nói xong, Nguyên Cổ đi đến vách tường trong phòng, đem một mảnh ngọc bài
đặt vào lỗ, một căn phòng mở ra. Hắn liền tiến vào bên trong, Dạ Khinh
Ưu cũng đi theo, riêng Tây Môn Triều là lần đầu biết được trong phòng
này còn có cơ quan này, hết sức kinh ngạc.
Đi vào bên trong, xuống vài dãy cầu thang, liền tới một cái đấu đài. Ở tại nơi này, chính là
nơi diễn ra sự kiện chính, nói đúng hơn, đây mới thật sự là Hắc Ám Đấu
Giá.
Nơi này náo nhiệt vài ngàn người, tụ tập đông đúc quanh chỗ
ghế ngồi, nhìn giữa trung tâm một mảnh sân nhỏ chỉ chừa lối cho di
chuyển vật phẩm. Tại nơi đó, một mỹ phụ trung niên mặc y phục bó sát, lộ ra cả núm vú, hạ thể lông mu lòi ra, liên tiếp sử dụng Mị Công, được
gọi là Mã Yêu Phụ, cất tiếng.
" Các vị đại gia, chúng ta đến với tiết mục giải trí nào. Người đâu… đem hàng ra… "
Tiếng la hét của đám đông dữ dội vô cùng, nghe điếc cả màng nhĩ, chỉ thấy từ
mép hông cửa nhỏ mở ra, một nam tử dữ tợn mặc quần da bó sát kéo lấy một nữ tử Thú Nhân Tộc, hai tai nâu ngắn nhỏ giống họ gấu, độ tuổi chỉ vừa
qua mười hai, giống cái la lỵ, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ hoảng sợ, cảm nhận ánh mắt của đám đông nhìn mình mà co rúm lại thân thể.
"
Thiếu nữ là người còn sống duy nhất của Hùng Sư Tộc vừa bị Cốt Môn diệt
tộc. Nàng là nữ nhi của Tộc Trưởng Hùng Sư Tộc, tuổi nhỏ đã là Linh Sĩ
đỉnh phong. "
" Các vị, lần này chúng ta cùng đấu giá xem nàng sẽ sống sót bao lâu… "
Mã Yêu Phụ giang tay, liền có người chuẩn bị một cái bàn sắt, đem thiếu nữ Hùng Sư Tộc khóa trong hắc thạch, trói lại tay chân, đặt ngửa nằm lên
trên, kéo thành hình chữ nhân. Nữ hài sợ hãi vùng vẫy, nức nở lên tiếng.
" Các ngươi là ai, mau thả ta ra… phụ thân đâu, hu hu… "
" Ồ, các vị xem, nàng ta khóc rồi. "
Mã Yêu Phụ âm dương quái khí cất tiếng, làm cho đám khán giả điên cuồng
cười lớn, càng phấn khích khi thấy vẻ sợ hãi của nữ hài. Mà đúng lúc
này, một cái xe kéo xuất hiện, bên trên đầy đủ dụng cụ kéo, dao, lưỡi
hái,... Mã Yêu Phụ vừa thấy đồ đã lên, bắt đầu vào tiết mục chính, nhìn
lên bên trên hàng ghế khán giả, cười nói.
" Lần đấu giá đầu tiên, mời các vị ra giá… "
Lời của mỹ phụ vừa cất lên, dẫn đến bên trên sôi trào, một đám người điên liên tiếp hét lớn.
Lời nói vừa dứt, đã không thấy người tiếp tục ra giá, Mã Yêu Phụ cất tiếng cười lớn.
" Khách nhân số 19, ra giá năm trăm vạn Linh Thạch Cực Phẩm cho bàn tay trái… thành giao… "
Chỉ thấy sau đó, một nam tử dữ dằn đi đến bên bàn dụng cụ, lấy ra con dao
lớn, đi đến cạnh nữ hài, một dao bổ xuống, trực tiếp chặt ngay cổ tay
của nữ hài, máu tươi từ cổ tay bắn ra, nhuốm đỏ một mảnh, nhanh tay bị
nam tử dùng một loại vải đen bọc lấy tránh máu mất đi. Mà nữ hài một bàn tay bị chặt đứt, đau đớn hét lớn, nước mắt chảy dài.
" A… đau quá… dừng lại… hu hu… các ngươi làm gì… tay của tiểu hùng sư… ô… ô… không muốn… đau quá… phụ thân… cứu con… "
Tiếng la hét khóc lóc của nữ hài làm toàn trường sôi trào, tiếng reo hò kích
động không ngừng. Mà còn chưa dừng lại ở đó, buổi đấu giá hắc ám lại
tiếp tục. Nữ hài đáng thương sau đó mắt phải đón nhận bị đục khoét nhãn
cầu, tàn bạo móc ra, đau đến mức thân thể giãy dụa kịch liệt, càng làm
đám biến thái quan sát kích thích, đã có kẻ tụt quần xuống cầm côn thịt
mà sục…
Chân phải, chân trái, bàn tay phải, từng đoạn thịt trên
người nàng bị tùy ý mổ xẻ... cho đến khi ngay cả lưỡi của nữ hài cũng bị cắt đi không thể hét làm bên dưới dần cụt hứng. Chỉ tội nghiệp nữ hài
lỗ ngực bị đục một lỗ to, nhìn thấy một khỏa trái tim đập bên trong, đau đến mức giật giật, muốn bất tỉnh cũng không thể…
Dạ Khinh Ưu vừa xuống nơi này, đã bắt gặp tràng cảnh máu me, lập tức sát khí đại thịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT