Qua ngày hôm sau, người của Diệp Gia tìm đến phủ viện của tứ gia.
Bách Trung Vô Tận lập tức cho người thông báo Dạ Khinh Ưu, để mọi việc
cho hắn xử lý.
Dạ Khinh Ưu nghe đến Diệp Gia không có lập tức để ý Diệp Lăng mà là nghĩ đến Diệp Trân Y, nàng ta ngày trước từ biệt hắn
đến giờ cũng đã qua một đoạn thời gian. Nghe nói nàng cũng là người của
Diệp Gia, không biết lần này có thể gặp lại hay không.
Đi vào sảnh chính, Hồng Mỵ ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, nàng mới biết Diệp
Lăng và Diệp Gia mới nhận nhau không lâu, cũng lờ mờ đoán được mục đích
của Diệp Gia. Chỉ là nàng lo lắng liệu Dạ Khinh Ưu có chịu thả người, dù rằng nàng hi sinh bản thân nhưng cũng không đảm bảo tên nam nhân kia sẽ giữ lời.
Dạ Khinh Ưu vẫn mang bộ dáng của Lang Phong, bước vào
sảnh đường, ánh mắt trực chuyển, nhìn hình dáng thiếu nữ lung linh ngồi
một bên, đằng sau là một lão ẩu và nữ tử như thị nữ đang đứng sau nàng
như hạ nhân.
Quả nhiên không ngoài hắn dự liệu, Diệp Trân Y đích
thật là người Diệp Gia của Bạch Hổ Thành. Lần này không ngờ tới tự thân
nàng tiến đến, nhìn tình cảnh xem ra Diệp Gia cũng không coi trọng nàng
mà để nàng mạo hiểm đến đây đòi người.
Vừa thấy hắn đi vào, Diệp
Trân Y đột nhiên có một cảm giác quen thuộc, nhưng bị nàng lập tức xua
tan, nam nhân của nàng chỉ duy nhất một người, không có khả năng chú ý
bất cứ ai. Nàng có thể nhìn ra dù Bách Trung Vô Tận là thiếu gia Bách
Trung Gia nhưng đối với Dạ Khinh Ưu lại hết sức thành kính, chứng tỏ
thân phận và địa vị của nam tử kia không đơn giản. Nàng hít sâu một hơi
lấy bình tĩnh, sẵng giọng nói.
" Bách Trung công tử, nghe nói Diệp Lăng đắc tội với Hoa Giang Tứ Gia. Lần này Diệp Gia đến đây bồi tội,
ngoài ra còn muốn đem kẻ này về trừng phạt thích đáng, tránh lại tái
phạm. "
Bách Trung Vô Tận thái độ dửng dưng, liếc mắt nhìn nàng,
trong mắt lộ vẻ tán thưởng, nữ tử này trước mắt vừa trở về Diệp Gia đã
tạo ra oanh động không nhỏ, ngay cả hắn cũng nghe thấy. Nàng không biết
bằng cách nào đã được cao tầng Diệp Gia tín nhiệm trở thành người có tư
cách kế tục Diệp Gia, mỹ mạo lẫn thiên phú đều xứng đáng thiên hạ phong
nguyệt. Lần này nhìn thấy nàng thật sự khiến hắn động tâm, nhưng trước
mắt hắn không có tâm trạng, ánh mắt hướng về Dạ Khinh Ưu hỏi dò ý, rõ
ràng người là do Dạ Khinh Ưu bắt về, quyền quyết định không phải thuộc
về hắn.
Dạ Khinh Ưu ngồi khoanh chân trên ghế, Hồng Mỵ ở đằng sau, tâm trạng thấp thỏm bóp vai cho hắn, chờ đợi câu trả lời. Điều mà mọi
người không nghĩ đến là Dạ Khinh Ưu chỉ nhìn Diệp Trân Y, không mặn
không nhạt nói.
" Nếu là chuyện này, Diệp tiểu thư… chúng ta có thể bàn riêng. Thế nào? "
" Điều này không thể. "
Còn không để Diệp Trân Y trả lời, lão ẩu và nữ tử bên cạnh đồng loạt lên
tiếng. Dạ Khinh Ưu liếc mắt, liền nhận ra nữ tử kia chính là Tần Tử Tô,
Diệp Trân Y trước khi đi còn dẫn theo nàng. Dựa theo thái độ và biểu
hiện mà thấy, quan hệ của hai nàng trở nên rất tốt, nhìn dáng vẻ không
ra một vị công chúa kiêu căng trước đó.
" Nếu đã như vậy, xin mời về cho. "
Dạ Khinh Ưu tay chống cằm, cũng không thèm nhìn nữa, thản nhiên tiễn
khách. Điều này lập tức khiến cho vẻ mặt ba người Diệp Gia khó coi, Diệp Trân Y lâm vào xoắn xuýt, cuối cùng cắn răng đáp.
" Được, có thể… "
" Tiểu thư... "
Lão ẩu vội can ngăn, nàng dù là Thiên Tôn nhưng lại nhìn không thấu thiếu
niên kia, sợ hãi tên nam nhân kia đối với tiểu thư bất lợi. Nhưng Diệp
Trân Y khoát tay, bảo hai người không cần nói, nàng tự nhiên có ý nghĩ
riêng của mình, dù lo sợ nam nhân kia tính toán với nàng, nhưng nàng có
thủ đoạn triệu gọi nam nhân của mình xuất hiện giúp đỡ, tin tưởng với
thực lực của nam nhân kia thì giải quyết kẻ này không phải là vấn đề.
Sau một hồi xoắn xuýt, trong phòng chỉ còn lại Dạ Khinh Ưu và Diệp Trân Y,
ngay cả Hồng Mỵ cũng bị đuổi ra. Hồng Mỵ trước khi đi ánh mắt tránh
không khỏi nhìn hai người, nghĩ đến với tính cách của Dạ Khinh Ưu, chỉ
sợ nữ tử kia cũng khó thoát ma trảo của hắn, nàng tránh không khỏi cảm
thấy buồn bực cùng khó chịu, cũng không rõ vì sao.
Cửa phòng đóng
sau đó, Diệp Trân Y cũng không có bao nhiêu lo lắng, thi triển triệu
thần thuật, gọi Dạ Khinh Ưu đến trợ giúp. Chỉ là chắc nàng ta sẽ không
bao giờ nghĩ đến nam nhân nàng muốn gọi lại ở ngay trước mặt mình.
Dạ Khinh Ưu một mặt ý cười, cũng không còn che giấu, liền biến hóa trở lại thành bộ dạng của hắn. Điều này khiến cho Diệp Trân Y đang trong tình
trạng lo lắng kinh ngạc há to miệng, nàng lập tức cảm giác được liên kết tâm linh mạnh mẽ, càng chắc chắn về nam nhân trước mặt không phải là
giả. Khuôn mặt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, vội vã lao tới người hắn.
" Dạ lang, thật là chàng sao? "
" Không chắc chắn lắm, ta có thể giả dạng thành nam nhân của nàng. "
Dạ Khinh Ưu cười trêu, Diệp Trân Y cũng hiểu là hắn đang đùa nàng, khẽ
buông lỏng tinh thần, hóa thành con mèo nhỏ ngồi trong lòng hắn, nép vào lồng ngực rắn chắc, thủ thỉ hỏi.
" Sao chàng lại ở chỗ này? "
" Đến kiểm tra nàng. "
Dạ Khinh Ưu thuận miệng đáp, lại làm Diệp Trân Y trong lòng ngọt ngào, giang cánh tay ôm lấy cổ hắn, giọng điệu chua chua hỏi.
" Như vậy nữ tử lúc nãy là gì? Nhìn nàng xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi cùng chàng có quan hệ. "
" Chơi đùa mà thôi. Nàng ta không thể so sánh cùng nàng. " (Fu*kboy trở lại :D)
Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc của nàng, lời nói làm Diệp Trân Y dù không mấy tin tưởng nhưng lại hết sức vui mừng. Cả hai đắm đuối nhìn nhau, sau đó cúi đầu hôn lấy đôi môi của đối phương, cảm nhận hương vị quen thuộc
lâu ngày chưa nếm trải.
Diệp Trân Y sau đó rất chủ động mà trườn
người xuống, đem quần hắn cởi ra, ánh mắt vũ mị mà nhìn, khác xa dáng vẻ thanh thuần lần đầu cùng bộ dáng thanh lãnh vừa nãy. Nàng hé miệng đem
đầu rùa hồng hào bỏ vào miệng liếm mút, đầu chôn sâu hì hục giữa háng
hắn.
Dạ Khinh Ưu thoải mái giữ lấy đầu nàng, dù khẩu kỹ của nàng
còn thiếu kinh nghiệm nhưng lại hết sức nhiệt tình, làm hắn vô cùng
thoải mái. Kế đó, Dạ Khinh Ưu đem ngoại bào nàng cởi ra, nâng lên bờ
mông trắng mịn, côn thịt hùng hổ chen vào.
" A… của chàng vẫn thật lớn… a… a… thoải mái… Dạ lang… đâm sâu… hơn nữa... a... "
Diệp Trân Y thanh âm rên rỉ vang vọng, nếu không phải Dạ Khinh Ưu dùng kết
giới không gian bao trùm hai người thì có lẽ tiếng rên của nàng đã phát
ra bên ngoài.
Trong lúc đó, Tần Tử Tô cùng lão ẩu hết sức lo lắng
nhìn vào căn phòng, lo nghĩ không biết tiểu thư liệu có gặp nguy hiểm.
Vừa lúc này, Diệp Trân Y truyền âm cho Tần Tử Tô để nàng tiến vào, làm
cho nàng cảm giác được nguy cơ nhưng nghĩ đến an nguy Diệp Trân Y vẫn
tiến vào bên trong.
Nhìn thấy tình cảnh này, cả bốn vị Hoa Giang
Tứ Thiếu đều liếc mắt nhìn nhau, cảm giác giống như quen thuộc, bọn họ
đều là dân chơi, nghĩ tới việc một nam nhân ở chung cùng hai mỹ nữ chỉ
có một khả năng. Lập tức, bọn họ hâm mô, ghen ghét có đủ, dù Tần Tử Tô
chỉ là thị nữ bên cạnh nhưng rõ ràng không hề kém cạnh tỷ muội của bọn
hắn, đều xứng danh mỹ nữ Bách Hoa Bảng.
Dạ Khinh Ưu đã có một Hồng Mỵ, bây giờ lại thêm hai vị mỹ nữ này, vừa nghĩ thôi đã làm đám bọn
chúng ghen ghét dữ dội, nhưng cũng biết không cách nào cùng Dạ Khinh Ưu
so sánh, chỉ với bản lĩnh trước đó thể hiện quả thật đủ để được mỹ nữ
theo đuổi.
Hồng Mỵ tránh không khỏi lo lắng nhìn vào, nàng dù
trong lòng vẫn còn vướng mắc nhưng cũng không có oán hận Dạ Khinh Ưu sâu đậm, thậm chí oán hận của nàng còn ngày càng phai nhạt. Đặc biệt là
trong mộng tình cảnh càng rõ ràng, khiến nàng cảm thấy nó hết sức chân
thật, bóng dáng nam nhân lờ mờ càng hiện rõ trong đầu.
" Nàng cũng vào đây. "
Chợt, trong đầu truyền đến âm thanh của nam nhân, khiến nàng giật mình rũ bỏ
suy nghĩ. Nghe hắn bảo nàng tiến vào, không hiểu sao nàng lại có ý muốn
chống cự nhưng một phần vẫn muốn đi vào.
Hồng Mỵ sau một hồi đắn đo cũng cắn răng bước vào trong.
Hình ảnh này đập vào mắt Hoa Giang Tứ Thiếu khiến cho bọn hắn trợn tròn mắt, Bách Trung Vô Tận chợt đối với Dạ Khinh Ưu dâng lên một loại tôn sùng,
càng vững vàng ý định đem tỷ tỷ tiến càng gần Dạ Khinh Ưu. Mà Bắc Đường
Vũ bàn tay siết chặt, kìm nén lòng ghen ghét bộc phát, hắn dù không rõ
ràng Dạ Khinh Ưu thật sự đang làm gì, nhưng có thể nghĩ cùng ba vị mỹ nữ Bách Hoa Bảng cùng một chỗ, ngu ngốc cũng có thể hiểu không chỉ đơn
giản là nói chuyện.
Còn riêng hai vị thiếu gia Đông Phương Hàn Lâm và Tây Môn Triều trong lòng đều có riêng mình suy nghĩ. Đông Phương Hàn Lâm chợt có suy nghĩ giống như Bách Trung Vô Tận, cũng muốn đem muội
muội của hắn gây dựng quan hệ cùng Dạ Khinh Ưu. Mà Tây Môn Triều thì
đang có suy nghĩ đến tìm cách cùng Dạ Khinh Ưu xây dựng quan hệ, hi vọng được nếm trải hương vị mỹ nữ Bách Hoa Bảng.
Dù là ý nghĩ gì, bọn
họ đều giữ trong lòng, không có khả năng cùng mấy người khác bộc bạch,
vì chính bọn họ tự rõ ràng, Hoa Giang Tứ Gia dù là một thể thống nhất
nhưng ai trong tứ gia chẳng nuôi tham vọng đứng đầu? Thống nhất tứ gia
thành một thể, thế lực nào cũng muốn nuốt lấy nhau.
Đó cũng chính
là lý do mà tứ gia không có cùng nhau lập ra hôn ước, dù rằng Tứ Mỹ Hoa
Giang và Hoa Giang Tứ Thiếu đều là mỹ nữ anh tài, coi như phối xứng.
Riêng bọn họ tự rõ ràng, chỉ cần sơ sẩy một nhịp thì cả gia tộc sẽ bị ba gia tộc kia nuốt chửng, cho nên ai ai cũng đều giữ lấy những con bài
này, mưu đồ liên hôn cùng những thế lực lớn hơn.
Hiện tại thế cân
bằng vẫn chưa bị phá, một sai lầm nhỏ cũng có thể ảnh hưởng vận mệnh cả
gia tộc. Chính vì vậy nhìn Bách Trung Vô Tận lôi kéo Dạ Khinh Ưu, cả ba
người còn lại sẽ không để yên, một là giết, hai là lôi kéo đối phương về phe mình.
Dạ Khinh Ưu đương nhiên không thèm để ý tính toán của
đám công tử thế gia này, trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế
cũng phí công, hắn lười chú ý đến đám thiếu gia nho nhỏ này. Ngay lúc
này đây, hắn còn đang tập trung cùng ba vị mỹ nữ giao hảo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT