Nhìn thấy Mộc Băng không trả lời, Mộc Lăng Thiên cũng không vội, hắn mặc kệ
nàng có muốn hay không, trước sau nàng cũng là nữ nhân của hắn. Nếu từ
chối, liền đem cả Tuyết Tiên Thánh Địa đều diệt, xem nàng có hay không
dám cãi lại.
Mộc Băng lúc này vô cùng thống hận bản thân, chỉ vì
nàng mà tông môn đối diện với nguy cơ diệt tông. Nếu cho nàng lựa chọn,
nàng chỉ muốn yên bình làm một tiểu cô nương bên cạnh Hân Phong tỷ tỷ và Dạ đại ca.
Đi đến trước mặt Mục Viêm, nàng không có nói nhiều,
muốn nhanh chóng kết thúc sớm. Mục Viêm từ nãy giờ chú ý nàng cùng hai
nam tử kia trò chuyện, nét mặt biến hóa liền cảm thấy không ổn. Hắn đến
đây mục đích chính vì bảo khố của Tuyết Tiên Thánh Địa, giúp hắn đúc
thành Âm Ti Địa Thể, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì càng không có khả năng tiếp cận bảo khố, liền cắn răng nói.
" Mộc cô nương, thứ cho ta
nói thẳng. Hàn độc của cô nương muốn chữa trị dứt điểm cũng không đơn
giản như vậy. Chí âm cực hàn trong cơ thể cô nương đã hình thành cả Âm
Sát Châu, muốn loại trừ thi ngoài ta ra cũng không có ai thật tâm giúp
được cô nương. "
Nói rồi, như để chứng minh, hắn liền truyền cho
Mộc Băng một đoạn khẩu quyết, chính là tự thân luyện hóa chí âm cực hàn
trong cơ thể. Hắn trước đó cũng dính phải độc hàn không thua kém, sau
một thời gian chống chọi, thậm chí tự ngộ ra phương pháp này, đem cả độc hàn biến thành một bộ phận lực lượng của thân thể, sáng tạo ra phương
pháp riêng.
Mộc Băng chỉ nhận được vài đoạn khẩu quyết đã cảm nhận thân thể biến hóa rõ rệt, dù có chút đau đớn băng lạnh nhưng quả thật
hàn độc bị nàng hấp thu biến thành Đạo Nguyên Lực cho bản thân. Mặc dù
đối phương đòi hỏi muốn vào bảo khố tông môn lấy một vật, nhưng lại
không có yêu cầu nào đối với nàng, làm hảo cảm của nàng tăng cao, cảm
thấy điều kiện này cũng không có gì không được.
Tiếc là chuyện của Lý Quang Mục và Mộc Lăng Thiên làm nàng không thể tự mình định đoạt,
nếu như không có bọn hắn mà nói, có lẽ nàng đã lựa chọn Mục Viêm rồi.
Thở ra một hơi, Mộc Băng xoay lưng, dáng người thon thả lướt đến vị trí
trung tâm, cặp chân dài miên man trắng muốt, bàn chân ngọc ngà không
nhiễm bụi trần làm cho Quang Chi Tử dù tâm tính kiên nghị cũng phải động tâm.
Mộc Băng bước đến bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành, ánh mắt
nhìn mười vị nam tử, nàng tự nhiên hiểu ra những nam tử này thiên phú,
gia thế đều đứng đầu một phương. Có người nàng càng không thể đắc tội,
trong ánh mắt trông chờ của bọn họ, nàng mím lấy môi mọng, giọng nói
thanh thúy phát ra.
" Ta quyết định chọn… "
Chỉ là chưa cho
nàng nói hết, bất chợt từ bên ngoài xuất hiện một nam tử, trên gương mặt hắn mang theo một cái mặt nạ Quỷ quái dị gãy một sừng. Toàn thân mặc
một bộ hắc y tràn ngập một loại Ma Đạo Chi Khí, ánh mắt của hắn thanh
lãnh nhưng khiến người khác nhìn không thấu.
Sự chú ý lập tức đổ
dồn về phía hắn, chỉ thấy tên nam tử thản nhiên chắp tay bước vào, ánh
mắt khẽ híp nhìn một đám thiên kiêu, đặc biệt dừng trên thân Lý Quang
Mục, Mộc Lăng Thiên và Mục Viêm.
" Thật náo nhiệt, ta có thể tham gia không? "
" Khốn kiếp, ngươi nghĩ nơi này là nơi nào mà dám diễu võ dương oai! "
Tống Ngọc tâm tư muốn thể hiện, đập ghế ngồi bật dậy, chỉ tay vào mặt Dạ
Khinh Ưu hổ báo quát lớn. Dạ Khinh Ưu ánh mắt nhìn về Tống Ngọc, làm gã
bỗng dưng rợn cả tóc gáy, động tác kế tiếp còn chưa kịp làm, thân thể
liền chia năm xẻ bảy, tan xương nát thịt, máu tươi vung vẩy bắn đầy mặt
Thiên Long Nhạc làm hắn hoảng sợ ngã khỏi ghế, kinh hãi không thôi.
Toàn trường lập tức trở nên an tĩnh, Quang Chi Tử ngay cả lời cũng quên phát ra, cúi đầu không dám nhìn Dạ Khinh Ưu. Nam tử đeo mặt nạ này, trước
kia hắn đã từng gặp tại 'Địa Đàng Bí Cảnh', khi đó hắn biết bản thân
chịu bỏ mặt mũi mà khuất nhục là khôn khéo thế nào. Nay vừa gặp lại
khiến cho hắn cảm thấy ám ảnh, dù lần này mang theo Hộ Pháp Trưởng Lão
âm thầm bảo hộ cũng vẫn có cảm giác không an toàn.
Mặc Thanh Ảnh
nhận ra đối phương là Ma Đế, cách đây không lâu còn cùng Âm Dương Thánh
Đạo bái kiến, biết đối phương kinh khủng, cũng không có liều mạng mà
đứng ra hứng mũi chịu sào. Đồng dạng, Dịch Vô Thần và Âu Thiên Ngạo đều
biết điều, lựa chọn im lặng không nói.
Long Ngạo Thiên không biết
sao lại cảm thấy không thoải mái, hắn ở đây là người bình tĩnh nhất,
nhưng vẫn cảm thấy nam tử đeo mặt nạ mang cho hắn áp lực. Nhìn Tứ Trưỡng Lão sau lưng toàn thân run rẩy, bị nam nhân kia làm cho dọa sợ, hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng an ủi, nhìn Mộ Dung Tông Chủ tức giận muốn lập tức
đứng lên thể hiện.
" Nơi thanh tịnh như vậy, ngươi lại vừa xuất
hiện liền đi giết người. Thật ngông cuồng, Long Ngạo Thiên ta xem hôm
nay ngươi có bản lĩnh gì. "
Dứt lời, toàn thân Long Ngạo Thiên tỏa ra Long Khí, kim quang chói lọi, âm thanh Long Ngâm cao vút tận trời
xanh, uy thế cấp bậc đã vượt qua Bán Cảnh Địa Tôn. Long Ngạo Thiên hai
tay cũng chắp sau lưng, đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu đứng thành thế đối
lập, cuồng ngạo bất tuân.
Dạ Khinh Ưu thật không ngờ cái tên Long
Ngạo Thiên vậy mà không biết sợ, ngay cả Tống Ngạo tu vi cao hơn cái tên này cả đại cảnh giới vẫn bị hắn nhấc tay liền giết. Thế nhưng cái tên
Long Ngạo Thiên lại tự tin bản thân có thể cùng hắn đấu, không biết là
do quá tự tin hay là ngu xuẩn.
Bốn vị thiên kiêu Đại Thần Bảng
thấy Long Ngạo Thiên lại có thể dám cùng Dạ Khinh Ưu mặt đối mặt, cũng
có chút khâm phục, nhưng nhiều hơn là chửi ngu ngốc, đã sớm nghĩ đến kết quả của tên này.
" Thế nào, không ra tay. Ngươi sợ sao? "
Long Ngạo Thiên kiêu ngạo nói, tinh thần vẫn chú ý Mộc Băng và Mộ Dung
Khuynh Thành, hi vọng hai vị mỹ nữ nhìn cho kỹ hắn làm nam nhân có bao
nhiêu đáng tin cậy. Dạ Khinh Ưu híp mắt, cảm nhận Long Ngạo Thiên có Khí Vận quấn thân, dù cho không bằng Khí Vận Chi Tử nhưng cũng không kém
mấy, thậm chí còn có xu hướng tăng lên, trong lòng đã có ý nghĩ.
Bàn tay hắn vươn ra trước mặt Long Ngạo Thiên, ngón tay cong lại đặt giữa
trán đối phương. Long Ngạo Thiên dường như hiểu Dạ Khinh Ưu muốn làm gì, cảm giác bị khinh thường, uy áp Long Tộc phát huy càng mạnh mẽ, Long
Khí biến hóa làm một vùng trời thiên tượng theo hắn mà biến đổi.
" Ngươi dám vũ nhục ta, Long Ngạo Thiên này sao… "
Long Ngạo Thiên tức giận, Ngũ Long Trảo vồ ra, đánh mặt Dạ Khinh Ưu, nhưng
Dạ Khinh Ưu ngón tay liền búng trán Long Ngạo Thiên. Tiếp kế thân hình
Long Ngạo Thiên liền bị thổi bay đi, đột phá trần nhà bay khỏi mái, hai
mắt trắng dã, Long Cốt cũng bị đánh cho vỡ nát, đầu suýt chút nổ tung,
Long Huyết nhộn nhạo.
Dạ Khinh Ưu xuất hiện trên không trung, ngay giữa đầu Long Ngạo Thiên, một cước dẫm xuống, thân hình Long Ngạo Thiên bay ngược xuống lần nữa xuất hiện trên mặt đất. Thân thể thê thảm không nỡ nhìn, bàn chân của Dạ Khinh Ưu đạp trên ngực hắn làm Long Ngạo Thiên còn chút ý thức ngẩng đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, nghiến răng nghiến lợi,
không có ý tứ chịu thua, nói.
" Thù này Long Ngạo Thiên ta nhớ rõ… Về sau sẽ trả lại gấp trăm lần. "
" Còn tự tin vậy sao? Rất tốt… "
Không ai nhìn ra biểu hiện đằng sau mặt nạ kia, chỉ thấy Dạ Khinh Ưu đem Long Ngạo Thiên túm tóc lôi dậy, bàn tay vươn ra trực tiếp đâm thủng đan
điền Long Ngạo Thiên, móc từ bên trong thân thể đối phương một khỏa Long Châu. Cầm trong lòng bàn tay, Dạ Khinh Ưu bóp chặt, nó liền nát như cám vụn, còn thân thể Long Ngạo Thiên bị hắn tùy tiện ném ra ngoài.
Ngay lập tức, một mỹ phụ từ bên ngoài đem Long Ngạo Thiên đỡ lấy, nhìn thấy thảm trạng của hắn, hai mắt đỏ bừng.
" Ngạo Thiên, ai đã biến ngươi thành ra bộ dạng này! "
Dạ Khinh Ưu cảm nhận mỹ phụ cũng là Long Tộc, xem ra bối phận có vẻ như là trưởng bối của Long Ngạo Thiên. Mỹ phụ Long Thủy Di cẩn thận đem đan
dược chữa thương chuyên dụng của Long Tộc cho Long Ngạo Thiên nuốt lấy.
Sau khi nhận ra Long Châu của cháu mình vậy mà bị người ta rút đi, cảm
xúc phẫn nộ dâng trào, ánh mắt rất nhanh dừng trên thân Dạ Khinh Ưu, âm
thanh tràn ngập sát khí, hỏi.
" Là ngươi làm? "
" Đúng, là ta làm. Thế nào? Muốn trả thù cho tên phế vật này sao? "
Dạ Khinh Ưu thản nhiên nhìn nàng, làm cho Long Thủy Di chợt bình tĩnh lại, nàng cảm giác nam nhân kia tạo cho nàng cảm giác sợ hãi. Nghĩ đến tình
trạng hiện tại của Long Ngạo Thiên, nàng biết trước tiên nên chữa trị
cho hắn, đem Long Ngạo Thiên ôm lấy liền xoay lưng hóa thành lưu tinh
bay vút đi, để lại âm thanh lạnh lùng nhưng tràn ngập sát khí mãnh liệt.
" Thù này, Long Tộc nhớ kỹ… "
Dạ Khinh Ưu không có ý định ngăn cản, ngón tay vươn ra đem Xuyên Tinh Chỉ
trực tiếp đục một lỗ trên thân thể Long Thủy Di cách đó vạn dặm, làm đối phương ngực lõm hố sâu, suýt chút rơi xuống, càng sợ hãi mà thiêu đốt
Long Huyết phóng đi càng nhanh. Nhìn theo, Dạ Khinh Ưu khẽ cười, hi vọng Long Ngạo Thiên sớm chút đưa cho hắn kinh hỉ.
Mộc Băng nhìn bóng
lưng Dạ Khinh Ưu chẳng hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, sự sát phạt của hắn lại không khiến nàng cảm thấy sợ hãi, cảm giác giống như Dạ đại ca. Trong lúc nhất thời, việc Dạ Khinh Ưu đến gây chuyện khiến cho nàng cảm thấy có chút vui vẻ.
Xong chuyện của Long Ngạo Thiên, Dạ Khinh Ưu quay đầu nhìn về Lý Quang Mục, làm hắn cảm thấy lạnh sống lưng. Dù hắn
tu luyện tại Đế Đỉnh Tiên Vực thời gian ngàn năm, tu vi những tưởng có
thể đi ngang Hạ Giới, bắt gặp Dạ Khinh Ưu lại làm hắn bất an, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
" Ngươi nhìn ta làm gì nha? Nói trước cho ngươi biết, ta không có cái sở thích gì kì lạ đâu đó. "
" Không có gì, chỉ là cảm thấy khí tức trên người ngươi rất thú vị. "
Dạ Khinh Ưu nhìn tên Lý Quang Mục này có cùng loại khí tức giống với Phàm
Nhân Lão Giả, đặc biệt từ khi thức tỉnh 'Thiên Đạo Thể' hắn càng cảm
giác rõ ràng. Lý Quang Mục tu luyện chính là Tiên Đạo, đối phương không
ngờ lại là tàn dư của Tiên Giới còn xót lại.
Lý Quang Mục thập
phần khiếp sợ, không hiểu sao lại tự hiểu rằng Dạ Khinh Ưu đã nhận ra
hắn tu luyện là Tiên Đạo. Chợt cảm giác bất an lan tỏa toàn thân, hắn đã sinh ra thoái ý, chỉ muốn lập tức quay trở về báo cho Tiên Tổ.
" Sao vậy, lúc nãy chẳng phải nhìn ngươi rất tự tin sao? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt, thân ảnh chợt biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Lý
Quang Mục, bàn tay đặt trên đầu của đối phương, muốn trực tiếp Sưu Hồn.
Lý Quang Mục lập tức nhận ra ý định của Dạ Khinh Ưu, vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi, vùng vẫy.
" Nếu ngươi dám Sưu Hồn ta, Đế Đỉnh Tiên Vực sẽ toàn lực tru sát ngươi! "
Mộ Dung Khuynh Thành không ngờ nam tử kia lại khủng bố như vậy, nàng bị uy thế của đối phương dọa sợ. Sau một thời gian liền bình tĩnh lại, nhìn
thấy hắn vậy mà muốn ra tay Sưu Hồn khách nhân của nàng, làm nàng tức
giận, hàn khí lan tỏa đóng băng cả căn phòng, trực tiếp băng hàn muốn
tập kích Dạ Khinh Ưu.
" Tại Tuyết Tiên Thánh Địa dương oai, các hạ thật càn rỡ. "
" Yên lặng đi, đừng để ta ra tay với Tuyết Tiên Phủ. "
Dạ Khinh Ưu khẽ nhìn nàng, cũng không thèm né, hàn khí vừa tiếp xúc thân
thể liền bị hắc sắc quang mang phủ quanh thân hắn cản lại, nhẹ nhàng xóa bỏ. Mà Mộ Dung Khuynh Thành thân thể tê liệt, bị khóa chặt, không thể
động đậy, một thân tu vi không thể sử dụng làm nàng hoảng sợ, sắc mặt
trắng bệch.
Dạ Khinh Ưu quay sang nhìn Lý Quang Mục, mặc cho đối
phương vùng vẫy, trực tiếp Sưu Hồn. Lý Quang Mục phản kháng một lúc liền im bặt, hai mắt vô hồn, tuỳ ý để Dạ Khinh Ưu đem ký ức trong đầu hắn
xem rõ ràng. Dạ Khinh Ưu nét mặt biến đổi, buông tay khỏi đầu Lý Quang
Mục, lập tức đầu Lý Quang Mục nổ tung như dưa hấu, trực tiếp chết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT