Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lương Triều, trong lòng Thượng Quan Yến hết sức coi thường, nhưng biết hiện tại còn chưa có khả năng tách rời khỏi đối phương, chỉ còn cách tận tình thỏa mãn lấy hắn, hi vọng hắn sẽ không phản bội lại nàng. Nói đi cũng phải nói lại, có thể nhìn thấy bộ dáng hạ tiện của Thượng Quan Vân Ngọc càng khiến cho nàng ta hết sức hưng phấn.

" Thượng Quan Yến… "

Thượng Quan Vân Ngọc nằm im bất động tại đó, cơn đau len lỏi khắp toàn thân, trong lòng hận ý bừng bừng, trừng đôi mắt phượng nhìn vào vị đường muội, thật không ngờ đối phương lại có thể đối xử với nàng như vậy. Thượng Quan Yến không một chút nào quan tâm, đi đến bên cạnh Thượng Quan Vân Ngọc, bàn chân đạp lên cánh tay nàng tạo ra âm thanh răng rắc giòn vang, tựa hồ còn chưa đã nghiền liền đạp thêm một cái nữa.

" Đường tỷ, đừng có trách ta nha. Có trách thì hãy trách tỷ bỏ nhà đi theo tên Nhạc Phong kia khiến cho Chương Gia đến cầu thân nghe tin mà tức giận, cũng vì như vậy mà phụ thân tỷ phải chết thảm đấy. "

Ánh mắt Thượng Quan Vân Ngọc trở nên ảm đạm vô thần, dần dần lâm vào tuyệt vọng. Nàng không ngờ tới chỉ vì bản thân mà làm liên lụy đến cả phụ thân nàng, trong lòng dâng lên hối hận. Bởi vì cố chấp trốn tránh mối hôn sự mà rời đi theo Nhạc Phong, có lẽ nàng mới là người đáng chết ở đây.

Thượng Quan Yến nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của vị đường tỷ thì hết sức vui vẻ. Lương Triều cũng chỉ đợi có vậy, lập tức liền tiến lên muốn chế trụ Thượng Quan Vân Ngọc, nghĩ tới tương lai mỹ nữ này sẽ trở thành đồ chơi tùy ý hắn chà đạp mà phía bên dưới đã căng cứng hết cả lên.

Chỉ là bỗng nhiên Lương Triều cảm thấy nguy cơ, nhanh chóng lùi lại. Không biết từ đâu đã xuất hiện một mũi lôi thương cắm ngay vị trí mà hắn vừa đứng, kế sau đó một thân ảnh thiếu niên đứng chắn trước người Thượng Quan Vân Ngọc.

Nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt Thượng Quan Vân Ngọc tỉnh táo hơn hẳn, hết sức kinh ngạc, nàng không ngờ người giúp nàng trong giây phút này lại là Tiêu Hạo, đối phương đứng chắn trước mặt nàng tạo cho nàng một cảm giác khác thường.

" Thượng Quan sư tỷ… "

Tiêu Hạo nhìn thấy thương thế của Thượng Quan Vân Ngọc lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng dâng lên cảm xúc phẫn nộ, hắn lập tức lấy ra dược liệu trị thương đưa cho nàng phục dụng. Thượng Quan Vân Ngọc cũng không tiện từ chối, há miệng đem đan dược nuốt vào trong bụng, cũng bắt đầu cảm thấy thương thế đỡ hơn một chút.

" Tiểu tử, ngươi là ai mà lại dám phá hư chuyện tốt của ta… "

Lương Triều tức giận, khi thấy có người phá hư chuyện tốt liền làm hắn lo lắng không ít, nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ là một cái Thiên Huyền Bát Giai liền cười lạnh, coi như là con kiến không đáng kể mà thôi. Tiêu Hạo đỡ Thượng Quan Vân Ngọc nằm xuống, quay sang nhìn Lương Triều, ánh mắt hiện lên sát khí.

" Là ngươi đã đả thương nàng? "

" Phải thì thế nào, ngươi cắn ta sao? "

Lương Triều mỉa mai cười, không chút nào để Tiêu Hạo vào trong mắt, chỉ là Thiên Huyền Cảnh nhỏ bé mà thôi, một ngón tay của gã cũng dư sức đè bẹp hắn. Tiêu Hạo cũng nhận ra uy hiếp của đối phương tạo ra, cảm nhận được đối phương tu vi vượt xa mình, hết sức cẩn thận. Mặc dù chưa nắm chắc phần thắng, nhưng Tiêu Hạo vẫn muốn chiến một trận, phải thể hiện uy phong trước mặt sư tỷ, không thể để mất mặt lần nữa.

" Bớt nói nhiều, có bản lĩnh thì cùng ta chiến một trận. "



Tiêu Hạo cầm chặt Kim Thánh Thương trong tay, đây có thể coi như vũ khí thuận tay nhất của hắn, lúc trước giao đấu cùng Sa Lâm Hồi còn chưa có cơ hội sử dụng đã bị đánh bay. Lần này hắn không còn chút nào khinh thị, dồn toàn lực, Kim Thánh Thương cấp bậc tuy chỉ có thể coi là Địa Cấp Thượng Phẩm nhưng độ bền so với Thánh Khí không kém chút nào. Kim Thánh Thương chính là cùng một bộ với Kim Thánh Tàn Cổ Giáp hắn mặc trên người.

" Đã ngươi tha thiết muốn chết đến như vậy thì ta chiều… "

Lương Triều hai mắt đỏ lên, tức giận vô cùng, thật không ngờ bản thân hắn có ngày bị một Thiên Huyền Cảnh nhỏ bé không coi ra gì. Trong tay hắn lóe lên một tòa bảo tháp giáng xuống, chính là Thiên cấp Hạ Phẩm 'Thiên Sơn Tháp' của hắn, đây cũng coi như là pháp bảo được hắn sử dụng nhiều nhất. Tiêu Hạo cũng không chút thua kém, nâng cao mũi thương, xuất ra thương pháp thành thục, bộ pháp uyển chuyển vừa né vừa đánh tạo thành thế giằng co cùng Lương Triều.

Thượng Quan Yến đứng ở ngoài một bên quan sát nhìn, càng nhìn nàng càng kinh hãi, nàng thật không ngờ Tiêu Hạo thua Lương Triều hơn cả một Đại Cảnh Giới mà có thể giao đấu ngang cơ, tuy hơi yếu thế nhưng như vậy là quá đủ kinh dị rồi. Nếu như nói Tiêu Hạo có thể đột phá Thánh Linh Cảnh mà nói, chẳng phải ngay cả Lương Triều cũng đánh không lại sao?

Nhìn thấy tình cảnh này, Thượng Quan Yến trong lòng ghen ghét nổi lên, mắt nhìn Thượng Quan Vân Ngọc đang ngơ ngẩn quan sát ánh lên vẻ oán độc. Rốt cuộc vì lý do gì mà bên cạnh vị đường tỷ này lại có nhiều nam nhân thiên phú yêu nghiệt như vậy, lúc trước là một cái Nhạc Phong vượt cấp khiêu chiến, nay lại còn xuất hiện thêm một cái Tiêu Hạo thiên phú cũng không kém.

" Tiện nhân, chỉ giỏi dụ dỗ nam nhân… "

Thượng Quan Yến tức giận siết chặt nắm tay, cảm thấy nếu cứ tiếp tục để như thế này sẽ không được tốt, kiên quyết phải giải quyết Thượng Quan Vân Ngọc càng sớm càng tốt. Cũng may là Thượng Quan Vân Ngọc hiện tại có thương thế không thể di chuyển được, cho nên nàng có thể đối phó dễ dàng.

" Đi chết đi, tỷ tỷ thân yêu của ta. "

Thượng Quan Yến cầm trong tay con dao sắc bén, cấp bậc là Huyền Cấp Thượng Phẩm, thoáng cái bóng dáng nàng ta đã tiếp cận nhắm mũi dao hướng về phía Thượng Quan Vân Ngọc. Tiêu Hạo đang giao đấu cùng Lương Triều lập tức chú ý đến tình cảnh bên kia, kinh hãi hét lên.

" Tiện nhân, sao ngươi dám… "

" Hừ, đối chiến với ta mà còn dám lơ là, đúng là chê mình sống đủ lâu. "

Lương Triều nhìn thấy Tiêu Hạo lộ ra sơ hở lập tức như bão táp giáng từng đòn tấn công xuống, gia tăng tốc độ gấp năm lần, thế như sét đánh chụp 'Thiên Sơn Tháp' xuống người Tiêu Hạo. Nhận ra nguy hiểm, Tiêu Hạo nâng cao mũi thương chĩa thẳng lên trời kiên cường chống trả, vành mắt đỏ lên, da thịt đỏ bừng, bộc lộ sự điên cuồng.

" Tránh ra cho ta… "

Tiêu Hạo hét lên, nhưng khi hắn vốn đang định thi triển bí pháp tiêu hao thì chợt cảm thấy 'Thiên Sơn Tháp' của Lương Triều mang theo một cỗ sát khí khủng bố, luồng sát khí này giống y như đúc khi hắn đối chiến cùng Sa Lâm Hồi, cũng chính vì nó mà hắn thất bại. Dường như hiểu ra gì đó, Tiêu Hạo rùng mình, hét lớn.

" Khốn kiếp, là kẻ nào tính kế ta… "

Ầm…



Dứt lời, 'Thiên Sơn Tháp' đã đánh thẳng lên người Tiêu Hạo, làm cho toàn thân hắn máu tươi cuồng phún, xương cốt như gãy thành nát vụn, thảm trạng so với Thượng Quan Vân Ngọc càng tàn tạ hơn. Lương Triều thật không ngờ một chiêu liền đắc thủ liền vô cùng đắc chí, cười lạnh.

" Hóa ra bản lĩnh cũng chỉ có như vậy… "

Đem bàn chân đạp lên đầu Tiêu Hạo, còn bồi thêm một cước làm cho Tiêu Hạo lăn vài vòng. Lương Triều sau đó liền chuyển sự chú ý sang bên hai nữ, lo sợ Thượng Quan Yến lỡ tay làm hại tính mạng của Thượng Quan Vân Ngọc thì lại uổng phí một mỹ nhân.

Chỉ là hắn vừa quay sang đã cảm thấy rùng mình, không biết từ khi nào, tại chỗ Thượng Quan Vân Ngọc đã đứng một nam nhân siêu cấp anh tuấn đang bóp chặt cổ họng vị hôn thê của hắn, mà ánh mắt của nam nhân đó như đang nhìn giun dế đồng dạng. Chỉ một cái ánh mắt đã làm cho gã ớn lạnh toàn thân, mồ hôi chảy đầy sau lưng áo.

" Thế nào, muốn phản kháng? "

Giọng nam nhân kia vang vọng bên tai Lương Triều, làm gã lạnh sống lưng, theo bản năng lùi lại vài bước, khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu nói.

" Không, ta không liên quan… "

" Ồ… thật sao? "

Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn gã, trong lòng bàn tay càng siết chặt mặc cho Thượng Quan Yến ra sức giãy giụa. Lương Triều vốn còn cho bản thân là thiên kiêu Đại Thần Bảng có thể dọc ngang hết thảy, nào ngờ hôm nay có thể gặp được một kẻ chỉ một cái ánh mắt đã đe dọa tinh thần hắn.

Bụp…

Tiếng xác thịt nổ tung làm Lương Triều tỉnh hồn, khi hắn nhìn lại đã thấy Thượng Quan Yến đã bị nam nhân kia bóp cho thành mảnh vụn, máu tươi văng tung tóe, thảm đến không nỡ nhìn. Lương Triều hoảng loạn hét lên, còn đâu tinh thần trả thù cho hôn thê, quay lưng dùng hết sức bỏ chạy trối chết.

" Chạy sao, ngươi chạy thoát nổi không… "

Dạ Khinh Ưu hắc bào phấp phới trong gió, tuy vừa bóp chết một người nhưng thân lại không hề dính một vết máu, ngón tay hắn duỗi ra một chỉ.

Cách không chỉ thiên…

Một chỉ giết người…

Lương Triều chỉ cảm thấy bản thân tốc độ không chậm, vừa phi hành trăm dặm còn nghĩ có cơ hội trốn thoát, nào ngờ một tia đạo khí vụt ra cắt nát toàn thân hắn. Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, một thiên kiêu vốn tiền đồ rộng mở hóa thành từng mảnh thi thể bay đi tứ tán, chỉ còn có cái đầu bay lên cao, khuôn mặt còn hiện rõ sự tuyệt vọng đau đớn, cuối cùng nổ tung thành bọt máu, ngay cả linh hồn còn chưa kịp siêu thoát đã hồn phi phách tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play