Thời gian toàn bộ để Dạ Khinh Ưu hiểu rõ cách thức tước đoạt Khí Vận là một trăm năm, cũng tức là một trăm ngày tại Hạ Giới, chính bản thân hắn cũng không ngờ lại có thể lâu đến như vậy. Cũng may hắn biết trước được sẽ mất rất nhiều thời gian cho nên lựa chọn tiềm tu ngay tại chỗ này.

Quay trở lại Hạ Giới, Dạ Khinh Ưu chợt nhớ Mạc Thủy Dao từng có việc muốn tìm hắn, nhưng do việc xảy ra với Hạ Nhu Nhi mà bỏ lỡ gặp mặt. Thời gian cũng đã qua hơn ba tháng, có lẽ nữ nhân kia nếu thật quan tâm sẽ cho người đến tìm hắn đi? Còn nếu không thì hắn cũng chả quan tâm cho lắm.

Bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương hoa, Thượng Lan Kỷ Linh đang nằm dựa người vào ngực Dạ Khinh Ưu, tinh thần vui vẻ, tỏa ra một loại cảm xúc hạnh phúc, nàng từng chút kể lại mọi chuyện xảy ra trong ba tháng này. Dạ Khinh Ưu ôm lấy nàng, cẩn thận chăm chú lắng nghe.

" Nguyệt Vô Song và Linh Lung muội muội sau đó bước vào vòng cuối cùng của 'Thiên Trung Hội'. Thiên phú hai muội ấy rất tốt, không ngờ dễ dàng như vậy đã mỗi người kiếm được một cái 'Vạn Giới Bài' cho bản thân rồi. "

" Cũng chả cần phải phiền phức như vậy. Nếu như muốn ta có thể dễ dàng tìm cho các nàng. "

Dạ Khinh Ưu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ của Thượng Lan Kỷ Linh, thâm tình mật ý làm nàng vui vẻ, mang theo chút giọng điệu trẻ con nói.

" Thiếp tin tưởng rằng chàng thừa sức, nhưng chàng càng như vậy thì thật khiến cho bọn thiếp cảm thấy quá phụ thuộc dựa dẫm vào chàng. Dù sao đây cũng là một cơ hội rèn luyện tốt, có lẽ dù là ai trong số bọn thiếp cũng đều muốn bản thân mình lợi hại hơn để tránh bị coi thường. "

Quả thật đối diện với một Dạ Khinh Ưu có thiên phú biến thái như vậy sẽ làm cho nữ nhân của hắn cảm thấy cách biệt không nhỏ, sinh ra ý nghĩ như vậy là hoàn toàn bình thường. Dạ Khinh Ưu khẽ cười, bỗng chợt nhớ tới còn chưa có nói với nàng về Nguyệt Cung Chi Túc, nữ tử kia đang ở trên thuyền hình như đang cùng Lạc Tú Hồng trò chuyện, hai nữ nhân này nói chuyện hình như rất hợp cạ với nhau.

" Kỷ Linh, muốn ra ngoài sao? Để ta giới thiệu cho nàng vài người. "

" Ân, quả thật lâu rồi thiếp chưa có rời khỏi căn phòng này. "

Thượng Lan Kỷ Linh ở trong phòng cả năm trời nên tâm trạng rất bí bách, khó chịu. Vừa hay được hắn chủ động như vậy thì nàng hết sức vui mừng. Vì lo cho đứa con trong bụng của hai người nên chẳng dám đi đâu, nhưng bây giờ có hắn ở bên cạnh, nàng đi đâu cũng có thể.

Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng ôm eo Thượng Lan Kỷ Linh, bước chân như bay nhẹ nhàng từng bước ảo, động tác như nước chảy mây trôi, di động nhanh không hề làm Thượng Lan Kỷ Linh cảm thấy khó chịu. Vừa bước lên đầu thuyền, hắn đã nhìn thấy một đám mỹ nữ tụ tập cười đùa ríu rít, mà chủ đề tập trung xung quanh lại là người mới tới, Nguyệt Cung Chi Túc.

" Như vậy, Dạ lang đã lạnh tính từ nhỏ rồi sao? "

Liễu Vân Nguyệt phát ra tiếng cười như chuông bạc, nghe Nguyệt Cung Chi Túc kể lại cố sự của Dạ Khinh Ưu từ khi còn nhỏ, làm cho đám mỹ nữ hoàn toàn bị thu hút. Dạ Khinh Ưu vừa đi tới, sắc mặt không được tốt, hoàn toàn hiểu ra đám nữ nhân này đang nói thứ gì.



Ngồi xung quanh bàn trà, chúng mỹ nữ tập hợp tạo thành khung cảnh mỹ lệ. Thiên hạ mỹ nữ tuyệt sắc không thiếu, nhưng có thể so sánh với đám nữ tử này thì thật ít. Dạ Khinh Ưu cảm khái, ánh mắt đảo qua, vẫn thấy thiếu vài thân ảnh.

Nguyệt Vô Song, Hàm Sương, Liễu Vân Nguyệt, Linh Lung, Vũ Điệp, Cổ Xuân Vân, Lục Kiều Vân, Lâm Di Ảnh, Lưu Chỉ Tình, Ái Ma Liên, Miêu Tiểu Phượng. Còn có Bách Chi dáng vẻ la lỵ, Lạc Tú Hồng, Tiểu Thố Tử, Hỏa Linh Nhi, Kiếm Thiên Ái. Tất cả các nàng đối với Nguyệt Cung Chi Túc làm quen rất nhanh chóng, có lẽ do mị lực nhan sắc lẫn tính cách của nàng tác động nên không chỉ tác động đến nam nhân mà còn lẫn cả nữ tử.

" A… Tướng công… "

Hỏa Linh Nhi vừa nhìn thấy hắn liền nhanh nhẹn lao ra trước, ôm chặt lấy hắn, cười vui vẻ. Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ nhàng dắt tay Thượng Lan Kỷ Linh đến trước mặt các nàng. Đám mỹ nữ nhận ra sự xuất hiện của hắn, đều lộ ra nhu tình nhanh nhẹn tránh chỗ để hắn và Thượng Lan Kỷ Linh ngồi trung tâm.

" Dạ lang, ngươi rời đi thật lâu. "

Nguyệt Vô Song ném cho hắn ánh mắt u oán, đồng dạng cũng làm cho đám mỹ nữ nhìn hắn nhớ thương thật nhiều. Dạ Khinh Ưu khẽ cười, hắn nhìn một đám mỹ nữ cảm thấy diễm phúc vô hạn. Vì tránh cho các nàng có ý nghĩ không tốt, liền nhẹ nhàng an ủi một chút.

" Thật ra ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm… Mà khoan đã, Cung Nguyệt Kha và Thượng Quan Vân Ngọc đâu? "

Dạ Khinh Ưu chợt nhận ra thiếu người, hắn nhắc đến chính là hai nữ tử trước kia từng dính dáng đến Nhạc Phong, sau đó chính mình dùng thủ đoạn 'Huyết Ma Nhãn' thu phục hai nàng, kế tiếp cũng bỏ quên mất.

Nghe hắn hỏi về hai nàng, Phượng Thiên Nhã bất ngờ từ đâu xuất hiện sau lưng hắn, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Dạ Khinh Ưu.

" Hai người bọn họ đã rời đi từ vài tháng trước, thậm chí còn nói không muốn gặp lại chủ nhân. "

" Gì cơ, cứ như vậy mà chạy trốn rồi? "

Dạ Khinh Ưu sắc mặt rét lạnh, làm cho chúng nữ không yên tâm, Thượng Lan Kỷ Linh nắm chặt bàn tay hắn, nhu hoà nói.

" Nếu chàng thích thì chỉ cần bắt bọn họ về lại là được. Bọn thiếp sẽ không để cho bọn họ thoát lần nữa đâu. "



Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng nâng bàn tay Thượng Lan Kỷ Linh, khóe miệng cười mỉm, dường như sự lạnh lẽo vừa nãy đã lập tức biến mất.

" Tốt, các nàng cứ tiếp tục trò chuyện. Ta đi xử lý chuyện này. "

Dứt lời, Dạ Khinh Ưu đã như cơn gió tiêu thất mất, rời đi cùng Phượng Thiên Nhã. Chúng nữ nhìn nhau, nhanh chóng cũng bỏ chuyện đó sang một bên, các nàng tự hiểu Dạ lang của các nàng sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện, dần dần bầu không khí lại biến thành oanh oanh yến yến.

Dạ Khinh Ưu bất chợt có một cảm giác không tốt, từ khi được Nguyệt Cung Chi Túc quán thông tư tưởng mới, hắn đã sinh ra nhận thức ngoài 'Thiên Mệnh Chi Chủ' còn có những kẻ khác nắm giữ Khí Vận tại thân, liệu bên ngoài kia có kẻ nào đó phỗng tay trên của hắn hay không?

" Chủ nhân yên tâm, Thiên Nhã vẫn âm thầm quan sát hai nàng ta. Biết được hai nàng gia nhập Thanh Hoa Học Viện. Hoàn toàn không có tiếp xúc với nam nhân nào khác. "

" Nói như vậy, bên trong Thanh Hoa Học Viện có nhân vật nào nổi trội xuất hiện không? "

Dạ Khinh Ưu tùy ý hỏi một câu, nào ngờ Phượng Thiên Nhã lộ ra vẻ suy tư, trầm ngâm đáp.

" Hình như đột ngột xuất hiện một thiếu niên tên là Tiêu Hạo, hoành không xuất thế, tháng trước trong 'Thiên Trung Hội' đạt được Đệ Nhất nên từ đó nổi danh. "

" Tiêu Hạo?!! "

Dạ Khinh Ưu sầm mặt, quả nhiên cảm giác của hắn thật không sai, Phượng Thiên Nhã gật đầu, cũng rất để ý đến nhân vật này, cho nên thông tin nói cho hắn rất chi tiết.

" Tiêu Hạo nghe nói xuất thân từ một gia tộc nhỏ tại Hạ Vực - Đấu Linh Vực, không hiểu hắn tu luyện thế nào mà trong mười năm ngắn ngủi từ một người không thể tu luyện mà tăng đến tu vi Thiên Huyền Thất Giai, thậm chí trở thành đệ nhất nhân trẻ tuổi nhất trên Thiên Long Bảng. Bản thân hắn vừa đạt được tư cách tham gia 'Vạn Vực Chi Tranh' còn được viện trưởng của Thanh Hoa Học Viện nhận làm đệ tử. "

Chưa nghe thì thôi, vừa nghe xong Dạ Khinh Ưu dám chắc chắn cái tên Tiêu Hạo này có Vận Khí quấn thân. Hắn không chỉ không chút lo sợ mà còn lấy làm vui mừng, bản thân hắn vừa mới nhận thức Thiên Đạo Thể, còn đang cần tìm Khí Vận bồi bổ, vậy mà ngay lập tức đã có con mồi đến trước mặt, quả thật là kinh hỉ bất ngờ đưa đến tận cửa.

" Tốt, đến Thanh Hoa Học Viện. Để ta xem xem Tiêu Hạo này có thật đủ để ta cho chơi đùa hay không đây... "

Phượng Thiên Nhã ngoan ngoãn đuổi theo sau hắn, nhìn hắn thần sắc vui vẻ, có chút không hiểu, vị cô gia này rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì? Nàng không biết, ngoài bản thân hắn ra chỉ có Nguyệt Cung Chi Túc là rõ ràng, dường như cảm nhận được điều gì, Nguyệt Cung Chi Túc khẽ cười, lưng tựa ghế hoa, ánh mắt đôi khi chuyển dời lên người Lạc Tú Hồng, nhìn như có điều suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play