Sắc mặt gã Thánh Đồ chợt biến, đột dưng cảm giác khó thở, luồng lực lượng
tỏa ra hời hợt từ người thần bí đủ làm cho hắn cử động cũng khó khăn.
Điên cuồng vận khởi Thánh Lực, thoát ra khỏi cảm giác run sợ, gã Thánh
Đồ liền lập tức nhảy lùi ra, dè chừng nhìn vào thân ảnh thần bí.
" Kẻ nào? "
Từ sâu trong làn ánh sáng kỳ bí, một dáng người yểu điệu bước ra, tóc buộc cao kiểu thiếu phụ, làn da tinh tế, mày dài mắt ngọc, kiều diễm vô bờ. Nàng mặc một bộ bạch y cung trang, lộ ra nét mê người quyến rũ,
nhưng cũng không kém phần đoan trang. Mỹ phụ vừa bước ra, không hề bị mỹ mạo của Dung Dao hay Quang Tích Nhược làm cho lu mờ mà càng lộ ra phong tao khác biệt.
" Thánh Sứ, ta đến vì cảm nhận được Thiên Sinh Thể, ngươi sẽ không trách chứ? "
Dung mạo của mỹ phụ lộ ra, dần dần làm cho mặt mũi của tên Thánh Đồ
trở nên khó coi, có phần kinh hãi vì không nghĩ đến nữ nhân này lại có
thể ở chỗ này. Gã hơi khó khăn nuốt nước bọt, không dám lỗ mãng, rút mũi trượng lại, lùi ra xa, nét mặt khó coi.
" Nguyệt Linh Thiên Đế đã có lời, ta dĩ nhiên không dám có ý kiến…
Chỉ có điều, đây là chuyện nội bộ Thánh Vực, hi vọng Nữ Đế không can
thiệp. "
Nguyệt Linh Thiên Đế híp mắt, chú ý qua cánh tay bị mất của gã, liền
chuyển dời đi, nhìn không ra ẩn ý, bất chợt đi đến cạnh Dung Dao, ánh
mắt dò xét trên thân thể nàng. Đột nhiên nàng nở ra nụ cười vui vẻ, kích động đến run lên, sau đó mới lấy lại bình tĩnh, quay qua gã Thánh Đồ
kia nói.
" Thiếu nữ này trời sinh Thể Chất đặc thù, rất phù hợp làm đồ đệ ta… Hi vọng Thánh Sứ không làm khó nàng. "
" Nữ Đế muốn nhận nàng ta làm đệ tử? "
Lúc này da mặt của gã Thánh Đồ đã đen như đáy nồi, cực kỳ khó coi, gã thế nào cũng không ngờ một trong Ngũ Đạo Tam Đế của Man Hoang Vực lại
xuất hiện tại đây, còn có ý định cứu người mà hắn muốn định giết. Chỉ
nghĩ đến thôi, là gã đã cảm thấy bất lực, sau khi chần chừ một lúc, nhìn Dung Dao hất mặt nhìn hắn, trực tiếp coi thường, dù hận đến nghiến răng nghiến lợi gã cũng phải giữ vững lý trí, gật đầu.
" Nếu Nữ Đế muốn như vậy, thì ta sao dám cản… "
Mặc dù nói Man Hoang Vực tại trong Dị Giới Nguyên thực lực không bằng Thánh Vực, nhưng cũng không chút nào thua kém, thân phận của gã trong
Thánh Vực cũng không xem là tối cao, mà nữ phụ kia lại là một trong năm
vị Đế đứng đầu Man Hoang Vực. Dĩ nhiên gã sẽ khó lòng mà cản được ý
nàng.
Gã Thánh Đồ kia cảm thấy nét mặt của Nguyệt Linh Nữ Đế khá tốt, liền
vội vã mở miệng nói vài lời, nhưng chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm
giác được trước ngực lan tỏa ra đau đớn, mà toàn thân Thánh Lực trong
người dẫn bị tiêu rút hết. Gã mở to mắt, quay đầu nhìn ra sau, nhìn vào
khuôn mặt lãnh đạm hời hợt của Dạ Khinh Ưu đang đâm một cánh tay xuyên
thủng ngực gã, còn cầm ra trái tim còn đang đập bóp mạnh… Gã Thánh Đồ há to miệng, mãi chỉ phun được một chữ.
" Ngươi… "
" Tên cuối cùng. "
Dạ Khinh Ưu mỉm cười, rút bàn tay dính đầy máu của tên Thánh Đồ ra,
đồng thời nhìn cảnh tên kia bị bòn rút thân thể, hóa thành cái thây khô, sau cùng bị nguồn linh lực kỳ quái của hắn hóa thành bụi quang bay đi.
Đồng thời khi hắn vừa giết nốt tên Thánh Đồ cuối cùng, phía đằng sau
vang lên tiếng gào thét động trời.
" Yêu Tiên Vương Tử, ngươi dám!!! "
Quang Thiên Thành hai mắt đỏ lên, vừa hoảng sợ vừa tức giận, việc hắn để toàn bộ Thánh Sứ đến đây đều chết chắc chắn quay về sẽ bị trách tội, nhiều khi địa vị cũng suy giảm trầm trọng. Giờ hắn không còn quan tâm
thứ gì nữa, chỉ muốn giết chết Dạ Khinh Ưu cho thỏa lòng thống hận.
" Này tên kia, ngươi hùng hổ cái gì? Hắn mạo phạm ta, nô tài ta giết hắn là đúng… "
Dung Dao thấy Quang Thiên Thành bạo nộ, chợt thấy lo lắng, liền nói,
cũng hiểu nàng nói gì đều vô dụng, liền quay sang Nguyệt Linh Thiên Đế,
hạ thấp giọng nói.
" Ngươi mau cứu hắn… "
Nguyệt Linh Thiên Đế quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên, như coi mọi chuyện không liên quan đến mình, đáp.
" Ta cứu ngươi đã là đắc tội Thánh Vực rồi, còn cứu hắn nữa thì chính thức trở mặt rồi… Ta cũng không ngốc như vậy. "
Nghe nàng nói vậy, Dung Dao liền hiểu mỹ phụ này không muốn giúp rồi, sắc mặt âm trầm, chỉ kịp nhìn Quang Thiên Thành giơ cao quyền trượng,
bạch quang lóe lên, hóa thành hàng vạn tia sáng bao bọc Dạ Khinh Ưu, tốc độ ánh sáng không thể nhìn thấy liên tiếp đâm vào thân thể của Dạ Khinh Ưu.
" Đừng… "
Quang Tích Nhược nhìn cảnh này chỉ kịp la lên, nàng tự dưng lại thấy
nhói trong lòng, không rõ vì nguyên nhân gì. Trước lúc đó, nàng có thể
cảm nhận nam nhân kia nhìn về phía nàng, khẽ mỉm cười, tiếp sau đó bị
chùm sáng bao phủ xé nát không còn gì.
" Cái tên khốn kiếp, lại dám giết hắn… "
Dung Dao run lên, cảm nhận đạo tức của Dạ Khinh Ưu biến mất, cơn
thịnh nộ xông lên đầu, lao lên còn muốn liều mạng lại bị Nguyệt Linh
Thiên Đế giữ lại, nhìn nàng lắc đầu, truyền âm bí mật nói.
" Yên tâm, tên kia chưa chết đâu… Cái kia không phải là bản thể của hắn. "
" Ngươi đảm bảo? "
Dung Dao ngẩng cao đầu nhìn vào nàng, dù tỏ ra hơi nghi hoặc nhưng
nhớ đến độ biến thái của nam nhân kia, cũng có phần tin tưởng. Nguyệt
Linh Thiên Đế cũng biết quan hệ của thiếu nữ này và nam nhân kia không
tầm thường, vì muốn nhận Dung Dao làm đồ đệ, nàng cũng không muốn thiếu
nữ có thành kiến với mình, lại truyền âm nói tiếp.
" Yên tâm, nếu không tin ta có thể dẫn ngươi đi gặp hắn. "
Dù không hiểu mỹ phụ lợi hại ra sao, nhưng dựa vào thái độ và cách
hành xử của gã Thánh Đồ, Dung Dao đã tin hơn một nửa, gật đầu tỏ ra ưng
thuận.
Quang Thiên Thành sau khi không còn cảm nhận được khí tức của Dạ
Khinh Ưu, an tâm thở ra, sau đó lại chuyển sang vị trí của Dung Dao,
thấy Nguyệt Linh Thiên Đế đứng tại bên cạnh nàng, hơi e ngại nhưng vẫn
bước đến, nho nhã chắp tay.
" Nữ Đế có thể đích thân đến nơi này, thật làm Thiên Thành cảm thấy vinh dự… "
" Không cần, ta chỉ tùy tiện đến chơi… Tiện thể thu cái đồ đệ. "
Nguyệt Linh Thiên Đế thoải mái cười, nàng chợt kéo Dung Dao lại, ý tứ rõ ràng, làm cho Quang Thiên Thành nét mặt không được tốt. Dung Dao Thể Chất làm cho Thánh Vực cũng phải chú ý, nếu hắn có thể đem về thì việc
Thánh Sứ bị giết có thể không cần truy cứu. Tuy nhiên mỹ phụ lại muốn
đem người đi, khiến cho hắn khó xử, nhìn sang Dung Dao mặc kệ ý tứ thù
địch từ người nàng.
" Nữ tử này, vốn Thánh Vực muốn thu nhận nàng… "
Lời nói của Quang Thiên Thành vừa chưa dứt, Dung Dao không cho hắn nói hết ý, tức giận chỉ thẳng tay vào mặt hắn.
" Thánh Vực là chỗ khỉ nào, ta sao lại muốn vào đó… Ngươi đừng có mà xàm ngôn… "
Nghe nàng nói thế, sắc mặt Quang Thiên Thành cực khó coi, mà Nguyệt Linh Thiên Đế nén cười, chợt đi đến, nhỏ giọng nói.
" Ý của ngươi ta cũng có thể hiểu… Nhưng ngươi thấy đấy, nha đầu này
không muốn đi theo các ngươi. Há chi một thế lực lớn như Thánh Vực lại
bắt ép một tiểu bối, ngươi nói có phải không? "
" Nữ Đế nói phải. "
Dù không cam lòng, nhưng dựa vào thực lực lẫn địa vị Quang Thiên
Thành đều không bì kịp Nguyệt Linh Thiên Đế, cho nên chỉ đành nhường một bước. Đến sau cùng, cũng không dám tranh người cùng nàng.
" Nếu vậy, thì ta cũng phải quay về rồi…. Ngươi yên tâm, nếu muốn
thăm nàng thì cứ đến 'Nguyệt Giới' của ta ghé thăm, ta sẽ không cấm cản. "
Nguyệt Linh Thiên Đế lời nói dường như ám chỉ Quang Thiên Thành để ý
đến Dung Dao, làm cho hắn mặt mũi đỏ bừng, họng không thể phát ra lời.
Cho đến khi Nguyệt Linh Thiên Đế cuốn theo Dung Dao biến mất, gã mới
bừng tỉnh lại, ngẩng cao đầu nhìn theo, mang theo vẻ không cam lòng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT