*Chương có cảnh máu me, bạo lực, cân nhắc trước khi đọc. Nếu không muốn có thể đợi chương sau.
Không hề báo trước, Tần Mạc nằm đè lên thiếu phụ ra tay xé sạch quần
áo trên người nữ nhân, cơ thể mặc kệ sự phản kháng vô dụng của hai mẫu
nữ, hắn lại tự tay cởi hết y phục, côn thịt đen tím dữ dằn cứ không hề
thương tiếc mà thảo phạt thiếu phụ.
"A.... Huhu... Súc sinh..."
"Đau... dừng lại... a... ô... ô..."
Quan Nhược Cơ nhìn Tần Mạc ra sức chà đạp thiếu phụ mà hai mắt tràn
đầy sát ý, muốn cử động mà vô lực, cố kéo dài thanh âm hận hận mà gằn
giọng.
"Tần Mạc, tên súc sinh kia. Mau dừng lại..."
Tần Mạc không chút để ý lời mắng chửi, cuồng dã điên dại mà hì hục
chà đạp thân thể xinh đẹp của thiếu phụ. Chẳng biết là qua bao lâu, với
Quan Nhược Cơ mà nói đây là khoảng thời gian thống khổ, bất lực, mà với
thiếu phụ còn là thứ gì đó càng kinh khủng.
Tần Mạc dừng lại nhìn vào thân thể tím tái của nữ nhân mà cau có, mắt thế mà không thấy nàng cử động, liền tức giận ném nàng sang một bên nằm ra đất.
"Chết rồi, thật vô dụng..."
"Ô... ô... mẫu thân..."
Nữ hài bò ra khỏi giường muốn chạy đến bên mẫu thân nhưng bị Tần Mạc
nắm lại, ném lên giường, nhìn tiểu nữ hài mà dục ý điên loạn.
"Việc mẫu thân ngươi không làm được, ngươi thay nàng làm đi..."
Nghĩ tới việc chơi tiểu la lỵ này Tần Mạc không khỏi phấn khích, đây
là lần đầu hắn chơi nữ hài đấy, nhục bổng bên dưới càng cứng ngắt. Nữ
hài run rẩy sợ hãi bắt đầu thút thít, nhìn bàn tay dơ bẩn của Tần Mạc
hướng tới nàng ra sức giãy giụa.
Quan Nhược Cơ vậy mà không nghĩ tới Tần Mạc lại súc sinh như vậy, phẫn nộ mà quát.
"Tần Mạc, ngươi không phải người... Đứa trẻ như vậy cũng không tha."
"Ô... ô... tỷ tỷ cứu muội..."
Nữ hài sợ hãi mắt nhìn Quan Nhược Cơ cầu cứu, quần áo trên người bị
Tần Mạc xé thành từng mảng lộ ra da thịt bạch khiết, Quan Nhược Cơ răng
cắn nát môi dưới, căm phẫn mà nói.
"Thả đứa trẻ kia ra... Ngươi muốn ta làm gì cứ việc..."
"Ồ... Cuối cùng nàng cũng hiểu à."
Tần Mạc dừng tay, thật sự buông tha nữ hài tử, chân bước xuống giường tiến đến chỗ Quan Nhược Cơ, càng nhìn càng thấy kinh diễm, miệng đã
chảy ra nước dãi càng làm Quan Nhược Cơ buồn nôn.
"Này, nàng muốn chụp cho ta cái nón xanh à."
Giọng nói này của một thiếu niên ăn mặc nho nhã, vẻ mặt yếu nhược
thanh tú, một cái thư sinh nhìn như sức bẻ tre còn không có nhưng làm
người trong phòng không dám coi thường. Tần Mạc tức giận, mắt trừng to
nhìn tên thư sinh mới đột nhập.
"Ngươi dám to gan đột nhập vào phủ của ta. Muốn chết."
"Ở đây ngươi không có quyền lên tiếng."
Ánh mắt Dạ Khinh Ưu lăng lệ mà ác liệt, chỉ trừng một cái đã khiến
toàn thân Tần Mạc run lên, chân còn chưa động thân thể đã ngã sấp xuống, bàn chân của tên thư sinh kia vậy mà đạp lên mặt hắn chặn cửa miệng hắn lại.
Tần Mạc mắt đỏ rằn tia máu, đây là lần đầu hắn bị khi nhục như vậy,
giãy giụa thân thể bất lực không chút cơ hội phản kháng sức khỏe của Dạ
Khinh Ưu, trong lòng Tần Mạc oán độc nghĩ hàng trăm cách tra tấn tên thư sinh này tới chết.
"To gan, dám làm vậy với vương tử."
Hắc Bạch nhị lão lập tức xuất hiện, không thèm nhân nhượng vung tay
ra nhị chưởng âm dương từ hai phía, Dạ Khinh Ưu chân vẫn dậm trên mặt
Tần Mạc, một tay giơ ra túm lại bàn tay Hắc lão lập tức liền như co giãn như cao su, thân thể vặn vẹo trong chốc lát thân thể nổ tung thành bọt
máu, còn phần đầu máu me hai mắt trợn lên không thể tin trôi nổi giữa
không trung.
"Đại ca."
Bạch lão hét lên tuyệt vọng, chưởng trong tay càng ác liệt liều mạng
đánh càng như muốn bỏ mạng, Dạ Khinh Ưu mắt nhìn lão lần cuối, tay nhẹ
nhàng phất ra, lập tức cái đầu của Hắc lão liền bay tới va đập cùng thân thể Bạch lão, cái đầu xuyên thủng bụng Bạch lão khiến lão tuyệt vọng mà sợ hãi theo tùy ý Dạ Khinh Ưu chơi đùa cùng cái đầu đại ca lão đang nằm trong bụng mà chìm sâu trong góc phòng.
Tần Mạc mắt nhìn không dời, bụng một hồi quặn đau muốn nôn mửa nhưng
không dám, toàn thân run rẩy như cầy sấy, vừa thấy Dạ Khinh Ưu nhìn mình thì đã nổi da gà, nước mắt nước mũi chảy ra.
"Sợ sao, ngươi cũng biết sợ sao."
Dạ Khinh Ưu bỏ chân ra khỏi miệng Tần Mạc tiếu tiếu mà nhìn, Tần Mạc
vừa được giải thoát đã lập tức quay lại quỳ xuống dưới chân hắn, miệng
không ngừng cầu xin.
"Là ta sai... là ta súc sinh... Đại gia... ta sẽ sửa mà... tha cho ta..."
Quan Nhược Cơ khinh thường mà nhìn Tần Mạc, còn đối với Dạ Khinh Ưu
chỉ có run sợ, không chỉ vì thực lực của hắn mà còn vì thủ đoạn giết
người máu me của hắn. Nàng chuyển động cổ tay, nhận ra cuối cùng bản
thân có thể cử động, cẩn thận mà nhìn nam nhân sau đó chạy đến bên nữ
hài đã sớm ngất từ bao giờ, thay nử hài lấy chăn che người.
Dạ Khinh Ưu rất nhạt nhẽo mà xem Tần Mạc khúm núm, túm lấy cổ áo gã mà ném ra ngoài.
Tần Mạc hét thảm một cái, thân thể đau đớn đập lên nền đất, hận mà
không dám chửi. Ngay khi nghe được động tĩnh, hơn trăm tên hộ vệ viện tử liền lao tới, nhìn Tần Mạc nằm trên đất mà vây lại, cẩn thận cung kính
mà hỏi.
"Vương tử, người làm sao vậy."
"Mau, mau bắt tên kia lại cho ta."
Tần Mạc thấy nhiều người như vậy lập tức bình ổn, lạnh giọng mà chỉ
tay về hướng Dạ Khinh Ưu, một đám hộ vệ nhìn nhau không chút chần chờ mà lao tới, Dạ Khinh Ưu cười nhẹ, xem Tần Mạc mà châm chọc.
"Ngươi quả nhiên ngu ngốc như hợi vậy."
"Dám chửi vương tử, muốn chết."
Một tên hộ vệ lao tới, kiếm chưa kịp vung đã hóa thành vũng máu,
nguyên một đội binh liền dừng lại, hít một hơi lạnh, sợ hãi mà xem Dạ
Khinh Ưu đầy bình thản như chưa hề động tay.
"Còn nhìn gì, mau lên."
Tần Mạc run lên, sợ hãi hét lên, cả đám hộ sĩ đều không dám cãi lời
dù sợ cũng phải lao tới. Mà Dạ Khinh Ưu không muốn tốn thời gian thêm
nữa, chân vừa chuyển đã trong tích tắc nắm Tần Mạc trong tay, lần nữa
dẫm gã dưới chân, cũng không đạp mặt nữa mà đứng trên bụng gã dậm mạnh
khiến Tần Mạc đau đớn như lục phủ ngũ tạng bị đạp nát, nước mắt chảy tèm hem, sợ hãi mà than.
"A... ta sai... ta không dám... ta xin lỗi..."
"Ngươi nói xem. Lời của ngươi có tác dụng sao."
Dạ Khinh Ưu ngồi xuống, nhìn vẻ vặn vẹo thảm thương trên mặt Tần Mạc
càng làm hắn chán ghét, trong tay cầm một phi dao nhỏ đâm xuống mắt trái của Tần Mạc, trong một lúc đã kéo ra bên ngoài một tròng mắt dính đầy
máu me, dây sợi nối tuyến vị.
Tần Mạc đau đớn mà ôm một bên mắt bị móc ra, ở đó dần chuyển màu đem
ngòm chuyển mùi hôi thối vì trúng độc, con dao này là của Quan Nhược Cơ
đấy, không nghĩ nàng cẩn thận đến mức độ bôi độc lên mũi dao.
Dạ Khinh Ưu không chút thương hại, tay kia tiếp tục hướng mũi dao
nhọn đâm vào bên mắt còn lại, lần này còn hung ác hơn khi đâm xuyên qua
tròng mắt ghim gần xuyên qua đỉnh đầu Tần Mạc.
Tần Mạc cứ gào thét trong tuyệt vọng, một đám hộ sĩ bên cạnh đã quên
luôn cái gì là chức trách, toàn thân rét lạnh mà run rẩy, nhiều kẻ chịu
không nổi đã nôn tại chỗ, còn có kẻ tự làm ướt quần.
"Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi..."
Dạ Khinh Ưu khóe miệng nhếch lên như ác ma từ đáy địa ngục làm một
đám người lâm vào tột cùng sợ hãi, dao trong tay hắn vung ra cắt phăng
một miếng thịt trên người của Tần Mạc, một miếng lại một miếng, mỗi lần
như vậy Tần Mạc càng hét thảm hơn.
Bộ bạch y của Dạ Khinh Ưu đã bị hắn làm cho nhuốm đỏ, mà Tần Mạc bên
dưới chân hắn đã không còn chút gì ngoài một đống nhão nhẹt đầy ghê tởm, máu tươi cùng đám nội tạng trộn lẫn.
Tưởng như vậy đã kết thúc, nhưng vẫn chưa, Dạ Khinh Ưu đem ra một lọ
thủy nhỏ đổ lên đám thịt nát của Tần Mạc, dịch thủy này gọi là "Thanh
Thủy Trùng Tiên" chỉ cần một người chết chưa lâu thì chỉ cần còn hồn
phách tại thế có thể hồi phục thân thể. Đồ chơi này xem ra thì quý giá
nhưng Dạ Khinh Ưu hắn có một biển, là cướp từ thiên đạo mà có.
Tần Mạc rất nhanh đã khôi phục thân xác, trần truồng cảm nhận sự sống quay trở lại, hắn không vui mà càng sợ hãi đến tuyệt vọng, mắt nhìn
thấy Dạ Khinh Ưu vẫn đang tiếu tiếu mà nhìn, như gặp quỷ Tu La hét lên
một tiếng như bị điên.
Dạ Khinh Ưu nhìn một lượt đám hộ sĩ bên cạnh đang run rẩy cầm cập, híp mắt cười.
"Các ngươi có muốn giống hắn."
Không ai dám không trả lời, tất cả đều sợ hãi lắc đầu, Dạ Khinh Ưu gật đầu nhìn chỉ tay vào Tần Mạc, tàn độc mà nói.
"Tiếp tục công việc ta đã làm với hắn, nếu ta phát hiện kẻ nào không phục. Kết quả sẽ giống hắn."
Bọn chúng liên tục gật đầu, nuốt nước bọt tránh né ánh nhìn của Dạ
Khinh Ưu, run rẩy cầm đao kiếm hướng Tần Mạc chém tới, âm thanh la hét
tuyệt vọng của Tần Mạc cứ tiếp tục cho đến tối còn chưa dừng. Thảm cảnh
như vậy dù có kẻ đã sớm nôn hơn chục lần nhưng không dám ngừng.
Dạ Khinh Ưu quay người, tự tạo ra thủy quyết tắm rửa một lần, thay
một bộ đồ khác rồi đi vào trong phòng, thấy Quan Nhược Cơ đang run rẩy
nhìn hắn, hắn liền tự hiểu đi tới vuốt ve hai má nàng, tựa cười mà như
không phải.
"Nàng sợ."
"Ta không sợ ngươi. Ta chỉ đang căm hận ngươi."
Quan Nhược Cơ ngoan cường lắc đầu, thân thể vẫn ôm chặt nữ hài trong lòng, mắt hắn nhìn vào, không khỏi một cỗ quái lạ.
"Nàng giết nhiều hài tử như vậy. Mà trông đối với nữ hài này quan tâm nhỉ."
"Mặc kệ ta."'
Quan Nhược Cơ càng thêm run lên, hai răng nghiến chặt, không tự mà
nghĩ tới những đứa trẻ đã từng giết mà cảm giác co thắt trong ngực lại
ập đến. Dạ Khinh Ưu cũng không phải đồ ngốc, vừa nhìn là hiểu nữ nhân
này đang hối hận, dằn vặt, tránh không khỏi một trận cười lạnh.
"Đã giết rồi thì nàng hối có ích gì. Thay vào đó chẳng phải cần làm chuyện nên làm sao."
"Ta cần làm chuyện gì."
Quan Nhược Cơ căng mắt mà nhìn hắn, khi thấy hắn càng ngày càng tiến
gần nàng không kiềm được mà phải sợ hãi, cũng không phải sợ vì cách hắn
tra tấn Tần Mạc hay cách hắn nhẹ nhàng giết một người, mà nàng sợ hắn
muốn "chà đạp" nàng lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT