Dạ Khinh Ưu chưa từng nghĩ tới bản thân trước đó không lâu còn đem trói, phong ấn Hân Phong Tiểu Nguyệt, nay lại bị nàng bắt được, trói hắn giống như vậy. Chẳng lẽ nhân quả là có thật sao? Sắc mặt Dạ Khinh Ưu không mấy tốt.

" Sao thế tướng công? Ta chỉ bắt chước chàng thôi mà… "

" Thả ta ra. "

Dạ Khinh Ưu trầm giọng nói, Hân Phong Tiểu Nguyệt cười khúc khích, bàn tay trắng ngọc ngà vươn tới vuốt trên mặt hắn chơi đùa, cười trêu.

" Lúc trước ta cũng nói câu đó, tướng công có thả thiếp ra sao? "

Dạ Khinh Ưu cứng họng, hậm hực không nói, không ngờ cái nữ nhân này lại gian xảo như vậy. Nhắm ngay lúc hắn bị thương, đạo nguyên trong người cạn kiệt lại đem hắn bắt lấy, lợi dụng cả Tiêu Tiểu Tà làm cho hắn suy kiệt đến mức độ này. Hân Phong Tiểu Nguyệt che giấu nụ cười đắc ý phía sau khăn che mặt, chợt kéo một cái, dây trói đem Dạ Khinh Ưu ngã về phía nữ nhân, theo quán tính liền ngã nhào vào người nàng, mặt in lên đôi nhũ phong căng tròn. Hân Phong Tiểu Nguyệt mặt đỏ lên, nhìn hắn trách cứ.

" Đáng ghét… Chiếm tiện nghi của thiếp, tướng công phải chịu trách nhiệm đấy. "

Dạ Khinh Ưu nghe xong tức muốn hộc máu, nhưng không có đáp trả, lầm lì không nói, tách rời bộ ngực to tròn của mỹ nữ suýt làm hắn tắt thở. Hân Phong Tiểu Nguyệt cảm thấy rất thoải mái, Dạ Khinh Ưu ánh mắt chợt nhìn qua vị trí của Tiêu Tiểu Tà, nói.

" Đưa ta qua đó… "

" Sao vậy, tướng công chẳng phải đã giải quyết hắn rồi sao. "

Hân Phong Tiểu Nguyệt tuy nói vậy nhưng vẫn đưa hắn đi qua, Dạ Khinh Ưu nhìn quanh, nhíu mày, cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng 'Tang Thương Bí Cảnh' nằm trong tay Tiêu Tiểu Tà, chết rồi thì vật đó cũng phải ở đây chứ, nhưng rõ ràng không hề có chút tung tích nào của vật kia, chả lẽ lại tự bay đi mất rồi?

" Tướng công định tìm cổ đền của gã sao. Nghe nói đồ vật này tên gọi là 'Tang Thương Bí Cảnh' - một loại năng lực chưởng khống thời gian, vật đó chỉ tự tìm chủ cho mình. Nếu chủ cũ chết, nó sẽ bay đi tìm chủ nhân mới. "

Nghe nàng nói thế, Dạ Khinh Ưu im lặng, hắn đối với 'Tang Thương Bí Cảnh' rất có hứng thú, thật không ngờ hắn và nó không có duyên, quả thật vẫn là phụ thuộc rất nhiều vào cơ duyên và vận khí rồi. Nhìn vẻ không vui của nam nhân, Hân Phong Tiểu Nguyệt cũng không thấy dễ chịu, chợt cau hàng phượng mi, nhớ lại gì đó, rồi nói.

" Tướng công đừng thất vọng, nó biến mất cũng có lẽ do chủ cũ còn chưa chết… "

" Gì, hắn vẫn còn đó? "



Dạ Khinh Ưu nghe xong chợt giật mình, sắc mặt không được tốt, Hân Phong Tiểu Nguyệt gật đầu, vui thú nhìn hắn nói.

" Chủ nhân của Tà Vực nghe nói tu luyện pháp tắc thời gian đến trình độ viễn siêu, là cường giả nhân mạnh nhất tại Dị Giới Nguyên, chẳng là người này rất ít khi ra ngoài, cho nên không có ai biết bản lĩnh của hắn ra sao. Lâu dần còn nghĩ đó là phóng đại của Tà Vực làm tăng uy danh cho bọn họ, chẳng qua sư phụ ta nói chủ nhân Tà Vực thật sự tồn tại… "

" Tà Thần, quả nhiên hắn còn chưa chết. "

Dạ Khinh Ưu khó chịu, cảm giác để kẻ thù nhởn nhơ ngoài kia rất không thoải mái, Hân Phong Tiểu Nguyệt nói xong, kéo mạnh dây trói, lần nữa lôi theo Dạ Khinh Ưu, chân đạp lưu ly, bay nhảy giữa không trung, giọng nói ngọt ngào vui vẻ.

" Mặc kệ hắn, hiện tại chúng ta mau đi khỏi chỗ này. Ở đây làm ta chán ghét… "

Dạ Khinh Ưu bị kéo đi, chợt nhận ra tình trạng hiện giờ của bản thân, cảm thấy vô cùng buồn bực. Một mạch Hân Phong Tiểu Nguyệt đưa hắn đến tầng thứ ba trăm, phía bên trên uy áp cực khủng bố, cho dù Đế Tôn cũng không cách nào xông lên, vậy mà Hân Phong Tiểu Nguyệt nhẹ bỡn như không.

Điểm đến, Dạ Khinh Ưu nhìn khung cảnh xung quanh, thấy có chút quen thuộc, sau khi được Hân Phong Tiểu Nguyệt đưa theo, thì hắn nhận ra chỗ này là Bách Hoa Tiên Môn, từng là một đại thế lực, vốn dĩ phải bị chôn theo Thần giới, nào ngờ vẫn còn tồn tại một mảnh tiên môn.

" Chỗ này có truyền thừa của Bách Hoa Tông, thiếp vì dẫn đệ tử vào bên trong để tìm kiếm nó mà đụng độ Tiêu Tiểu Tà, được hắn giúp giải phong ấn. Thế nào, có phải minh bạch rồi không. "

Hân Phong Tiểu Nguyệt cười tinh nghịch nói, Dạ Khinh Ưu quay đầu không muốn cùng nàng nói nhảm, chỉ tốn công vô ích, Hân Phong Tiểu Nguyệt lại không thích thái độ này của hắn. Nàng đem khăn che mặt giật phăng đi, dung nhan họa thế hiển lộ, dung nhan đẹp đẽ làm lòng người đắm say.

" Đừng ngoan cố, chàng phải biết là đang ở trong tay ta. Hay là muốn ta đem đám nữ nhân của tướng công giết sạch… "

" Ngươi dám sao? "

Dạ Khinh Ưu sắc mặt lạnh lại, quay qua đối diện với nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nữ nhân, có chút bị nữ nhân này hấp dẫn mê hoặc. Hân Phong Tiểu Nguyệt nụ cười tuy xinh đẹp, nhưng lại cất chứa sự oán hận không kém gì.

" Có gì không dám, dù sao ta không có được chàng, thì nữ nhân nào cũng không được… "

Hân Phong Tiểu Nguyệt bá đạo nói, dứt lời nàng chợt tiến tới, hương thơm từ thân thể mỹ nữ toát ra mê hoặc, câu dẫn Dạ Khinh Ưu dần mất tỉnh táo. Sau đó, mỹ nữ cúi xuống hôn lấy hắn, hai cánh tay ngọc ngà vòng ra sau cổ ôm chặt cổ nam nhân, môi mộng đỏ như mận chín dính sát môi hắn, lưỡi mềm thơm ngọt nứt vị nhẹ xông vào lưỡi hắn.

Dạ Khinh Ưu cũng bị nữ tử làm cho trầm luân, được vị tuyệt sắc dung nhan đệ nhất mỹ nữ một thời chủ động hôn môi, hắn chính là người duy nhất có phúc phận này. Mỹ nữ ôm hắn càng chặt, môi lưỡi đan xen càng dữ dội, cả hai như khát tình lâu năm vậy, vị ngọt nước bọt như rượu táo lên men, đắm say đủ vị.



" Ưm… Tướng công. "

Hân Phong Tiểu Nguyệt cọ cọ người, thân thể non mềm, mùi thơm mỹ nữ xông phá, độ ấm cơ thể tuyệt đại mỹ nữ qua lớp y phục, quỳnh tương ngọc dịch ngọt lịm, có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải trầm luân.

Mỹ nữ như yêu xà quấn quanh người khiến Dạ Khinh Ưu cảm thấy khô nóng, phía bên dưới tiểu căn nổi cộm chọc vào người Hân Phong Tiểu Nguyệt. Mỹ nữ cảm thấy bụng ngứa nhột nhạt, vươn bàn tay xuống bắt được một vật vừa thô vừa cứng, híp mắt ý cười, lưỡi dài phun ra, kéo theo từng tia nước bọt, nhìn hắn mị ý hàm xuân.

" Tướng công đã cứng như vậy, quả thật không thành thật. "

" Trêu chọc ta, không sợ bị làm cho chết sao... "

Dạ Khinh Ưu hung hăng trừng mắt, không cam tâm ở trong thế hạ phong, Hân Phong Tiểu Nguyệt bàn tay xoa xoa đũng quần hắn, trong lòng lửa nóng khó chịu, cũng là lần đầu chạm vào vật đó của nam nhân, mặt ngoài vẫn tỏ ra kiều mị hút hồn.

" Nếu tướng công muốn dùng nó đâm chết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. "

" Tiểu yêu tinh. "

Nàng lời nói lại mang tính câu hồn đoạt phách như vậy, khiến Dạ Khinh Ưu cổ họng khô nóng, nén áp chế dục vọng. Chợt bất ngờ cảm giác toàn thân sức lực bị héo rút, đạo nguyên trong người bị phong ấn, thực lực thi triển không khác nào người bình thường. Lúc này hắn mới rõ, Hân Phong Tiểu Nguyệt giở trò rồi, còn dùng ngay phương cách lúc trước của hắn áp dụng lên nàng.

" Hì hì, tướng công nhận ra rồi sao? "

Hân Phong Tiểu Nguyệt cười trêu ghẹo hắn, Dạ Khinh Ưu thật sự cảm thấy bị đả kích. Im lặng thở dài, có một loại cảm xúc cam chịu hình thành trong người, mặc kệ mọi thứ. Hân Phong Tiểu Nguyệt dù dùng đạo giới phong bế đạo tâm của hắn, nhưng không có cởi trói, tránh cho nam nhân còn thủ đoạn nào.

" Được rồi, yên tâm… Khi ta chơi chán sẽ thả chàng ra. "

Hân Phong Tiểu Nguyệt lên tiếng dụ dỗ, Dạ Khinh Ưu cảm thấy không đáng tin, hậm hừ không đáp, mỹ nữ lại thấy không thú vị, nhớ tới còn truyền thừa Bách Hoa Tiên Môn chưa có hoàn toàn khai phá hết, liền kéo hắn đi vào bên trong.

Chỗ này, từ sớm đã có nữ đệ tử Bách Hoa Tông dò xét, tam đại mỹ nữ Bách Hoa Tông cũng theo Hân Phong Tiểu Nguyệt đến đây. Các nàng nhìn thấy vị sư tổ đằng sau kéo theo Dạ Khinh Ưu bị trói đều một mặt quái dị.

Trước kia từng thấy Dạ Khinh Ưu trói sư tổ các nàng dẫn theo, nay lại đổi ngược lại, chẳng lẽ hai người này có sở thích đặc biệt gì sao? Chuyển biến này, quả thật vô cùng quái dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play