Đồng thời cùng lúc này, Mộng Uyển cũng bá khí đập bay nhóm người Cửu Hồn
Điện và Thánh Kiếm Môn. Ngay cả Doãn Viên và Túc Vân cũng bị nữ ma tinh
tùy tiện một chưởng vỗ bay, xương cốt nát vụn, hoảng sợ không dám tiếp
tục.
Mộng Uyển nhảy từ trên cây xuống, phía đằng sau kéo Huyễn Phi từ từ tiếp đất. Vỗ vỗ cái bụng, thoải mái nói.
" Thứ quả này rất ngon, nhưng ăn nhiều dễ chán… "
Nghe vậy đám người xung quanh mặt mày đen đúa, 'Huyết Thị Sắc Quả'
còn bị nữ tử này đem thành đồ ăn đánh đồng, còn bị chê lên chê xuống,
còn có người như vậy sao. Nhưng thấy nàng đã chán rồi, liền mới an tâm
thở ra, ánh mắt nóng rực tập trung bốn mươi quả còn lại trên cây.
Mộng Uyển như không nhìn thấy bọn chúng, 'a' lên một tiếng, quay đầu.
" Đúng rồi, còn phải đem về cho mấy vị tỷ tỷ nữa… "
Nghe xong, lập tức khiến Doãn Viên run lên, tức giận nói.
" Nữ oa ngươi dám… "
Nói được một câu gã liền ngậm miệng lại, nhớ tới sự biến thái của nữ
nhân này, không dám mạnh mẽ đối chọi, đành chuyển sang lấy lòng.
" Vị cô nương này, có thể giao cho 'Cửu Hồn Điện' chúng ta mười quả… 'Cửu Hồn Điện' sẽ vì vậy mà cảm tạ. "
Doãn Viên nhấn mạnh chữ 'Cửu Hồn Điện', dĩ nhiên là dùng uy danh của
cửu cấp thế lực ra, chỉ mong Mộng Uyển biết sợ mà nể mặt. Nhưng không
ngờ nàng không chỉ không để tâm, còn trực tiếp ngó lơ hắn. Trực tiếp đem 'Huyết Thị Sắc Quả' hái hết, không chừa một quả.
Mặt Doãn Viên lúc này rất khó coi, tuy vô cùng căm hận Mộng Uyển
nhưng không dám phản kháng, chờ đợi nàng đi thì nhổ đi 'Huyết Thị Sắc
Mộc', tuy rằng không có quả, nhưng giá trị còn vượt xa.
Nhưng lúc này Dạ Khinh Ưu lại thản nhiên nói.
" Mộng Uyển, đem 'Huyết Thị Sắc Mộc' theo cùng. "
" A… Vâng chủ nhân. "
Mộng Uyển kêu lên, nàng lăn tăn chạy đến, một tay đấm nhẹ xuống đất,
âm thanh ầm ầm rung động, một mảng thổ địa bị nhổ lên, linh khí thoát ra tiêu thất nhanh chóng. Mộng Uyển nhanh chân vác một mảng địa tảng trên
cánh tay nhẹ nhàng như phỗng, chạy đến cạnh Dạ Khinh Ưu. Hắn không nói
nhiều đem ném vào trong 'Dị Giới Châu'.
Diễn biến nhanh chóng làm ai cũng không kịp phản ứng, Dạ Khinh Ưu mặc kệ vẻ mặt phẫn uất của đám người xung quanh, hắn thản nhiên như không
có gì. Quay lại bộ dáng lãnh đạm như cũ, mà hai huynh đệ Lang thị đều đã nhanh chóng rời đi, rất cẩn thận lần nữa xuất hiện bên cạnh nhóm người
Thánh Kiếm Môn.
" Vị huynh đệ này, chẳng lẽ lại muốn chiếm 'Huyết Thị Sắc Mộc' làm của riêng... "
Túc Vân bước lên, nở ra nụ cười, nhưng đằng sau là oán khí không
ngớt, tưởng chừng chỉ có Doãn Viên khó đối phó, không ngờ lại chạy ra
nhóm người Dạ Khinh Ưu. Lười nói nhiều cùng hắn, Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt
đáp.
" Cút… "
" Ngươi, ngay cả 'Thánh Kiếm Môn' ngươi cũng muốn đắc tội… "
Túc Vân run lên, vẻ oán độc dữ dằn, Dạ Khinh Ưu khẽ nhìn, nói thêm một câu.
" Nếu ngươi còn không cút, thì từ 'Thánh Kiếm Môn' cũng không cần tồn tại nữa… "
" Ngươi… "
Túc Vân run lên, cảm giác bị sỉ nhục, nhưng lập tức Lang Thập Nhất phía đằng sau vỗ vai gã nói.
" Túc đệ đi thôi, chúng ta không nên đứng đầu ngọn gió… "
Túc Vân lúc đầu nghe còn không hiểu, nhưng một lúc liền hiểu ra, quay mặt nhìn qua nhóm người Doãn Viên mãi không nói gì, cuối cùng cũng hiểu bản thân ngu ngốc đi đầu, nếu chọc giận tên nam tử thần bí này thì
người thiệt nhất chính là bọn hắn. Thông suốt, Túc Vân không dám liều
mạng, lựa chọn rút đi, ánh mắt nhìn Dạ Khinh Ưu tràn ngập oán độc.
" Dạ lang, bọn chúng có thù ý với chúng ta… Có nên giết luôn không? "
Nguyệt Vô Song tiến lên dò hỏi, Dạ Khinh Ưu lắc đầu, thản nhiên đáp.
" Bọn chúng còn có ác dụng… Bỏ đi, chúng ta đi thôi. "
Dạ Khinh Ưu thấy ở lại cũng chả làm gì, nhàn nhạt đi về phía trước,
đám người liền dàn hàng để cho nhóm người Dạ Khinh Ưu rời đi. Ngay cả
Doãn Viên cũng không dám ngăn cản, bản thân không cam tâm, nén nộ khí
dẫn theo người cũng đi.
" Dạ công tử, bọn họ đều là Cửu cấp thế lực, đều có Thiên Tôn tọa trấn… Đắc tội với bọn họ e rằng gặp không ít phiền phức. "
Mạc Thủy Dao lên tiếng, nàng cảm thấy Dạ Khinh Ưu là con người không
sợ trời không sợ đất, dường như còn rất bí ẩn, lập tức bị hắn gây ra tò
mò mà bị thu hút. Dạ Khinh Ưu khẽ cười, vẫn chăm chú để ý Huyễn Phi,
nhàn nhạt đáp.
" Ta không quan tâm… Chỉ là sâu kiến, tùy thời có thể đập. "
" A… Cái này… "
Mạc Thủy Dao không ngờ hắn không hề để Cửu cấp thế lực vào mắt, đối
với đảm lượng của hắn chỉ biết than ngẫm. Dạ Khinh Ưu lại tập trung qua
Linh Lung, nha đầu này từ nãy đến giờ vẫn cứ mãi im lặng, làm cho hắn
khó hiểu hỏi.
" Linh Lung, muội làm sao vậy? "
" Đại ca ca, hình như ở đây có thứ gì đang kêu gọi muội… "
Linh Lung không biết vì sao từ lúc nhìn thấy 'Huyết Thị Sắc Quả' lại
dâng lên cảm xúc kỳ quái, dường như thấy quen thuộc. Mạc Thủy Dao chăm
chú nhìn vào nàng, đồng thời suy nghĩ, chạm nhẹ bờ vai Linh Lung.
" Muội từng nói bản thân được nhặt nuôi phải không? "
" Ân, phụ mẫu muội từng nói vậy… Nhưng muội không tin. "
Linh Lung nhớ tới phụ mẫu đã mất, vẻ mặt liền u sầu lại. Mạc Thủy Dao ôm lấy nàng, vỗ về.
" Linh Lung, có lẽ tỷ cũng cảm thấy muội rất quen thuộc… Có thể tỷ từng gặp muội khi còn nhỏ. "
" Điều đó sao có thể… "
Linh Lung ngẩng đầu, mở to mắt, chỉ dựa vào cách biệt không gian đã
đủ chứng minh, thời gian cả hai quen biết không cách nào từ trước được.
Mạc Thủy Dao cũng đồng dạng nghi vấn, nhưng nhớ tới ký ức cũ, nàng liền
mau chóng lấy ra một cái vòng tay.
" Linh Lung, đây là vòng tay mà nghĩa mẫu ta để lại… Người trước đó
từng mất đi nữ nhi, nghe nói bị người cướp đi. Ta nghe nghĩa mẫu nói
chiếc vòng tay này chính là để lại cho nữ nhi nàng, có thể cảm nhận được khí tức của người nữ nhi kia. "
Dạ Khinh Ưu im lặng lắng nghe câu chuyện cẩu huyết của hai người, Dạ
Khinh Ưu còn tưởng Mạc Thủy Dao nhận thân Linh Lung vì tiếp cận hắn,
không ngờ là có chuyện thật.
Đi thêm một đoạn, khi trời trở tối, nhóm Dạ Khinh Ưu chọn một khoảng
rừng trống nghỉ ngơi. Mặc dù có thể đi xuyên đêm, nhưng thời gian này
chính là khoảng yêu thú hoành hành ác liệt nhất, Dạ Khinh Ưu cũng muốn
chúng nữ cơ hội rèn luyện nên cũng không vội.
Hắn để Huyễn Phi tại một bên gốc cây, cẩn thận quan sát, bàn tay vươn tới, dĩ nhiên là muốn gỡ xuống mặt nạ của nàng. Huyễn Phi mỉm cười,
không chút sợ hãi nói.
" Dạ lang, gỡ xuống rồi thì phải chịu trách nhiệm đó… "
" Trách nhiệm gì? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, tay chợt dừng, Huyễn Phi mỉm cười mê người,
tiếng cười du dương càng làm hắn tò mò xem phía đằng sau lớp mặt nạ là
gì. Huyễn Phi hai mắt nhìn chằm chằm, môi tô son ngậm cười.
" Dĩ nhiên là trách nhiệm cưới ta… "
" Liên quan gì? "
Dạ Khinh Ưu không vui hỏi, Huyễn Phi ưỡn cao bộ ngực, bộ ngực phập
phồng bởi nguyên nhân dây trói mà càng độn lên căng tròn hoa mắt.
" Chính là như vậy, chàng nếu nhìn thấy dung nhan của ta… chắc chắn sẽ mê luyến ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ cưới ta. "
" Mê tưởng… "
Dạ Khinh Ưu khinh thường, hắn không chút e ngại lời đe dọa của nàng,
dù sao hôn thê của hắn hai mươi năm trước là Bách Hoa Bảng đệ nhất mỹ
nhân, nhìn cũng nhìn nhiều, chạm cũng chạm đã tay, còn có cái gì gây ra
sóng gió nữa.
Tuy nhiên tâm tính hắn thay đổi, cũng khác trước, cho nên cũng đề
phòng ngoài ý muốn, kìm nén tĩnh tâm, bàn tay vươn tới lột ra đằng sau
lớp mặt nạ…
Hít một hơi lạnh, Dạ Khinh Ưu sửng sốt không bởi vì dung nhan hoa
ghen nguyệt thẹn của Huyễn Phi, càng không vì đôi mắt phượng câu như bảo ngọc xinh đẹp, hay vẻ đẹp nghiêng trời lệch đất của nàng. Chính bởi vì, nàng chính là người quen của bản thân, sửng sốt chốc lát, Dạ Khinh Ưu
run lên.
" Hân Phong Tiểu Nguyệt… Là nàng… "
Hân Phong Tiểu Nguyệt khẽ cười nhẹ, vẻ mặt thâm tình âu yếm, như thê tử cuồng phu, từng câu chữ như mê hồn mà đáp.
" Đã lâu không gặp… Dạ lang… "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT