Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng bước lên, hắn chỉ đặt tay lên trên Thiên Phú Bàn,
hàng ngàn ánh nhìn tập trung vào, thầm nghĩ nam tử này chắc chắn thiên
phú sẽ khủng bố, nhưng mấy giây sau đó một tiếng nổ vang lên.
Chấn động không gian lan tỏa, một cực quang lóe lên cực điểm trong
giây lát rồi vụt tắt, đến khi nhìn lại, mọi người đều hít một hơi khí
lạnh. Thiên Phú Bàn vậy mà tự nhiên nổ tung, tan tác không còn sử dụng
được.
Lôi Vi chấn kinh, nàng biết Thiên Phú Bàn này được chế tác vô cùng
công phu, phải mời đến luyện khí sư bát phẩm mới thành hình, nghe nói
vật liệu cứng rắn chịu được công kích của Thiên Tôn, vậy mà dễ dàng bị
phá nát như vậy. Không đáng tin, điều này Lôi Vi không dám nghĩ đến, run rẩy không nói thành lời.
" Này, ta thông qua được chưa… "
Nhìn Lôi Vi chắn đường mình, Dạ Khinh Ưu nhíu mày, kêu lên đánh thức nàng, Lôi Vi tỉnh hồn vội vã gật đầu.
" Được rồi, ngươi có thể tiến vào vòng tiếp theo… "
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đi vào, trong sự hân hoan của chúng nữ, mấy
nàng đương nhiên không ngạc nhiên, thiên phú của nam nhân các nàng một
cục đá làm sao mà đo lường được. Lôi Vi bình tĩnh lại, nhìn những thí
sinh mặt mày trắng xám bên dưới nói.
" Tạm thời xảy ra sự cố, các người có thể qua những cổng khảo thí khác để kiểm tra… "
Không để ý vẻ bất mãn của bọn họ, Lôi Vi nói xong liền biến mất, nàng cần nhanh chóng thông báo chuyện vừa xảy ra với viện trưởng.
Tại căn phòng viện trưởng Thủy Tâm học viện, một thiếu phụ xinh đẹp
đang chỉ dạy một thanh y thiếu nữ, dù thiếu nữ mang bạch khăn che mặt,
khí chất vẫn nở rộ như mùa xuân không bao giờ tàn, đem đến cảm giác hòa
ái, nhưng cũng lạnh nhạt khó gần thổi qua như cơn gió mùa hạ.
Thiếu phụ là viện trưởng của Thủy Tâm học viện, Mạc Thu Hồng, bên
cạnh thiếu nữ chính là đệ nhất mỹ nữ của tam đại học viện, đệ bát bài
danh Bách Hoa Bảng, Mạc Thủy Dao.
" Thủy Dao, con càng ngày càng tiến bộ… 'Thủy Ngọc Lãng Tâm Kinh' đã
đến tầng thứ tư, chẳng bao lâu nữa con có thể tiến cấp Thánh Linh rồi. "
" Nhờ ơn của sư phụ, bằng không đồ nhi còn rất lâu mới có thể tiến bộ nhanh như vậy. "
Mạc Thủy Dao cúi người, vô cùng kính cẩn đối với phụ nhân, Mạc Thu Hồng nụ cười nhạt nhòa, lắc đầu.
" Nhớ lại năm đó ta phải mất tròn hai trăm năm mới tiếp cận tầng thứ
tư của 'Thủy Ngọc Lãng Tâm Kinh', con chỉ mất có mười năm, thiên phú này trước giờ tại Thủy Tâm học viện chỉ thua kém thủy tổ sáng lập học viện. "
Biết tính đồ nhi không ham cường háo thắng, không quan tâm đến kiểu loại so sánh này, Mạc Thu Hồng chuyển đề tài.
" Lần này học viện tuyển người, ta còn muốn để con phụ trách… "
" Chỉ sợ khiến sư phụ không hài lòng. "
Mạc Thủy Dao lên tiếng còn muốn phản đối, nàng không có hứng thú với
việc khác ngoài tu luyện và tìm hiểu tư liệu, đột ngột từ bên ngoài Lôi
Vi chạy vào, vẻ mặt hớt hải, Mạc Thu Hồng nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Lôi Vi ngạc nhiên hỏi.
" Chuyện gì vậy Lôi lão sư? "
" Viện trưởng, bên ngoài xuất hiện người có thiên phú yêu nghiệt… "
Lôi Vi vừa vào, không kịp chào hỏi, liền nói, Mạc Thu Hồng chăm chú
lắng nghe, chờ đợi Lôi Vi nói xong. Ngay cả nàng cũng động dung, đặc
biệt là thiếu niên kia, càng thêm thần bí khó dò. Mạc Thủy Dao vốn không muốn quan tâm, nhưng nghe thấy như vậy, liền chủ động đứng ra.
" Sư phụ, người này hình như đồ nhi có biết… "
" Ồ, con từng gặp bọn họ? "
Mạc Thu Hồng ngạc nhiên hỏi, Mạc Thủy Dao xác nhận, sau đó chủ động
xin được đi kiểm tra, được Mạc Thu Hồng cho phép Mạc Thủy Dao mới ra
ngoài, trong đầu nàng hiện ra hình dáng nam tử trước kia nàng từng gặp,
theo suy đoán của nàng, nam nhân kia thực lực lợi hại, chắc chắn trong
khảo thí lần này sẽ không có người bì kịp.
Vì để tránh xảy ra xung đột, cũng như chọc giận nam nhân kia, Mạc
Thủy Dao đành phải đích thân xuất hiện, cũng phải rất lâu rồi nàng mới
ra ngoài, từ khi trở về tòa Thánh điện kia.
Mạc Thu Hồng ngạc nhiên, không ngờ lần này Mạc Thủy Dao chủ động đi
ra, xem chừng đồ đệ nàng có quen biết tiểu tử kia, nàng quay qua chỗ Lôi Vi, bất động thanh sắc nói.
" Để Tuyên Cơ đi cùng nàng… "
Lôi Vi run nhẹ, Tuyên Cơ là một trong những người có tu vi cao nhất
Thủy Tâm học viện, tu vi Thần Tôn tam giai, Địa Tôn thực lực, tiếp cận
Thiên Tôn cấp bậc không xa, có thể nói là lợi hại sau viện trưởng. Có
thể khiến Tuyên Cơ xuất động, ắt hẳn chuyện không đơn giản, Lôi Vi không dám chậm trễ.
…
Vòng thi thứ hai chính là vượt qua Trạch Thiên Sơn, vùng linh sơn này yêu thú trùng trùng, dược thảo cơ duyên cũng nhiều vô số, tương đương
nguy cơ mất mạng cũng tăng lên, nhưng như vậy không thể làm chùn bước
người tham gia.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhã bước dạo, bên cạnh trái phải đều có mỹ nữ, tình ý đối với hắn dạt dào, nam tử nhìn đỏ mắt, nữ tử trông hâm mộ.
" Nơi này cũng thật náo nhiệt, còn có người của đại thế lực. Đó là Bách Hoa Tông, là tông môn lập ra Bách Hoa Bảng… "
Phía bên trái Dạ Khinh Ưu tụ tập một nhóm mỹ nữ đều là mỹ nữ hiếm có, nhan sắc so sánh với những nữ tử tham gia đều đa phần vượt trội hơn
hẳn, dĩ nhiên muốn so với nữ nhân của hắn còn chưa đủ.
Nguyệt Vô Song cảm thán, nhớ lại nói.
" Nghe nói trước kia đệ tử Bách Hoa Tông mỹ sắc đều chiếm trọn Bách
Hoa Bảng, ngàn năm trước mười đệ nhất đứng đầu, có bốn người là của Bách Hoa Tông đệ tử. Ngày đó nhắc đến mỹ nữ, không ai không biết Bách Hoa
Tông, đặc biệt tông chủ của bọn họ lúc đó còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, làm cho nam nhân phải điên cuồng. "
Nàng được sư phụ kể lại, tương đối biết nhiều, Dạ Khinh Ưu trầm thần
lắng nghe, mới hiểu từ Nhân - Ma đại chiến nổ ra, Bách Hoa Tông tuột dốc không phanh. Đạo pháp không còn như trước, ngay cả đệ tử cũng bị các
thế lực lớn cướp đi.
Nhân - Ma đại chiến, Ma tộc thượng vị dành thế áp đảo dưới sự dẫn dắt của Ma Đế bấy giờ. Vị đệ nhất mỹ nữ năm đó lại tự nguyện dâng mình,
chấm dứt cuộc chiến hỗn loạn này, tuy nhiên đổi lại chính là sự xuống
dốc không phanh của Bách Hoa Tông.
Vị mỹ nữ đó, Hân Phong Tiểu Nguyệt, hình như trong ký ức của hắn vẫn
hiện hữu rất rõ. Nàng rơi vào tay Ma Đế lúc đó là Huyết Cuồng Tà Đế, lão già đối với nàng chính là si cuồng. Nắm nàng trong tay, hắn yêu thương
chiều chuộng nàng vô cùng, đổi lại thứ hắn muốn là phương tâm mỹ nhân.
Nhưng Hân Phong Tiểu Nguyệt, vốn là hoa đã có chủ, nàng một dạ một
lòng đối với Dương Thanh Nhân, đệ nhất Đại Thần Bảng lúc bấy giờ. Tuy
nàng yêu Dương Thanh Nhân như vậy, nhưng hắn lại nguyện ý đem hiến nàng
đổi lại bình an thương sinh.
Có thể đem người mình thích dâng tặng cho người khác, Dạ Khinh Ưu
tuyệt đối không bao giờ làm, dù cho chết bao nhiêu người cũng không liên quan tới hắn, người của hắn chỉ có hắn mới có thể động.
Dương Thanh Nhân năm đó, cũng chính là Khí Vận Chi Tử, được Nhân tộc
ca tụng xem như đại anh hùng trong đại chiến Nhân - Ma, cứu lấy hàng vạn sinh mạng, uy danh chỉ thua kém mỗi Quang Chi Thánh truyền kỳ.
Hắn cũng là chủ nhân trước kia của Thánh Bia, cũng không biết hiện đã đi đâu, có lẽ còn trong Thánh Địa cũng nên. Chuyện của hắn, Dạ Khinh Ưu vốn căn bản không quan tâm, nhưng tên đó lại khắc mộc trên Thánh Bia
mấy dòng chữ đáng chết. "Ma Tất Diệt - Yêu Tất Vong - Nhân Tất Thịnh -
Thiên Mệnh Uy."
Trong mắt Dạ Khinh Ưu, Dương Thanh Nhân chính là một ngụy quân tử,
mặt ngoài làm hòa với Ma giới mong muốn chiến tranh sớm kết thúc, không
ngại cầu hòa. Nhưng sâu trong lòng tên đó lại khắc ghi mối thù với Ma
tộc, có lẽ chính vì lão Huyết Cuồng Tà Đế đã đoạt vợ hắn. (Edit: NTR
:>)
Nếu không phải Dạ Khinh Ưu vô tình tiếp xúc Thánh Bia, nhìn thấy đạo tắc để lại của hắn, thì có lẽ còn ngu ngơ không biết gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT