Lục Kiều Vân nghe thấy Độc Thiên Địch muốn nàng, khuôn mặt tái xanh, tràn ngập hoảng loạn, thân thể không tự chủ được run lên. Nếu như rơi vào tay một kẻ quái dị như Độc Thiên Địch, nàng tình nguyện muốn giao mình cho Dạ Khinh ƯU hơn, hắn không chỉ tuấn mỹ yêu nghiệt, đối với nữ tử cũng rất cưng chiều.

Lung Linh cũng không đồng ý, nàng vốn xem Lục Kiều Vân như tỷ muội thân thiết, đứng chặn phía trước, tức giận chỉ tay về Độc Thiên Địch, không chút thiện cảm nói.

" Ngươi nằm mơ, Lục tỷ là của đại ca ca rồi… "

" ... Nàng là nữ nhân của ngươi? "

Độc Thiên Địch im lặng một lúc, đối với Dạ Khinh Ưu hỏi. Hắn lại không đáp, chỉ thấy nha đầu Lung Linh này thích nói bậy, ai ngờ Lục Kiều Vân đỏ bừng mặt hai tay ôm lấy cánh tay hắn, xấu hổ.

" Ta là nữ nhân của hắn… Ngươi đừng có

mà nằm mơ… "

Dạ Khinh Ưu sầm mặt lại, hắn không nhớ là bản thân có quan hệ với nữ nhân này bao giờ. Thấy nam nhân không lên tiếng phản kháng, Lục Kiều Vân tâm trạng có chút lo sợ liền an tĩnh lại, không hiểu sao lại có chút vui, ít nhất hắn cũng sẽ không giao nàng ra làm vật trao đổi.

" Vậy là ngươi đã sớm biết rồi sao… "

Độc Thiên Địch thất vọng, đằng sau lớp áo choàng không nhìn ra biểu lộ cảm xúc nhưng ai cũng hiểu cảm giác của gã lúc này. Dạ Khinh Ưu nhướng mày, có phần không hiểu hỏi.

" Biết chuyện gì? "

" Biết về thân thể của nàng… Ngươi cũng muốn đem nàng đi ra luyện dược phải không? "

Độc Thiên Địch lăm lăm chú ý vào người Lục Kiều Vân, hình như còn chưa từ bỏ ý đồ. Nghe hắn nói ra lời, cả một đám người ngây ra, Lung Linh thân hình run lên, vô cùng tức giận.

" Ngươi là ác quỷ… Ai lại có thể đem con người ra luyện dược chứ. Ma quỷ cũng không bằng. "

" Sao lại không được… Nàng chính là nguyên liệu tốt... "

Độc Thiên Địch bước chân khẽ dịch, tùy thời muốn cướp người, Dạ Khinh Ưu cũng đứng trước chặn lại, sắc mặt âm u, nói.

" Ắt hẳn ngươi không nên trêu đùa ta... "



" Ta đâu có trêu đùa… Rõ ràng nàng ta chính là dược liệu, thậm chí là thiên hạ chí tôn dược vật. "

Trong giọng Độc Thiên Địch tràn đầy vẻ tham lam phấn khích, điệu bộ này chỉ xuất hiện khi hắn tìm thấy độc dược hay dược liệu quý hiếm. Dạ Khinh Ưu không nghĩ rằng tên này nói khoác, hắn rất bình tĩnh dò hỏi lại.

" Ý ngươi là thể chất của nàng có chút đặc biệt sao? "

" Vậy là ngươi không nhận ra à… Nàng ta chính là Mộc Nguyên Lô Đỉnh, vốn là một lô đỉnh rất tốt, nhưng thể chất của nàng có chút khác biệt. "

Độc Thiên Địch nói đến đây, tranh thủ Dạ Khinh Ưu không chú ý liền lao tới, như sương mù tan biến, lặng lẽ và âm thầm, nhưng Dạ Khinh Ưu đã sớm chú ý, hắn vung tay một đường, từ bát diện tứ phương từng bàn tay hắc ám chụp lấy một hư ảnh, vừa chạm phải mặt đất thì nó vô thanh vô tức biến mất, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối.

Chiêu thức thôn phệ hắn mới thức tỉnh, 'Hắc Dạ Giam Cầm' đem cắn nuốt bất cứ vật liệu sinh vật nào trong màn đêm, vĩnh viễn giam cầm. Độc Thiên Địch chẳng may dính phải một chút liền hét lên, thân thể lăn lộn trên mặt đất, áo choàng cũng tan tác, mà để lộ chân dung hiện thực.

" Tê! " Một đám nữ nhìn thấy dung mạo của Độc Thiên Địch liền hoảng sợ, có phần muốn nôn. Chỉ thấy da thịt của Độc Thiên Địch sần sùi như rễ cây, không có chỗ nào lành lặn, khuôn mặt biến dạng nhìn không ra tuổi tác, từ trong da thịt mọc ra lởm chởm nhưng sinh vật kỳ dị như ký sinh.

Dạ Khinh Ưu cũng đồng dạng, có điểm không thể tin tưởng, nhìn chằm chằm Độc Thiên Địch, hắn không ngờ tên điên này tự thử độc lên cơ thể, thậm chí loại độc kia hắn chưa từng thấy. Với một y sư như hắn, cũng cảm thấy loại độc tự gieo trên người Độc Thiên Địch là không có thuốc chữa.

" Huhu… Đừng nhìn… "

Độc Thiên Địch đối với ánh nhìn của chúng nữ sinh ra sợ hãi, khóc lên, không ngờ từ trước đến giờ, hắn vẫn khóc như vậy, dù là nói chuyện là đánh nhau. Hắn khóc cũng không phải vì thương tâm hay khó chịu, mà vì hắn đau, người thu nhận hắn từng nói nếu đau thì hãy khóc. Lời đó khắc ghi sâu vào trong đầu hắn, cho nên hắn cứ như đứa trẻ quái dị cứ mãi khóc như vậy.

" Ngươi cũng quá điên rồ… Cũng đem chính mình ra thí nghiệm độc. "

Dạ Khinh Ưu có điểm sợ hãi, ngay cả hắn dính thứ độc trên người Độc Thiên Địch cũng sợ không có cách giải quyết. Độc Thiên Địch đứng dậy, nét mặt dữ dằn, gầm lên.

" Là các ngươi muốn chết… Nhìn thấy nhân dạng của ta… "

Dạ Khinh Ưu cảm thấy nguy cơ, không kịp phản ứng, liền vung tay ra, ở bao trọn vùng Dạ Khinh Ưu và chúng nữ đứng, một màn thủy dịch đen ngòm bao phủ. Dạ Khinh Ưu hai mắt căng ra, vươn tay, một lát sau màn đêm bao trùm toàn bộ xung quanh.

Độc Thiên Địch vừa tạo ra 'Độc Giới', khiến đám người Dạ Khinh Ưu chìm trong đó, nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, độc dược lại lan tràn biến mất trong màn đêm bất tận. Cứ như không có gì là màn đêm kia không thôn phệ được, Độc Thiên Địch sợ hãi, còn chưa hoàn hồn thì một cây kiếm đâm xuyên người gã, ngay giữa tâm mạch.

Ngước mặt, hắn đã thấy Dạ Khinh Ưu ở trước mặt, lạnh nhạt thờ ơ, cầm Huyết Tâm Kiếm đâm xuyên người gã. Thân thể Độc Thiên Địch như cành cây khô mục gãy, ngã xuống đất.



Dạ Khinh Ưu thu kiếm, mắt lạnh nhạt nhìn dưới chân, bỗng chốc chất kịch độc trong cơ thể Độc Thiên Địch sôi sục, vô số con độc trùng lúc nhúc kinh tởm bò ra khỏi người Độc Thiên Địch, dùng tốc độ quỷ dị bao trùm thân thể Dạ Khinh Ưu.

Xì xèo…

Âm thanh ghê rợn vang lên, toàn bộ thân thể Dạ Khinh Ưu bị bao bọc bởi độc chất, thứ này chỉ ngửi thôi cũng đã làm Thiên Tôn chết ngắt, đừng nói tiếp xúc, sợ ngay cả Tố Đạo cảnh cũng bị co liệt.

Linh Lung hoảng sợ nhìn Dạ Khinh Ưu dễ dàng bị nuốt chửng, toàn thân run rẩy, vừa muốn chạy đến đã bị Liễu Vân Nguyệt kéo lại. Linh Lung khóc rống lên, hô to.

" Đại ca ca… "

Lam Thanh Y cũng dừng nàng lại, hơn ai hết gã biết rất rõ bản lĩnh của ân công, nói.

" Yên tâm, ân công rất lợi hại… Chút độc tính kia không làm gì được ngài ấy đâu... "

" Yêu Tiên Vương Tử, ngươi cuối cùng cũng phải chết dưới loại Thần Độc này của ta… Tâm huyết ba ngàn năm của ta, ngươi đều hưởng hết rồi đó. "

Âm thanh trong trẻo vang lên, trước ánh nhìn sợ hãi của đám nữ, Độc Thiên Địch bò ra từ đống dịch lầy lụa đen ngòm. Người xuất hiện lại là nam tử da trắng bóc như bạch tạng, khuôn mặt nói anh tuấn cũng đúng mà xinh đẹp cũng không sai, toàn thân gã hiện trần truồng, phía bên trên ngực bằng phẳng, nhưng phía bên dưới không hề thấy tiểu jj đâu cả, hoàn toàn trống rỗng. (Edit: adu)

Nhìn vào không hề biết Độc Thiên Địch là nam hay là nữ, nhưng dựa vào yết hầu nổi lên ở cổ, có thể xác định đó là nam, chỉ là cái 'tiểu đệ' đi đâu mất. Độc Thiên Địch thay vào một bộ đồ mới, thần sắc lạnh nhạt.

" Ngươi chết chắc, ngay cả Lôi Kinh Vũ cũng chưa chắc chịu được loại độc này của ta… "

" À thế à. "

Một âm thanh nhạt nhòa vang lên, Độc Thiên Địch nhíu mày ngước mặt nhìn lên trên, thấy Dạ Khinh Ưu bước ra từ trong màn đêm vô tận. Mà tại chỗ cũ, nơi độc dược bao phủ Dạ Khinh Ưu, thay vào một cái bóng màu đen, chính là ảo ảnh thay thế của Dạ Khinh Ưu. Lập tức nó nuốt chửng tất cả độc dịch kia vào trong màn đêm, biến mất.

Độc Thiên Địch gào lên, vô cùng tức giận.

" Không… Ngươi không thể tước đoạt nó. "

" Câm miệng… Giờ ngươi cút hay muốn chết. "

Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo rên, lần này không hề có ý khoan nhượng. Độc Thiên Địch dè chừng, mắt nhìn Lục Kiều Vân không cam tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play