Lam Thanh Y không ngờ Dạ Khinh Ưu có thể nói vậy, hắn xem Dạ Khinh Ưu như
một thiên tài chân chính, một loại tồn tại chỉ có thể ngưỡng vọng mà
nhìn, chưa từng nghĩ có ai có thể sáng ngang, thậm chí còn có một chút
cảm giác đặc biệt.
Dạ Khinh Ưu thì không quan tâm lòng ngưỡng vọng của Lam Thanh Y thế
nào, hắn muốn đi giải quyết chuyện của bản thân trước. Hiện nay muốn
canh chừng Diệp Lăng thì chỉ có thể trông cậy vào Lam Thanh Y, hắn suy
nghĩ một chút rồi nói.
" Ngươi giúp ta canh chừng một người… Bất cứ cử động nào cũng phải báo cáo. "
" Vâng, ân công… "
Lam Thanh Y được Dạ Khinh Ưu nhờ cậy, vui vẻ ra mặt, nhìn như chú cún nhỏ được cho đồ chơi, Dạ Khinh Ưu hình như cảm thấy đối phương đối với
mình có gì không đúng nhưng tạm thời không để ý.
…
Tại Huyết Vũ Đại Lục, Quan gia…
Trong một buồng giam kín kẽ được gia công trận pháp phòng ngự cấp
cao, còn có trận pháp phong bế tu vi, một thiếu nữ tay chân đều có còng
xích, trên thân y phục đã nhàu nát, tóc tai rối bời, toàn thân chân tay
đều có vết cắt và máu đỏ. Dù trải qua hàng trăm loại tra tấn lớn nhỏ, vẻ mặt thiếu nữ vẫn vô cùng kiên cường, ánh mắt lãnh lệ.
Một thiếu nữ khác bước vào trong, bên cạnh là một thiếu niên hoàng
bào giả y, gương mặt có phần tuấn lãng. Thiếu nữ này là nhị tiểu thư
Quan gia, Quan Tiểu Phi, còn nam tử kia là vị hôn phu của nàng - Trác
Luân.
Quan Tiểu Phi ngắm nhìn thiếu nữ trong lồng giam, vẻ mặt xinh đẹp biến hóa có phần dữ tợn.
" Nhược Cơ, gia gia ngươi đã không còn… Chỗ dựa ngươi cũng đã biến mất, để xem bây giờ còn có ai bảo hộ được ngươi. "
" Mẫu thân ta đâu… ? "
Dĩ nhiên người bị nhốt trong lồng giam là Quan Nhược Cơ, nàng không
có chút hoảng sợ nào, điềm tĩnh hỏi vị muội muội cùng cha khác mẹ này.
" Mẫu thân ngươi à… Ả ta tốt hơn ngươi, ít ra còn được cho ăn. "
Quan Tiểu Phi nhìn thấy Quan Nhược Cơ vẫn bình thản như vậy, vô cùng
tức giận, ả ta mở cửa lồng giam, ngay tại trong tay cầm một sợi dây roi
quất mạnh lên thân thể Quan Nhược Cơ, mỗi lần đều để lại vết máu.
" Ngươi còn bày ra cái gì bộ dáng kiêu ngạo… Nếu không phải vì biểu
ca thì ta đã sớm đem ngươi cho hàng trăm nam nhân cưỡi rồi. "
" Ngươi nếu làm vậy, chắc chắn hắn sẽ cho ngươi hối hận… "
Quan Nhược Cơ đôi môi có phần sứt nẻ, nhưng vẫn nở ra nụ cười mê
hoặc, Trác Luân nhìn nàng cũng có phần si mê. Quan Tiểu Phi càng thấy
càng phẫn nộ, roi trên tay quất càng mạnh đến mức máu tươi chảy ra càng
nhiều.
" Để ta xem ai cho ta hối hận… Tiện nhân, ngươi và mẫu thân ngươi đều giống nhau… "
Quan Tiểu Phi càng đánh càng thấy không có tác dụng, ả ta toàn thân
run rẩy nhìn Quan Nhược Cơ, bây giờ ả chỉ muốn nhìn vẻ tuyệt vọng đau
khổ của Quan Nhược Cơ. Suy nghĩ một hồi, trên môi ả nở nụ cười, bước ra
phân công người hầu.
Một lát sau một thiếu phụ được dẫn đến, nhìn có ba phần giống Quan
Nhược Cơ, đang mặc y phục của người hầu, vẻ mặt tái nhợt không huyết
sắc, sợ hãi nhìn xung quanh, khi thấy Quan Nhược Cơ hai mắt liền đỏ lên
rồi khóc.
" Mẫu thân… Quan Tiểu Phi, ngươi dẫn mẫu thân ta tới làm gì!! "
Quan Nhược Cơ bắt đầu bộc lộ vẻ mặt phẫn nộ, hai hàm răng trắng
nghiến chặt, nhìn Quan Tiểu Phi tràn ngập thù hận. Quan Tiểu Phi tràn
đầy vui sướng, ả chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Quan Nhược Cơ.
" Ả tiện nhân này cũng như ngươi… Chuyên đi câu dẫn nam nhân, ta bây giờ cho hai ngươi ở chung một chỗ. "
" Chuyện của ta không liên quan gì đến mẫu thân… Muốn làm gì thì hãy tìm ta. "
Quan Nhược Cơ gằn lên, trong giọng mang theo bi phẫn tột độ, Quan
Tiểu Phi nhìn người hầu bên cạnh, bọn chúng nhìn ánh mắt của ả, sợ hãi
không dám cãi lệnh, kéo mẫu thân của Quan Nhược Cơ đến trước mặt Quan
Nhược Cơ.
" Ta không thích tra tấn ngươi nữa… Thay vào đó sẽ dùng lên mẫu thân ngươi. "
Quan Tiểu Phi cười như điên, vẻ mặt có điểm dữ tợn, Trác Luân bên
cạnh cũng không dám nói một lời, xem ra gã rất sợ hãi vị hôn thê này.
" Nhược Cơ, mẫu thân xin lỗi… "
Đàm Lệ nhìn nữ nhi bị xích sắt, trong lòng tràn ngập đau khổ, bà là
một nữ nhân nhu nhược luôn để nữ nhi chịu khổ, dù cho Quan Nhược Cơ bị
bắt giam bà cũng không dám van xin.
" Tình mẫu tử thật tốt... "
Quan Tiểu Phi cười, sau khi ra lệnh thì đã có người tiến đến, từng
chút rút đi móng tay của Đàm Lệ, tiếng la hét của thiếu phụ vang vọng,
cả bàn tay Đàm Lệ đều chảy máu, lần đầu trải qua đau đớn như vậy làm Đàm Lệ đau muốn ngất.
" Quan Tiểu Phi!!! Ta tuyệt đối sẽ cho cô nếm mùi địa ngục. "
Quan Nhược Cơ gồng phá dây xích, chỉ là tu vi nàng bị phong bế, một
chút vết mẻ cũng không thể gây ra đành nhìn mẫu thân mình bị tra tấn.
" Quan Nhược Cơ, xem đi… Đây là kết cục của việc dám đối đầu ta. "
Khuôn mặt Quan Nhược Cơ dính phải máu tươi nóng ấm, ngay trước mắt
nàng, Đàm Lệ bị đâm xuyên qua ngực, máu tươi chảy ra dính cả trên mặt
nàng. Đàm Lệ hai mắt vẫn mở, mang theo tâm tư đáng trách cũng như đáng
thương.
Nhìn mẫu thân chết trước mắt, Quan Nhược Cơ như không còn sinh mạng, hai mắt vô hồn nhìn xuống, chỉ mong chết đi là tốt nhất.
" Vẫn chưa đủ, ta muốn ngươi đau khổ hơn nữa… "
Quan Tiểu Phi cười điên dại, lấy ra một lọ thủy dịch, kêu hai tên nô
tài cậy miệng Quan Nhược Cơ đổ vào. Xong rồi ả bắt đầu cười, phất tay
xuất hiện hơn mười tên hán tử từ bên ngoài xuất hiện.
" Quan Nhược Cơ… Ngươi nghĩ vậy là xong sao. Ta vừa cho ngươi uống
'Xuân Mộng Thủy' uống vào sẽ lập tức thành đãng phụ, ta muốn vạn nam
nhân cưỡi lên ngươi… "
" Quan Tiểu Phi… "
Quan Nhược Cơ cơ thể nóng bừng, trong đầu lại bắt đầu nhớ đến Dạ
Khinh Ưu, không hiểu sao lúc này nàng lại cảm thấy hắn là chỗ dựa duy
nhất của mình, trong thế giới này hắn chính là người đầu tiên làm nàng
rung động. Đầu óc bắt đầu mất tỉnh táo, Quan Nhược Cơ cuốn lưỡi lấy một
độc hoàn giấu trong kẽ răng nuốt xuống, da thịt chuyển sang xám trắng,
miệng hộc ra máu. Từng chút một hơi thở dần biến mất.
" Ả ta tự sát!!! "
Quan Tiểu Phi thấy vậy, toàn thân run lên. Ả còn chưa hoàn toàn thỏa
mãn, vậy mà Quan Nhược Cơ lựa chọn tự sát. Đúng lúc ả còn đang phẫn uất
thì từ trên cao một luồng tử quang đánh thẳng xuống phủ địa Quan gia,
một lỗ thủng to tướng xuất hiện trên trần nhà.
Quan Tiểu Phi ngước đầu lên nhìn trời đêm, chỉ thấy một nam tử tuấn
dị đến cực điểm, mái tóc đỏ yêu dị, hai mắt một màu đỏ lạnh lẽo, liếc
mắt nhìn ả khiến bản thân ả như mất hết sức lực, quỳ trên nền đất, toàn
thân run rẩy.
" Tiện nhân, là ngươi gây ra… "
Nam tử kia từ lúc nào đã ở trong phòng, ôm lấy thân thể Quan Nhược
Cơ, nhét vào trong miệng nàng một viên đan dược màu trắng. Một vài phút
sau Quan Nhược Cơ mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt của hắn, nàng
không khóc, cũng không đòi hắn lấy lại công đạo, nàng trước tiên bảo hắn để nàng xuống.
" Quan Tiểu Phi, ta đã nói sẽ cho ngươi hối hận. "
Quan Nhược Cơ dù tu vi dường như bị phế lần nữa, nhưng sức lực vẫn
còn, nàng bước đến trước mặt Quan Tiểu Phi cầm một mảnh kim loại nhọn
dưới đất, giương tay đâm một cái, một bên mắt Quan Tiểu Phi bị đâm sâu
vào, ả đau đớn la hét nằm trên đất giãy giụa.
" Aaa… Đau quá, dừng lại… "
" Muốn dừng, từ từ chịu đau khổ mà ta phải chịu đi… Đây là trả thù đến từ địa ngục. "
Quan Nhược Cơ ánh mắt lạnh lẽo, càng lạnh hơn là thủ đoạn của nàng,
Trác Luân nhìn thủ đoạn tàn nhẫn của nàng đã sớm bị dọa cho sợ hãi, nằm
bò ra đất, hạ thể ướt vàng một mảng.
Dạ Khinh Ưu vẫn lẳng lặng nhìn, hắn cũng thật không ngờ Quan Nhược Cơ còn có nhiều thủ đoạn tra tấn dã man hơn cả hắn.
Trong liên tục bảy ngày, Quan Tiểu Phi liên tục nếm trải địa ngục...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT