"Tiểu đà điểu, không cần nói..."

Lang nữ vương cao ngạo của ngày xưa, luôn đứng trên vị trí cao cao tại thượng, giờ đây đã biến thành cô gái nhỏ yếu ớt. Cảm giác vui thích trên thân thể đã phản lại cô, đi trước một bước có phản ứng, cô có thể cảm nhận nơi đó, đang chịu đựng Tư Minh Vi tiến vào, vùng tư mật truyền tới cảm giác tê ngứa, khó nhịn khiến thân thể co giật.

"Tình, chị thật đáng yêu~"

Tư Minh Vi thấy biểu cảm Cảnh Tình muốn kêu thành tiếng, nhưng lại liều mạng nhịn lại, không kềm được hôn lên chóp mũi cô một cái.

Ngón tay hơi dùng lực, đột phá tầng trở ngại, tiến vào nơi sâu nhất.

"A!"

Cảnh Tình thấy đau liều mạng ngửa người ra sau, hơn nữa còn chịu thêm thế tiến công của Tư Minh Vi, khiến hai chân cô hoàn toàn mềm nhũn, chỉ biết níu chặt lấy hai vai Tư Minh Vi, mới có thể giữ được thăng bằng.

"Khoan hãy cử động... Tiểu đà điểu... vẫn còn đau..."

Cảnh Tình bày ra bộ dạng tiểu tức phụ, ủy khuất oán trách.

"Suỵt! Tình, chị phải thật ngoan, lỡ để người bên ngoài nghe thấy. Em cũng không muốn bọn họ thấy chị trong bộ dạng này, chị là của một mình em."

Tư Minh Vi dựa đầu lên bờ vai Cảnh Tình, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng trườu động, đẩy tới rồi thối lui từng chút từng chút một, như thể đang kiên nhẫn tìm kiếm bảo tàng trong sơn động.

"Ah... uhm..."

Cảnh Tình cố gắng đè nén giọng, đầu bất lực dựa vào Tư Minh Vi, giờ phút này cô như đang trên con thuyền nhỏ bồng bềnh giữa biển khơi, mất phương hướng, theo sóng biển dập dềnh, khi thì sốt sắng, khi lại chậm rãi, dập dìu theo tiết tấu ngón tay của Tư Minh Vi. Trong cơn mơ hồ còn sót lại chút ý thức, cô suy nghĩ, phải chăng thứ quái quỷ mà Cherry đã chuốc Tiểu đà điểu, không chỉ đơn thuần là xuân dược, bởi nó đã làm trỗi dậy một mặt nội tâm hoàn toàn khác của cô ấy. Nhưng dù là Tiểu đà điểu mang bộ mặt này thì cô vẫn yêu, so với bình thường hay ngại ngùng, cô càng thích Tiểu đà điểu của bây giờ, hoàn toàn hành động theo bản năng.

Tư Minh Vi giống một đứa trẻ với đầy sự tò mò, khi ngón tay vừa tìm đến gờ tường hơi nhô lên, cô liền nhận thấy rõ cơ thể Tình phản ứng run rẩy, cùng thanh âm càng vang dội.

"Tình, em thích chị có thanh âm này cực độ."

Thế nên, cô thử co ngón tay lại, ma sát cong theo lối mòn ở mặt trong.

"A... Ahn~... khoan đã... Tiểu đà điểu... đừng như vậy... đừng ở đó..."

Mẫu đối thoại như vậy không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, Cảnh Tình kinh ngạc trước biểu hiện quá phóng đãng của mình, một tia nho nhỏ không được tự nhiên len lỏi xuất hiện.

"Ah."

Tư Minh Vi cắn lấy dành tai Cảnh Tình, chiếc lưỡi nhỏ miệt mài phác họa, lại chuyển qua ngậm lấy, xong thì bú mút, chọc cho thân thể Cảnh Tình rung động muốn mềm hóa, chỉ còn biết dồn toàn bộ lực chú ý còn lại, ngăn không cho bản thân rên rỉ quá mức. Nhìn bộ dạng Tiểu đà điểu tự học thành tài trên phương diện này, tuyệt đối là thiên phú trời cho, bản thân lúc trước đối đãi cô ấy ra sao, bây giờ đều học được đến mức điêu luyện, còn là học một hiểu mười.

"Ưm. Chị không được phân tâm. Lại phân tâm, em sẽ phạt nga~"

Tư Minh Vi híp mắt, lộ ra ánh nhìn nguy hiểm nhìn chằm chằm Cảnh Tình.

"Haha, phạt chị. Tiểu đà điểu, chị lại thấy tò mò em sẽ phạt chị thế nào?"

Vừa dứt lời, Tư Minh Vi bỗng đột ngột xoay người đổi phương hướng cả hai, phần lưng da thịt Cảnh Tình chạm vào thành đá hoa cương lạnh như băng của bệ rửa tay, nhất thời không kịp thích ứng, nhưng Tư Minh Vi lại nắm bắt thời cơ rất tốt, lập tức ngay lúc này xông ngang đánh thẳng trong cơ thể cô.

"Á..."

May là cô cắn môi, mới không lên tiếng, bằng không vừa rồi mà rên lên, thiết nghĩ hậu quả khôn lường.

Tư Minh Vi ngồi xuống, cũng từ từ ngừng lại động tác trên tay, sau đó chậm rãi thối lui.

"Ưhm... Tiểu đà điểu, em..."

Cử động của ngón tay làm liên lụy tường thịt bên trong Cảnh Tình co rút một trận.

"Hắc, Tình, nơi đó của chị cắn em thật chặt, không chịu buông ra."

Tư Minh Vi nhìn chỗ tư mật của Cảnh Tình đến si mê, cho đến khi ngón tay mang theo chất lỏng dinh dính màu trắng đục, hoàn toàn lui ra ngoài, cửa động vẫn còn co giật nhẹ vài cái, mới lập tức khép lại. Sợi tơ lây dính tia máu nối với cửa động, là "giọt máu đào" của Cảnh Tình, Tư Minh Vi nhìn đầu ngón tay có thêm chất lỏng màu đỏ, sững sốt hồi lâu.

"Tình là lần đầu tiên... thật may..."

Thanh âm xen lẫn hơi thở cô đơn, vẫn còn trong trạng thái mờ mịt Cảnh Tình đưa tay vén tóc mái Tư Minh Vi sang một bên.

"Tiểu đà điểu. Chị là của em, toàn bộ của em cũng là của chị."

Cô biết dù tiểu ngốc nghếch này có bất chợt thay đổi tính cách, thì sâu trong xương tủy cổ tự ti hèn nhát vẫn còn đấy.

"Tình, muốn em không?"

Con ngươi Tư Minh Vi lây dính thần thái khác thường, lần nữa nhìn chằm chằm nơi đó. Cảnh Tình bị cô nhìn ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được đưa tay che chỗ nọ.

"Đừng nhìn... Tiểu đà điểu... thì ra em lại có loại sở thích này."

"Tình, chị không qua mắt nổi em đâu. Nơi đó của chị rõ ràng muốn em tới lấp đầy, em muốn Tình phải chính miệng nói."

Hai tay Tư Minh Vi tách hai bắp đùi Cảnh Tình, thò đầu, đôi môi cứ thế hôn lên vùng tư mật nóng bỏng, lưỡi cùng môi hành sự, mút vào, trêu chọc tiểu đào đáng thương.

"Ahn~... Ah..."

Cảnh Tình không giữ được nữa, tiếng rên bật ra thành tiếng, thanh âm cao vút, hai chân vùng vẫy, muốn khép lại, bởi vì bị Tiểu đà điểu đối đãi như vậy, cô xấu hổ muốn chết. Trong lòng thầm than thở, xem ra hôm nay vị trí "công quân" của cô khó mà bảo toàn.

"Nói muốn em."

Thanh âm mơ hồ truyền tới, Cảnh Tình lại "A~" một tiếng.

"Nói muốn em."

Răng nhọn của Tư Minh Vi liền ngậm lấy tiểu đào day day.

"Đừng... Tiểu đà điểu... ngừng lại... chị không chịu được thêm!"

Cảnh Tình chỉ cảm thấy linh hồn mình đang phiêu dạt trước cánh cổng thiên đường, một hồi bay lên, lại một hồi rơi xuống, không cách nào tìm được lối thoát.

Tư Minh Vi rời khỏi nơi đó, triển lộ nụ cười dâm ý mười mươi với Cảnh Tình.

"Tình, em chưa dùng đến tay nha~"

"Em không có cơ hội đó đâu!"

Cảnh Tình bỗng trỗi dậy.

- --

Cách trang viện nhà Charles một khoảng, ở bãi cát bên kia hòn đảo, sóng vỗ từng đợt, nhất thời, có vài chục bóng đen xuất hiện. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bọn họ đều lên hết bờ, đứng thẳng hàng ở đó đều là những quái vật nhân ngư.

Thiếu nữ có mái tóc dài đến ngang hông màu xanh lam đứng lặng lẽ trước mặt bọn họ, làm dấu tay ra hiệu với bọn họ. Vốn một mảnh nhân ngư xôn xao, tất cả liền lập tức im lặng, đồng loạt nhìn về thiếu nữ tóc lam, đợi cô ra mệnh lệnh.

"Đại tiểu thư, thật sự phải làm vậy? Phu nhân sẽ không vui đâu ạ."

Tên đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh cô, cảnh báo.

"Mẹ ta thối vị đã lâu, bây giờ ta mới là nữ vương ngư tộc!"

Thiếu nữ tóc lam lớn tiếng tuyên bố, hiển lộ tư thái vương giả.

"Đại tiểu thư, xin ngài tỉnh táo suy nghĩ lại, công khai đối chọi nhân loại, là một việc xúc phạm đến pháp luật, đối với kế hoạch lâu dài, đối với gia tộc chúng ta chỉ có hại chứ không có lợi, ngài đã quá tin tưởng vào lời nói Cảnh Lưu."

Tên đàn ông càng nói càng gấp.

"Cao Lãnh, cậu dài dòng quá. Tất cả những việc ta làm lẽ nào không phải vì sự trường tồn vĩnh cửu của gia tộc?"

Thiếu nữ tóc lam chất vấn.

"Tộc ta lâu nay không tranh không giành, không liên quan đến nhân loại, mới có thể sinh tồn được lâu. Tại sao bây giờ đại tiểu thư lại nhất quyết làm theo ý mình? Cứ cho là vì liên thủ Cảnh Lưu, đánh bại gia tộc Âu Dương, chúng ta có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời, thế thì thế nào? Nhân loại với chúng ta từ đầu đến cuối không giống nhau, vốn không thể cùng tồn tại. Với số dân khổng lồ hiện tại của bọn họ, đại tiểu thư, ngài cho rằng chúng ta thật sự có thể đuổi cùng giết tận, độc tôn trên đời?"

Tên đàn ông không thuận theo nhìn thiếu nữ tóc lam ánh nhìn không đành lòng.

"Chát" một tiếng, thiếu nữ tóc lam buông cái tát, xoay lưng đi.

"Cao Lãnh, cậu cơ bản không biết gì cả. Sao cũng được, chuyện ta đã quyết sẽ không thay đổi, tùy cậu!"

Thiếu nữ tóc lam không tiếp tục đối đáp với hắn.

Hắn xoa gò má bị tát, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.

Cùng lúc đó, bên ngoài căn nhà lớn của Charles. Trần Vĩ đang mặc một bộ âu phục xám tro, lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa, sau lưng hắn là bốn huynh đệ họ Đào, lẫn tránh hắn một khoảng, không dám lại gần.

"Đại ca, hôm nay chúng ta phải tới dự tiệc với hắn?"

"Đồ ngu, im miệng cho tao! Chỉ biết tiệc tùng, tiệc tùng cái đầu mày. Tao nói cho tụi mày biết, thằng Ngũ mất tích lâu vậy, một chút tin tức cũng không có, giờ chỉ còn lại bốn thằng mình. Bốn thằng cùng đồng lòng, lỡ phát sinh chuyện gì không kham nổi, thì bỏ chạy! Hiểu chưa?"

Đào lão đại nghiêm túc trả lời lão Tam.

"Đại ca, bỏ chạy? Chạy đi đâu bây giờ?"

"Không cần biết đi đâu, chỉ cần biết hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta thoát khỏi Cảnh Lưu."

Bên trong phòng khách, một tên đàn ông vóc người hơi cao bưng dĩa thức ăn, lượn quanh khắp nơi, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh xung quanh. Lúc đến khúc cua chỗ thang lầu, hắn tùy ý đặt dĩa thức ăn lên bàn gần đó, cúi người, từ trong áo vest đuôi én, lấy ra một khối hình cầu. Quả cầu nhỏ có màu xám bạc, làm bằng kim loại, nhìn bên ngoài không có đặc điểm gì khác thường. Hắn thả quả cầu nhỏ xuống nền đất, quả cầu lăn một đường đến khi đụng vào cây cột giữa sảnh, chẳng ai để ý thấy.

Quả cầu dừng lại bất động, tên đàn ông lại lấy ra quả khác, cũng làm y vậy, thả xuống đất, để cho quả cầu tùy ý lăn.

Đợi thả hết cầu, hắn lại lặng lẽ bưng dĩa thức ăn lên, hòa vào đám người. Tên đàn ông này là Tập Chính Đông.

"Cherry, đã có chuyện gì?"

Charles lo lắng nhìn người ngồi bất động dưới đất, không hề động đậy, lúc hắn nhận được báo cáo, liền lập tức tới đây. Dường như Cherry không hề cảm nhận thấy bất kỳ ai ở xung quanh, cứ thất thần nhìn chằm chằm chiếc giường lớn, khóa sắt thì bị phá hỏng, người bị trói ban đầu trên giường cũng chẳng thấy đâu. Còn trên gương mặt cô thì có thêm một khối tím bầm, thấy rõ là bị người ta đánh. Có thể nói Charles cũng bị kinh động. Phải biết, hắn không dám nghĩ là sẽ có người có khả năng động thủ như vậy, hoặc nên nói là dám làm như vậy.

Charles ho nhẹ lần nữa, muốn đánh thức Cherry, bước chân tiến lại gần, muốn đỡ cô đứng dậy.

"Cút!"

Cherry giận dữ thét lên, dùng sức đẩy Charles ra.

"Đừng để ý tới tôi!"

Cherry cúi đầu, khóe mắt chảy ra giọt lệ trong suốt.

- --

"A ô"

Hai mẹ thiệt là, giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện sắc tình trong WC, còn bắt đứa con gái bé bỏng ra canh cửa.

"A ô"

Bổn điện hạ thiệt nhàm chán.

Lang Lang ngồi bẹp ngay chính giữa cửa WC nữ, tiểu móng vuốt gãi gãi trán, chỉ cần vừa thấy có người lại gần, bé con lập tức bày ra tư thế đe dọa, dọa cho mấy cô gái chạy hết sang WC khác.

- -- --- ---

Ê đít tơ đang bị kẹt chuyện công việc, chừng hết kẹt sẽ về lại tiến độ một tuần một chương, nay giãn ra xíu tranh thủ làm chương này. Chúc các bạn đọc vui, hẹn gặp lại~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play