"Ô" Lang Lang đang ngậm miếng bánh bích quy ngẩng đầu lên, thì thấy một cô gái xa lạ đang ẵm mình. Bàn tay cô gái nhẹ nhàng xoa lên đầu sói con.

Oái! Ngực chị gái bự thiệt, thích ghê. Hơn nữa cử chỉ còn rất ôn nhu~

Lang Lang há hốc, làm rơi miếng bánh, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào nửa phần ngực lộ ra của cô gái tóc ngắn.

"Ngoan thật~"

Cô gái tóc ngắn thấy Lang Lang nằm yên trong lòng mình, còn lật người, chổng bốn cẳng lên trời, càng phát ra yêu thích nồng nặc.

"A ô."

Lang Lang yêu kiều kêu lên, tiểu móng vuốt không có ý tốt chạm vào phần ngực cô gái, Tư Minh Vi lanh mắt trách mắng. [ôi vãi cả linh hồn =)) hình tượng soái tỷ đỉnh đạc ở phần 2 của tuôi =)))))]

"Tiểu Lang! Móng vuốt con đang làm gì đó!"

Lang Lang nghe thấy lập tức rụt vuốt về, ngoan ngoãn rúc mình vào ngực chị gái, hai tai cụp xuống, làm bộ dạng biết điều.

"A?"

Cô gái bị giật mình bởi giọng la mắng của Tư Minh Vi.

"Xin lỗi cô, tại tôi thấy nó đáng yêu quá..."

Theo bản năng tính trả Lang Lang lại.

"Không không không, tôi không phải đang mắng cô, là tật xấu của tiểu tử này, vừa rồi còn định đặt móng vuốt lên..."

Tư Minh Vi lúng túng cười trừ, chỉ chỉ về phía bộ ngực của cô.

Cô gái đỏ mặt.

"Không sao, chắc nó mới đẻ thôi nhỉ, trông nhỏ thật."

Cô gái dùng ngón tay chọt chọt gương mặt Lang Lang.

"Có vẻ là vậy, nó cũng mới đến nhà tôi được một ngày, mà đúng là tiểu tử này đáng yêu thật còn rất thông minh nữa."

Tư Minh Vi tán dương Lang Lang, Lang Lang cao hứng lập tức nhổm dậy, vẫy vẫy đuôi.

"Chà chàaaa~~~ chẳng phải thú cưng thất lạc nhà tôi đây à?"

Sắc mặt cô gái nhất thời cứng đơ, tay thả lỏng, Lang Lang nhanh nhẹn nhảy xuống cạnh chân Tư Minh Vi. Tư Minh Vi thấy người tới là Cherry Carano, thần sắc ngưng trọng, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Cảnh Tình. Toàn bộ lông trên người Lang Lang dựng lên hết, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ, toàn thân đề phòng.

"Tiểu thư Cherry... chào cô, Lang Lang mới là thú cưng nhà chúng tôi..."

Bất giác, Tư Minh Vi lui về sau một bước.

"Cô Tư, chắc là đã có sự hiểu lầm, mà tôi có mặt ở đây khiến cô thấy bất an à?"

Cherry chỉ quạt xếp về hướng cô gái tóc ngắn.

"Đây mới là thú cưng thất lạc nhà tôi, cô nói có đúng không, Tiểu Thanh?"

Sắc mặt cô gái tóc ngắn tái xanh, không lên tiếng, chẳng qua chỉ đứng tại đó ngây ra, cúi đầu xuống.

"Ngẩng đầu lên!"

Quạt xếp của Cherry trực tiếp nâng cằm cô lên, hơi dùng sức. Cô gái được gọi Tiểu Thanh lúc này mới chậm rãi ngước nhìn cô, chỉ là trong đôi mắt chứa đầy chỉ có sợ hãi. Trước những cử chỉ đó, thiện tâm của Tư Minh Vi bỗng quấy phá, cô nhắm mắt lại, tiến lên một bước.

"Cherry... cô ấy là con người... không phải thú nuôi của cô... hình như cô đang làm đau cô ấy..."

Không đủ hơi để nói rành mạch, Tư Minh Vi cưỡng ép chính mình đối mặt Cherry.

"Hahaha, Cảnh phu nhân, cô cảm thấy tôi đang làm người khác khó chịu sao? Vậy không bằng, cô chính miệng mình hỏi cô ấy đi?"

Cherry thu hồi quạt, đứng qua một bên.

"Cái đó... cô có nỗi khổ tâm gì cứ nói với tôi."

Giọng Tư Minh Vi ân cần, nhìn cô gái. Tiểu Thanh miễn cưỡng mỉm cười.

"Cảm ơn cô, nhưng việc riêng của tôi, tôi sẽ tự giải quyết lấy."

Tiểu Thanh quay đầu, quật cường nhìn Cherry, hai tay siết chặt.

"Tha cho tôi đi được không, tôi cầu xin cô."

Vẻ mặt Tiểu Thanh hơi tái nhợt, giọng nói trong suốt cất lên. Cô khóc? Tư Minh Vi khiếp sợ nhìn cô, tiến lên cầm tay.

"Cô... khóc hả..."

Ánh mắt Cherry để lộ xem thường, đồ vô dụng này, thú cưng mà khóc, tức là chỉ trích chủ nhân nó không chăm sóc tốt cho nó, có khác gì vừa cho cô cái bạt tai, giờ phút này cô cực kỳ tức giận. Lúc thấy Tư Minh Vi cầm lấy tay cô ấy, Cherry cũng không thể nhịn được hơn, đẩy Tư Minh Vi ra, cưỡng ép kéo cô gái lại gần.

"Ngao ô!"

Mắt thấy mẹ mình bị người ta đẩy, Lang Lang tức giận vung bộ vuốt, cào lên ống chân dưới lớp váy Cherry.

"Biến!"

Cherry nhấc chân tính đá Lang Lang một cái, nhưng một bàn tay liền đè xuống bả vai cô. Cảnh Tình để lộ nụ cười, nhưng chỉ Cherry là biết bàn tay đặt trên bả vai cô cất giấu bao nhiêu lực đạo.

"Cherry, cơn giận lớn vậy."

Cherry thu hồi chân.

"Hahaha, tổng giám đốc Cảnh, tôi dạy dỗ thú cưng nhà mình, cô cũng muốn hỏi tới sao?"

Lang Lang chạy tới cạnh Cảnh Tình.

Mẹ, người đàn bà xấu xa này rất hung dữ, khi dễ mẹ, còn muốn đá con.

Cảnh Tình cho cô ánh mắt an tâm.

"Nhưng tôi vừa thấy, cô lại tính đánh con gái tôi."

Cảnh Tình tới cạnh Tư Minh Vi kiểm tra thân thể, xem xem có bị đụng vào đâu không, vừa rồi Cherry đẩy cô ấy, cô nhìn thấy rất rõ. Tư Minh Vi lắc đầu, đặt tay lên vai Cảnh Tình.

"Em không sao đâu Tình. Chỉ là, cô gái này, hình như có nỗi niềm khó nói."

Ánh mắt cầu xin nhìn Cảnh Tình, hy vọng Cảnh Tình có thể giải vây giúp cô gái tóc ngắn.

"Thú vị."

Ánh mắt Cảnh Tình lướt qua cô gái tóc ngắn, nói ra một câu khiến ai ở đây cũng không hiểu.

Không để ý Tư Minh Vi đẩy mình ra, một tay Cảnh Tình cứng rắn giữ lấy hông cô, gọi Lang Lang một tiếng, rồi rời đi.

"Còn không qua đỡ lấy ta!"

Cherry ra lệnh, Tiểu Thanh đứng ngây ngốc trong chốc lát xong bước tới, nhưng cũng không có ý đưa tay ra.

"Chủ nhân, giữa chúng ta kết thúc rồi, cô thả tự do cho tôi đi."

"Bốp" tiếng tát tai hung hăng vang lên, phân nửa bên má cô gái lập tức xuất hiện dấu tay năm ngón đỏ tươi.

"Nhớ kỹ, cô là thú nuôi của Cherry Carano suốt đời, suốt kiếp! Trừ khi ta chán, ngoài ra cô không có quyền nói chuyện khi nào ở đây với ta, rõ chưa? Đã dám tự tiện bỏ trốn, ta còn chưa tính sổ với cô! Đã vội muốn phủi sạch mối quan hệ với ta à!"

Chỗ vừa bị Lang Lang cào bắt đầu đau nhức, Cherry dứt khoát choàng tay qua vai cô gái.

"Bây giờ ta ra lệnh cho cô đưa ta về phòng!"

"Nhưng mà, lát nữa không tìm thấy tôi tiên sinh John sẽ lo lắng."

Tiểu Thanh còn muốn tranh cãi.

"Câm mồm! Đừng để ta nghe thấy bất kỳ tên đàn ông nào từ miệng cô!"

"Tiên sinh Charles, cũng không được?"

Tiểu Thanh hơi dừng lại, nói một câu thật nhỏ.

"Thú cưng không có quyền lên tiếng, quên rồi à?"

Cherry bấu lấy bả vai Tiểu Thanh, móng tay dài đâm vào lớp da thịt.

"Tôi đau..."

Tiểu Thanh đau đến nhíu mày, cắn răng.

"Tôi không phải thú cưng..."

Cuối cùng dùng ánh mắt quật cường nhìn Cherry.

"Hừ! Đàn ông tốt đẹp đến vậy? Vì hắn, cô dám phản kháng lại ta, rời khỏi ta?"

Cherry phẫn hận nhìn Tiểu Thanh, cưỡng ép lôi kéo cô đi, tiện tay ném vào phòng khách tầng hầm.

"Bốp" lại tiếng tát tai vang lên, Cherry đẩy cô ngã xuống giường. Tiểu Thanh bụm gò má, vẫn ngẩng đầu bất khuất.

"Không được nhìn ta bằng ánh mắt đó!"

Cherry kích động, bước chân mất thăng bằng, té ngã xuống đất, váy dài tản ra, năm vệt máu hiện rõ nhìn mà giật mình.

"Tiểu súc sinh cắn ác thật!"

Cherry đưa tay vuốt lên chỗ chân đau, Tiểu Thanh vội vàng chạy tới, Cherry sẵn chân đá văng cô. Tiểu Thanh che bụng, ngã sang một bên. (Tui không biết cũng không cần biết nội tình là thế nào, đánh phụ nữ là tui không ưa rồi đó ==)

"Đừng... ưm... cầu xin cô..."

Tiểu Thanh dùng tay che bụng, ánh mắt nhìn Cherry đầy sợ hãi.

"Hả?"

Cherry phát giác khác thường, ánh mắt lướt qua tay cô đang ôm bụng, mới chú ý thấy phần bụng dưới có hơi nhô lên, như có tiếng sấm rền vang lên giữa trời quang, một ý niệm chợt lóe qua trong đầu.

"Cô mang thai..."

Ánh mắt Cherry trong nháy mắt trở nên tàn ác.

"Đứa nhỏ của ai? Được! Cô chính là thú nuôi đầu tiên dám phản bội ta!"

Tiểu Thanh cẩn thận lui về sau, liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng chảy dài xuống.

Đối mặt trước Cherry ngày càng tới gần, cô nhắm hai mắt lại như thể nhận mệnh.

"Thả em ra."

Tư Minh Vi oán trách nhìn Cảnh Tình, xoay lưng lại.

"Bảo bối, sao vậy? Mới còn yên ổn sao lại giận rồi?"

Cảnh Tình bất đắc dĩ đỡ trán, gần đây tính tình cô vợ nhà mình ngày càng đại phát. Lang Lang theo sau lưng các cô, thỉnh thoảng giương đầu nhỏ thăm dò.

Hình như hai mẹ đang cãi nhau.

"Rõ ràng cô bé kia có điều khó nói, tại sao chị không giúp đỡ cô ấy?"

Tư Minh Vi trách cứ Cảnh Tình.

"Bảo bối, lẽ nào em không nhìn ra hai người họ là một cặp?"

Cảnh Tình tự động lại gần, dính lấy Tư Minh Vi, hai tay từ sau choàng qua cổ.

"Cái gì? Chị nói họ cũng giống chúng ta? Chuyện này sao có thể, đại tiểu thư Cherry hung hăng với cô ấy như vậy, hơn nữa còn coi cô ấy như thú nuôi. Em còn cảm nhận được nỗi sợ hãi từ cô ấy."

Tư Minh Vi mặt đầy không dám tin.

"Mỗi nhà mỗi cảnh. Bảo bối à, em hãy tin chị lần này! Nhà người ta lục đục chuyện nội bộ, chúng ta xen vào đâu có tiện đúng không?"

Cảnh Tình cọ nhẹ gò má lên má Tư Minh Vi. Tư Minh Vi tránh thoát.

"Tình, em không thích ở đây..."

Tư Minh Vi chau mày ủ dột lần nữa.

"Bảo bối, chị biết Cherry làm em thấy không được thoải mái. Có chị ở đây, sẽ không để cô ta làm gì em. Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đợi đến tối mới có thể về nhà."

Mắt thấy người tình bé nhỏ nhà mình không vui, tâm trạng Cảnh Tình cũng thấp theo, ôn nhu an ủi.

"Không thì, chị tìm cho em gian phòng trống để nghỉ ngơi, cho Lang Lang bên cạnh em nhé."

Cảnh Tình dùng ánh mắt, Lang Lang như lĩnh mệnh tới cạnh chân Tư Minh Vi, dùng đầu cọ vào. Cảm nhận thấy dưới chân mềm mại, Tư Minh Vi vui vẻ ngồi xuống, vuốt ve đầu Lang Lang, cười nói.

"Tiểu Lang, có con thật tốt~"

"Bảo bối, chị cũng tốt mà~"

Cảnh Tình ăn giấm chua nói. Tư Minh Vi đứng dậy tới trước mặt cô, hôn lên má cô một cái, lại dựa vào lòng.

"Tình, em xin lỗi, là em đã hành động quá cảm tính, em biết nếu chúng ta đột nhiên rời đi, sẽ khiến chị khó xử."

Tư Minh Vi để lộ nụ cười áy náy.

"Ngốc nghếch, với chị mà nói, em và Lang Lang mới là điều quan trọng nhất."

Cảnh Tình ôn nhu vuốt ve mái tóc Tư Minh Vi, bưng một ít thức ăn và thức uống vào phòng cho Tư Minh Vi, sau đó dặn dò Lang Lang chăm sóc Tư Minh Vi thật tốt, mới rời đi.

Tư Minh Vi bỗng thấy hơi buồn ngủ.

"Tiểu Lang, mẹ ngủ một lúc, con ngoan ngoãn đừng chạy lung tung nha!"

Lang Lang ăn điểm tâm, gật đầu liên tục. Chẳng lâu sau, điểm tâm với thức uống liền bị Lang Lang chén sạch, ợ một cái, thè lưỡi liếm liếm.

A ô, muốn ăn nữa phải làm sao đây.

Lang Lang ngó Tư Minh Vi đã nhắm mắt trên giường, do dự có nên rời đi một chút rồi quay lại.

Nhưng mẹ đã căn dặn không được rời khỏi đây, a ô, làm sao bây giờ? Nhưng mà thèm ăn quá~

Cuối cùng, không chống lại được cám dỗ của đồ ăn, Lang Lang trộm nhảy qua cửa sổ, đi một vòng sẽ về liền.

"Ưhm..."

Giấc ngủ rất sâu, huyệt thái dương có chút đau nhức, khiến cô khó chịu sờ trán, Tư Minh Vi mở mắt.

"Cảnh phu nhân, tỉnh rồi?"

Âm thanh này? Tư Minh Vi cảnh giác ngồi dậy, nhưng phát hiện tay chân mềm nhũn, không thể dùng sức. Nhìn quanh bốn phía, chỗ này không phải căn phòng ban nãy.

Tiểu Lang đâu? Tình đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play