Lang Lang nằm trong ngực Cảnh Tình lập tức chồi lên, dùng tiểu móng vuốt đẩy Cảnh Tình. Cảnh Tình không vui vỗ đầu tiểu tử, tiểu tử này cố tình quấy rối sao, hai mắt thậm chí còn tràn đầy nham hiểm.
"Tiểu tử này là?"
Tư Minh Vi bế lên, dùng mặt cọ qua cọ lại, lớp lông nhung mềm nhũn, thật thoải mái.
"A ô."
Lang Lang vui mừng kêu lên, le lưỡi.
"Nhắc tới vừa hay, chị bất ngờ nhặt được nó giữa đường, nghĩ nhất định em sẽ thích, nên mang theo về nhà."
Cảnh Tình con ngươi ngậm cười, đưa tay vuốt ve lớp lông trên người Lang Lang.
"Bộ dạng nó trông cũng giống Lang Lang thật, nhưng em thấy giống chị hơn đấy~"
Tư Minh Vi nhìn Lang Lang, lại nhìn Cảnh Tình, so sánh cả hai.
"Được a~ thân ái, dám nói chị là sói~"
Cảnh Tình nhào tới ôm lần nữa, hai tay bắt đầu không đứng đắn.
"Ưm~ Chị là con sói không sai, còn là một con sói thích ăn thịt đà điểu~"
Cảnh Tình nhẹ dây dây dành tai cô, bên tai thủ thỉ.
"Rõ ràng là con sói háo sắc!"
Tư Minh Vi nhỏ giọng lầm bầm. Cảnh Tình liền há miệng ngậm lấy dành tai.
"Nếu đã bảo chị là sói, vậy chị phải làm cho có miếng và có tiếng luôn mới được."
Cảnh Tình vừa nói không rõ, vừa một tay mò vào vạt áo Tư Minh Vi. Đến lúc này, trên người Tư Minh Vi vẫn chỉ mặc độc bộ áo ngủ, cùng một cái áo khoác. Cho nên rất dễ cho Cảnh Tình hành động. Lang Lang tò mò giương đầu nhỏ, hóa ra hai mẹ đều đã lãng quên bé con, muốn diễn màn âu yếm trước mặt mình à? A ô, mới không cho hai người như ý. Lang Lang liền nhảy xuống đất, chậm rãi chạy ra khỏi phòng khách. Bé con từ xa nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Cảnh Thiếu Kỳ. Liền lanh lợi, tới bên chân Cảnh Thiếu Kỳ, há miệng cắn cắn gấu quần.
Cảnh Thiếu Kỳ đang huýt sáo, nhìn xuống dưới, chỉ thấy một con sói con đang dùng sức cắn xé quần mình.
"Ai nha, là tiểu tử này à."
Cảnh Thiếu Kỳ vừa nói, vừa cúi người, muốn sờ Lang Lang, Lang Lang liền tránh né, vẫn tiếp tục lôi kéo gấu quần.
"A ô" kêu lên một tiếng, đầu nhỏ nhìn về cửa.
"Mi ở đây, vậy là bà chị mình cũng đã về."
Nghĩ vậy, Cảnh Thiếu Kỳ vô tội, đi theo hướng chỉ về phòng khách của sói con.
Bàn tay Cảnh Tình tác oai tác oái bên dưới lớp áo Tư Minh Vi, một đường thẳng tiến, hướng tới hai quả đầy đặn. Cảm xúc xác thịt, khiến cô kinh hãi.
"Bảo bối, em không mặc áo lót, chính là đợi chị tới thật tốt yêu thương sao?"
Giờ phút này giọng Cảnh Tình đã trở nên khàn khàn, không ngừng khiêu khích dành tai Tư Minh Vi.
"A?"
Đến đây Tư Minh Vi mới ý thức, hôm nay xuống giường nhất thời nóng ruột, không kịp mặc, xấu hổ quá đi mất. Huống hồ, dù có mặc cũng sẽ bị Cảnh Tình lột sạch.
"Hửm? Nói vậy tức là, em liền duy trì trạng thái này cả ngày với thằng em ngu si đần độn của chị!"
Lúc này Cảnh Tình mới nhớ trong căn nhà còn tồn tại thêm một người, vừa nghĩ tới Tiểu đà điểu ăn mặc như vậy ở chung cả ngày với Cảnh Thiếu Kỳ, liền căm tức vô hình.
"Em không cố ý..."
Tư Minh Vi định giải thích, nhưng cô phát hiện chân mày Cảnh Tình đang nhíu lại rất chặt, mỗi lần chị ấy tức giận, đều sẽ lộ vẻ mặt như vậy. "Phụt" tiếng bật cười vang lên. Tư Minh Vi buồn cười nhìn cô.
"Tình, chị ăn giấm chua với cả em trai mình sao?"
Sớm đã quen tính khí bá đạo của Cảnh Tình, Tư Minh Vi bỗng đưa ngón tay điểm lên chóp mũi Cảnh Tình một cái.
Cảnh Tình cười nhẹ, bàn tay cầm lấy khỏa đầy đặn dùng sức bóp, ngón trỏ cùng ngón giữa xốc lên tiểu trái cây lôi kéo.
"A!"
Tư Minh Vi lập tức dùng tay che miệng, đề phòng bản thân kêu thành tiếng, biểu tình ẩn nhẫn nhìn Cảnh Tình, muốn tránh khỏi ngực cô. Nhưng Cảnh Tình đã liệu từ sớm, một tay còn lại choàng qua eo, vững vàng giam cầm cô trong lòng.
"Tình... em trai chị còn ở đây..."
Tư Minh Vi thở hổn hển hơi cuống quýt, bởi vì bàn tay Tình đang ở chỗ, cô sợ cô ấy sẽ còn làm ra vài hành vi xấu hổ hơn nữa. Cảnh Tình tà mị cười, môi dán chặt lên cổ, như có như không ma sát. Tư Minh Vi bị cô trêu chọc một trận toàn thân nóng ran, trước ngực run rẩy.
"Bảo bối, chị nhớ em~".
Truyện Teen HayDán lên cổ, giọng Cảnh Tình khàn khàn.
Tư Minh Vi nghe ra ý trong lời nói, cái gọi là nhớ, chính là nhớ thân thể. Chỉ là trước mắt cả hai còn ở salon phòng khách, em trai Cảnh Tình tùy thời đều có thể bước vào. Tư Minh Vi khẩn trương "hồi hộp" không ngừng, cũng vì vậy, mà thân thể cô càng nhạy cảm, không chịu nổi nửa điểm động tac của Cảnh Tình.
Tay Cảnh Tình cứ như lướt trên phím đàn vậy, một đường đi tới bụng Tư Minh Vi, luồn vào đặt trên lớp vải quần lót.
"AH!"
Tư Minh Vi há mồm cắn lấy mu bàn tay, quay đầu nổi giận trợn mắt nhìn Cảnh Tình, cơ mà trong mắt Cảnh Tình, chỉ càng gợi dục. Giờ phút này Tư Minh Vi trưng ra đôi mắt vô tội, gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất, dáng vẻ nhu nhược chỉ càng chọc người trìu mến. Ngón tay Cảnh Tình ma sát khu trung tâm quần lót, một cổ ướt át tấn công tới.
"Bảo bối, chỗ đó của em ướt nha~"
Tư Minh Vi vừa nghe thấy, nhiệt độ trên mặt nóng cháy không ngừng, há miệng cắn bả vai Cảnh Tình. Cô muốn cắn chết người này, xấu xa, tuyệt đối là cố ý, cố ý nói như thế, cắn chết chị!
Cảnh Tình lặp đi lặp lại ma sát khối thịt nọ, ngón tay móc lấy, dễ dàng luồn vào, nhưng cô vẫn không tiến vào, chỉ quẩn quanh ở vùng xung quanh.
"Bảo bối, muốn chị không?"
Cảnh Tình mổ lên má cô một cái, để mặc cho cô cắn bả vai, nụ cười trên mặt càng sâu.
"Không muốn, đi ra!"
Tư Minh Vi nhấc đầu lên, quật cường nói. Ở chỗ này tuyệt đối không được, không thể để tên xấu xa này được như ý.
Cảnh Tình vẽ vòng tròn chỗ đó, cảm nhận người trong ngực một trận căng thẳng.
"Có muốn không? Bảo bối, chỉ cần em nói một tiếng, chị liền cho em."
Cảnh Tình dụ dỗ từng bước.
"Không... muốn..."
Tư Minh Vi nhịn cửa miệng tràn ra tiếng rên rỉ.
"Nhưng mà bảo bối, chỗ đó của em rất muốn chị tiến vào~"
Cảnh Tình không thèm để ý nói ra lời xấu hổ, trêu chọc Tiểu đà điểu, quả thật không biết mệt.
"Ô.... Tình, đừng vậy được không..."
Tư Minh Vi híp mắt, một bộ sắp khóc tới nơi, cô ấy không nên ở đây, lỡ bị người ta nhìn thấy, thật sự mất hết thể diện. Cảnh Tình hôn không ngừng lên mặt cô.
"Tiểu đà điểu, đừng khóc. Không muốn thì không muốn, là chị sai."
Cảnh Tình vừa định lấy tay ra.
"Chị hai..."
Cảnh Thiếu Kỳ liền một tay che hai mắt, một tay chỉ vào các cô. Theo sau là Lang Lang bộ dạng cười trên sự đau khổ người khác, ngồi bẹp dưới đất, đưa một chân lên gãi ngứa.
"Cút ngay!!"
Cảnh Tình tàn bạo trợn mắt nhìn hắn, đây không phải kiểu mẫu mà chị hai nên đối xử em trai.
"Chị, em không phải cố ý mà. Không không, em chẳng thấy cái mẹ gì cả!!!"
Vừa nói, hắn vừa xoay người định tẩu thoát. Còn Tư Minh Vi trong ngực Cảnh Tình, hoàn toàn mang tình trạng của con đà điểu. Vẫn là bị nhìn thấy... híc híc... sau này kêu mình làm sao nhìn mặt em trai Cảnh Tình bây giờ.
"Cảnh Thiếu Kỳ!!!!"
Tiếng gào cuồng nộ chấn động khắp căn nhà, còn Cảnh Thiếu Kỳ đã đánh bài chuồn mất dạng từ bao giờ. Lang Lang thì dùng hai tiểu móng vuốt che lỗ tai, ma âm của mẹ thiệt lợi hại~
"Ngoan, Tiểu đà điểu, nó đi rồi, lấy đầu ra nào."
Hai tay Cảnh Tình bưng mặt Tư Minh Vi lên, trong lòng đau nhói, bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn đầy nước mắt.
"Sao lại khóc?"
Cảnh Tình bắt đầu tự trách có phải đã trêu chọc em ấy quá đà.
"Đã nói đừng rồi... kêu em sau này làm sao gặp người..."
Tư Minh Vi vừa thút thít, vừa trách móc.
"Nín, nín, không thì, chị cam đoan sau này không cho nó xuất hiện trước mặt em nữa."
(Đứa con sau này đuổi con em ra cho bà vợ dô ở, thấy sắc quên tình thân là di truyền nha =)))))Cảnh Tình dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô.
"Tình, cậu ấy dù gì cũng là em chị."
Ý là có bà chị nào nại đối xử cậu em mình thế không.
"Đúng, nó là thằng em ngu si dốt nát của chị, em có thể xem nó như vô hình, thân ái à, trong thế giới của em chỉ cần có chị là đủ."
(Hk hk, đứa con ghê gớm không bằng bà mẹ =)))))Cảnh Tình bá đạo tuyên bố.
Oa! Mẹ tỏ tình chân mày không hề nhíu luôn. Lang Lang ngồi bẹp dưới đất, tự mình gật cái đầu nhỏ.
Cảnh Tình ôm Tư Minh Vi, mới nhìn thấy Lang Lang đang một bên xem kịch vui, trong lòng sáng tỏ, tám phần là nhóc con kia nghịch ác, kéo Cảnh Thiếu Kỳ làm bia thế mạng. Vì vậy, Cảnh Tình hướng Lang Lang làm động tác ngoắc tay, Lang Lang nghi ngờ lắc đầu, nhưng vẫn ngây ngốc một đường tung tăng chạy tới, nhảy lên đùi Cảnh Tình.
"Lang Lang, càng nhìn càng thấy mi thiệt khả ái nha~"
Nghe thấy mẹ khen, Lang Lang hưng phấn lắc lắc cái đuôi nhỏ, một giây sau, hai má nộn thịt của bé con liền bị Cảnh Tình dằn xéo, vừa nắn vừa kéo.
Bé con bị đau kêu la thất thanh, ô ô, mẹ xấu xa, ăn hiếp người ta. Có mẹ ruột nào lại đối xử con mình thế không, mẹ xấu xa, người ta không thèm để ý mẹ nữa.
"Tình, mau buông tay, đừng ăn hiếp nó!"
Tư Minh Vi mắt thấy biểu tình thống khổ của sói con, không đành lòng bế lấy bé con từ tay Cảnh Tình. Ô ô, vẫn là mẹ này tốt, dù hơi ngu ngốc, nhưng cũng không ăn hiếp Lang Lang. Tư Minh Vi nhẹ nhàng nắn nắn gương mặt sói con, kiểm tra cẩn thận, cũng không đáng ngại. Quay đầu dạy dỗ Cảnh Tình.
"Chị lớn từng này, đi ăn hiếp một đứa nhỏ, chị thật quá đáng~"
Thấy có chỗ dựa, Lang Lang làm phách giơ móng vuốt nhỏ thị uy Cảnh Tình, đối lấy Cảnh Tình lạnh lùng liếc nhìn. Cuộc đối thoại không âm thanh giữa hai con mẹ con.
Nhãi con, dám trêu chọc cả mẹ ruột, dạy dỗ phải dạy từ nhỏ, không sau này lớn thành hư hỏng.A ô, ai bảo hai mẹ không để ý Lang Lang, chỉ lo âu yếm. Có mẹ ở đây, đừng hòng lại ăn hiếp con.Lang Lang quả đúng được Tư Minh Vi che chở, càng diệu võ dương oai trừng mắt lại Cảnh Tình.
Nhãi con, làm phản à!!E ngại còn có Tư Minh Vi, Cảnh Tình chỉ đành cho bé con cái nhìn nồng nặc cảnh cáo.
Con nhà mình thì mình phải dạy dỗ, thời gian còn dài~
"Nó tên Lang Lang?"
Tư Minh Vi vuốt ve thân mình Lang Lang, Lang Lang nằm trên đùi thoải mái bốn cẳng hướng lên trời.
"Ừm."
Cảnh Tình chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lang Lang, sợ nhãi con sẽ chạm vào ngực Tư Minh Vi, không thể xem thường.
"Haha, vậy sau này nhà chúng ta lại thêm một Tiểu Lang rồi, Đại Lang và Tiểu Lang, nó sẽ là Tiểu Lang. Như vậy Lang Lang lớn lên sẽ không bị cô đơn, nó có thể bầu bạn với Lang Lang."
Lang Lang nằm trong lòng kháng nghị, mẹ nhầm lẫn rồi, con là Tiểu Lang, còn Đại Lang mới là người ngồi cạnh mẹ, đại sắc lang hàng bao thật luôn, cụp đuôi thì thành con sói xám.
"Nhưng mà, Tình, hình như không thể nuôi sói trong nhà, chúng ta phạm pháp không?"
Tư Minh Vi dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn về Cảnh Tình.
"Không sao đâu~ bảo bối~"
Cảnh Tình nhân cơ hội hôn trộm một cái.