Cảnh Tình vuốt ve lớp lông nhung an ủi tiểu tử trong ngực, cảm giác hạnh phúc tràn đầy khắp lồng ngực. Lang Lang thật sự là con gái cô, tất cả như một giấc mơ vậy, khiến cô cảm thấy không thể tin được, chẳng trách đối diện tiểu tử cô luôn có loại cảm giác thân thiết không thể diễn tả bằng lời. Đôi con ngươi kia giống cô như đúc.

Lang Lang làm ổ trong lòng Cảnh Tình, thoải mái hưởng thụ Cảnh Tình vuốt ve, thi thoảng đưa ra tiểu móng vuốt gãi gãi lỗ tai.

"Ô, được mẹ ôm cảm giác thật tuyệt."

Lang Lang quay đầu nhìn Cảnh Tình, thè lưỡi. Trùng hợp lúc này tầm mắt Cảnh Tình cũng quay sang nhìn bé con.

"Nhãi con, hồi trước mẹ cũng ôm con mà. Tên tiểu háo sắc, lúc đó vừa nhìn thấy ngực phụ nữ, liền quyến luyến không buông."

Lang Lang bất mãn quay người, tiểu móng vuốt bấu lấy tay Cảnh Tình.

"Ô, từ khi chào đời, con đâu được uống một miếng sữa mẹ nào, mẹ ngu ngốc toàn đút con sữa bột khó uống."

Lang Lang ai oán nhìn Cảnh Tình, bộ dạng không nhắc thì thôi nhắc tới là cả bầu trời ủy khuất.

"Được rồi, nhãi con, đều do mẹ không tốt, hai mẹ con con đã chịu khổ nhiều. Nhưng mẹ con dưỡng dục con cũng không dễ dàng gì."

Giọng Cảnh Tình hơi áy náy, một tay sờ lên đầu Lang Lang, muốn trấn an bé con.

"Đúng là vậy, mẹ đã chịu khổ rất nhiều, lúc đó con vẫn còn trong bụng mẹ, ông bà ngoại muốn mẹ bỏ con. May là mẹ bỏ trốn được. Đoạn thời gian đó, ông bà ngoại cũng đối xử mẹ không tốt."

"Mẹ biết... mẹ con từng kể với mẹ..."

Cảnh Tình nhớ lại lúc Tư Minh Vi độc thoại, nếu để Lang Lang biết, mẹ nó từng có suy nghĩ bỏ nó, chắc tiểu tử sẽ nổi điên mất. Sau này không có đâu, có chị ở đây, nhất định không để hai mẹ con em chịu ủy khuất, dù Tiểu đà điểu có để ý thân phận chị, chị cũng nhất định sẽ không rời bỏ em.

"Mẹ ngu ngốc này, người xấu, người xấu, người xấu nhất chính là mẹ!"

Tiểu móng vuốt Lang Lang cuộn tròn lại như quả đấm nhỏ, lực đạo mỗi lúc một lớn, liều mạng đánh Cảnh Tình. Vừa đánh, vừa vùi cái đầu nhỏ vào ngực cô. Cảnh Tình để mặc bé con, Lang Lang à, cứ phát tiết đi, cứ tận tình đem tất cả bất mãn của con trút lên mẹ.

Cùng ngày Hoa Linh trở về nhà, kiên nhẫn chờ đợi màn kịch hay. Sau mọi chuyện, cô chỉ thấy khoái cảm của báo được thù, cô cũng không thấy hối hận mọi chuyện đã làm. Cô ở bên cạnh Tình lâu như vậy, cũng không được cô ấy yêu, người phụ nữ kia vừa xuất hiện không lâu, Cảnh Tình liền toàn tâm toàn ý ở bên cạnh. Tại sao, tại sao? Mãi suy nghĩ, cái ly trong tay cô, lơ đãng lơi ra, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Hoa Linh buồn bực là ai, thời điểm mở cửa, liền ngây ra.

"Tình..."

Vừa nhìn về phía Tình hình như có thêm tiểu động vật. Lang Lang trợn mắt hung dữ nhìn nữ nhân trước mặt, quanh thân phát ra địch ý. Hoa Linh khó chịu cũng trợn mắt lại nhìn Lang Lang.

"Mời vào..."

Hoa Linh để Cảnh Tình vào nhà.

"Thư ký Hoa, hình như cô rất không hoan nghênh tôi."

Cảnh Tình vỗ nhẹ Lang Lang trong ngực, tỏ ý bé con yên tĩnh trước.

"Sao có thể chứ, Tình... chị rất ít khi tới tìm tôi."

Hoa Linh xoay người tính vào bếp, lấy nước.

"Không cần nước nôi gì đâu, qua đây ngồi đi."

Nghe giọng điệu Cảnh Tình, Hoa Linh thấy bất an.

"Có chuyện gì sao, Tình..."

Hoa Linh lo lắng. Bất an nói.

"Cô rất hận tôi sao?"

Cảnh Tình mặt không cảm giác nhìn chằm chằm cô.

"Không, Tình, chị nói gì vậy. Tôi sao có thể hận chị được, rõ ràng tình nghĩa tôi dành cho chị..."

Hoa Linh định giải thích.

"Im miệng!"

Cảnh Tình cả giận. Trong lúc nhất thời Hoa Linh hoảng cả thần hồn đứng dậy, nhưng chỉ một chút liền trấn định lại. Không đâu, Tình, sao mà biết được.

"Nếu không hận tôi, tại sao cô lại làm ra những chuyện như vậy!"

Cảnh Tình nhìn đe dọa Hoa Linh, muốn khiến cô phải tự mình thú nhận.

"Tôi... tôi... không phải vậy đâu... Tình, chị đang nói gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì!"

Hoa Linh không thừa nhận, trong lòng cô cảnh báo bản thân nhất định không được để lộ cái đuôi.

"Ngao... ô..."

Đột nhiên Lang Lang từ trong ngực Cảnh Tình phóng ra, tứ chi chạm đất, giơ cái đuôi nhỏ nhắn lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Hoa Linh, giương miệng, nhe nanh, như thể đang tuyên thệ, nếu không nói lời thật lòng, bé con thật sự sẽ xông tới.

"Sói... thứ này là chó sói à..."

Hoa Linh nhìn Cảnh Tình cầu xin giúp đỡ, Cảnh Tình mắt lạnh nhàn nhạt nhìn Hoa Linh.

"Hoa Linh, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, nói hết tất cả mọi chuyện cô đã làm cho tôi!"

Cảnh Tình lạnh lùng nói.

Lang Lang nhe nanh, nhìn hung dữ chằm chằm Hoa Linh, nữ nhân xấu xa, khi dễ mẹ ta, còn khi dễ ta, ngao ô, thật muốn cắn chết bà.

"Đúng! Đều là tôi làm! Tiểu tạp chủng kia, bây giờ chắc đã ở trong cái xó núi nào đó rồi! Hahahaha!"

Hoa Linh cười như điên như loạn.

"Bốp!" Tiếng một cái tát vang lên, đánh cho Hoa Linh hoàn toàn nghiêng người sang một bên.

"Trước nay tôi chưa từng đánh phụ nữ, mà cô, đã khiêu chiến giới hạn của tôi! Nhân loại, cô sẽ phải cái giá rất đắt cho chuyện này!"

Cảnh Tình tiến lên chính là tát ngay liền và luôn.

Cảm giác đau rát trên mặt, không những không đánh tỉnh Hoa Linh, mà càng làm cho cô tồi tệ hơn.

"Cảnh Tình, cô đánh tôi? Haha, sớm thôi cô sẽ chẳng còn lại thứ gì, không một thứ gì. Cô liền mang theo tiểu tiện nhân kia cút đi, cùng với hai bàn tay trắng!"

"Bốp" lại thêm một cái tát.

"Thứ nhất, Lang Lang là con gái tôi, vừa rồi là tôi thay nó tát cô, thứ hai, Tư Minh Vi là vợ của tôi, đời này kiếp này hai người họ là những người quan trọng nhất đối với tôi, cô không nên làm nhục họ. Vốn dĩ, chuyện cô làm trong tối với công ty, tôi có thể xem như không nhìn thấy, nhưng cô lại muốn tổn thương đến hai người họ!"

Cảnh Tình lạnh lẽo, chậm rãi nói.

"Điên rồ! Hôm nay tôi mới biết! Cảnh Tình cô bị điên rồi, lượm đôi giày rách của kẻ khác, còn ngông cuồng muốn cưới một người phụ nữ làm vợ!"

Hoa Linh tức giận mắng xối xả, định xông lên, đánh Cảnh Tình. Lang Lang liền cắn chân cô, hung hăng cắn xé. Cảnh Tình bắt lấy một tay Hoa Linh, khiến cô không động đậy được.

"Mi con tiểu súc sinh! Nhả tao ra!"

Mắt thấy Hoa Linh chảy nhiều máu chân, cô nhịn đau, dùng chân còn lại tính đá Lang Lang, Lang Lang lanh lợi tránh thoát, đổi góc độ khác, tiếp tục cắn Hoa Linh.

"Hoa Linh, cô rất đáng thương. Không có được tình yêu của tôi, cô liền mất tất cả sao?"

Cảnh Tình lôi tay cô kéo lại, đôi con ngươi xanh da trời không chứa đựng bất kỳ thiện cảm nào, nhàn nhạt nói.

"Cô nói tôi điên, cưới một người phụ nữ là hành động điên rồ, vậy tại sao cô còn thích tôi? Rất cảm ơn đoạn thời gian cô đã ở cạnh bầu bạn với tôi, không phải tôi không nhìn thấy, không phải không cảm nhận được. Nhưng tình cảm không phải là để bố thí."

Hoa Linh liều mạng thoát khỏi kiềm chế của Cảnh Tình, hất Lang Lang khỏi chân, giờ phút này nghe thấy lời nói của Cảnh Tình, cứ thế nhìn thẳng vào hai mắt cô.

"Tình... tôi..."

Trong con ngươi Hoa Linh ngậm lấy nước, không kềm được nữa cứ thế rơi xuống. Cảnh Tình buông tay cô.

"Chỉ là, cô thật sự không nên tổn thương đến "bảo vật" của tôi, Cơ Nhị bị cô mang tới nơi nào, nếu bây giờ cô khai hết tất cả, quan tòa sẽ xử nhẹ cô."

Lời nói lạnh như băng, nện xuống, Hoa Linh choáng váng, lui người về sau.

"Lang Lang."

Cảnh Tình gọi nhẹ, Lang Lang thả miệng, xách cái mông nhỏ, hai bước, ba bước, nhảy vào lòng Cảnh Tình.

"A ô."

Lang Lang dường như bất mãn, kêu lên. Cảnh Tình dùng khăn giấy chùi mép cho bé con, một tay bấm lấy cằm, khiến bé con phải há miệng nhỏ nhắn ra.

"Sau này không được tùy tiện cắn loạn biết không, răng cũng bẩn cả rồi. Còn không nghe lời, lầu sau mang cho con cái rọ mõm."

Cảnh Tình dạy dỗ như vậy, nghe vào tai Lang Lang lại thân thiết không diễn tả được. Mẹ xấu xa, mang rọ mõm cho người ta, bại hoại! Lang Lang một không làm hai không nghỉ, ngậm một hớp lấy mu bàn tay Cảnh Tình, đung đưa cái đuôi nhỏ. Không có đau đớn như dự liệu, Cảnh Tình cười chúm chím nhìn tiểu tử trong ngực. Lang Lang cũng không phải cắn thật, hàm răng chỉ nhẹ nhàng cọ vào thịt nơi mu bàn tay mà thôi.

Hoa Linh đứng ngơ ngác, thất thần nhìn quang cảnh trước mắt, cô sinh ra một tia ảo giác, con sói nhỏ trong ngực Cảnh Tình cũng không phải động vật, càng giống như đứa nhỏ của Cảnh Tình... như là hai mẹ con...

"Gọi điện cho cảnh sát đi..."

Hoa Linh kéo lê cái chân bị thương, chậm rãi đi về hướng điện thoại. Cảnh Tình quay đầu, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng.

"Hoa Linh, từ đầu tôi quả nhiên không nhìn lầm cô."

Hoa Linh chỉ cười thoáng qua, trong nụ cười tràn đầy thê lương cùng khổ sở.

Cảnh Tình thầm nghĩ, quả thật ở nhân gian đã quá lâu, hình như cũng biến thành có hương vị con người hơn. Cũng được, Hoa Linh cũng không làm cô quá thất vọng.

Mẹ xấu xa, tha cho cô ta dễ dàng vậy sao?

Lang Lang mở to mắt, chớp chớp, nhìn Cảnh Tình.

Lang Lang. Còn nhớ mẹ đã từng dạy, dù chúng ta không phải nhân loại, nhưng cũng phải dùng tình để độ người.

Lang Lang lanh lợi gật đầu.

Lúc Tư Minh Vi tỉnh lại đã là buổi trưa, ánh nắng từ cửa sổ tràn vào khắp căn phòng. Tính ngồi dậy, thì phần hạ thể đau nhức một trận, mặt không tự chủ đỏ rực, đều do Tình không tốt, tối qua, phải trách Tình đã quá nhiệt tình. Khoác thêm lớp áo, Tư Minh Vi tắm qua loa, rồi xuống lầu.

Trong phòng khách không có bóng người, cô bất an nhíu mày, Tình đi đâu rồi? Lang Lang nữa. Đang ngẩn người thì.

"Đại tẩu!"

Chỉ thấy một tên đàn ông yêu dị mặc tạp dề làm bếp xuất hiện trước mặt. Dùng từ yêu dị để hình dung một người đàn ông thì không ổn, nhưng nam tử trước mặt thân hình quá mức cao gầy, ngũ quan có bảy tám phần giống Cảnh Tình, chỉ khác mái tóc ngắn thôi.

"Cậu với Tình là?"

Tư Minh Vi phỏng đoán hắn là người thân của Tình.

"Yes, em là em trai ruột của chị em, sợ chị thức dậy đói bụng, nên có làm ít món ăn, chị tới ăn đi."

Cảnh Thiếu Kỳ chân chó tới trước mặt Tư Minh Vi làm tư thế mời, rồi dẫn đường phía trước.

Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, trên đầu Tư Minh Vi hiện ra một hàng hắc tuyến.

"Kia... nhiều quá..."

Tư Minh Vi nuốt nước bọt, tự nhận đã no, không có chút khẩu vị.

"Oh no, chị dâu, chị tuyệt đối không thể để bụng đói, nhanh ăn đi! Bằng không chị em về phát hiện em bỏ đói chị, sẽ lột da em mất!"

Cảnh Thiếu Kỳ một hồi thì vẻ mặt sợ hãi, một hồi thì cầu xin Tư Minh Vi. Ngụ ý là, cô ăn nhiều một chút.

Tính cách em trai Tình không giống với Tình mấy... rất là nhiệt tình...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play