"Kỳ lạ thật... ký ức cô dường như có một khoảng trắng!"

Tư Đồ Viêm đưa tay, chạm vào trán Cảnh Tình.

Mạnh mẽ xâm nhập vào trí óc cô.

"Đừng!!!"

Cảnh Tình thốt to một tiếng, cả người giật ra sau salon. Tư Đồ Viêm cũng bị một cổ cường lực rất lớn bắn văng ngược ra sau, may mắn Tư Đồ Thiên kịp thời đón lấy.

Hướng Cảnh Tình tàn bạo nói.

"Đồ khốn! Muốn làm gì với chị tôi vậy!"

Cảnh Tình vuốt cái đầu đau đớn, cảm giác buồn nôn kéo theo, muốn nôn mửa.

Cô cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong nháy mắt khí lực Tư Đồ Viêm vừa xâm nhập đầu óc cô, thì xảy ra phản ứng một cách rất tự nhiên.

"Xin thứ lỗi... tôi... cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!"

Đối mặt Tư Đồ Viêm, Cảnh Tình tràn đầy áy náy.

"Không đâu... đây... là cấm chế, là ký ức cấm chế, một phần ký ức trong não cô đã bị cưỡng ép xóa đi!"

Gương mặt Tư Đồ Viêm tái nhợt không còn chút sắc máu, yếu ớt nói.

"Ký ức tôi bị người ta cưỡng ép xóa đi?! Chuyện này sao có thể..."

Cảnh Tình suy nghĩ, hai năm qua, cô trải qua cuộc sống bình thường không có gì đặc biệt, cũng không phát sinh chuyện gì, ngoại trừ quen biết được Thương Lãng Thác ra.

"Tôi cũng thấy rất lạ, nữ vương Lang tộc, cấm chế trên người cô dường như là do chính tay cô thực hiện. Khó thể nào mà tưởng tượng, sẽ có người lại làm loại chuyện tàn nhẫn này với bản thân, sức mạnh của loại cấm chế này, không phải chính cô, không một ai khác có thể giải trừ. Xem ra, cho tới nay, ngay cả cô cũng không phát hiện chuyện này."

Tư Đồ Viêm giải thích.

"Là chính tôi?"

Sắc mặt Cảnh Tình hết sức khó coi, cô ngẩng đầu nhìn chùm đèn, không thể tiếp nhận được sự thật này, tự cô đã... a...

Ký ức cấm chế là một loại phép thuật cấp cao, trong yêu giới rất ít yêu loại biết sử dụng, mà có năng lực có thể sử dụng nó lên chính bản thân mình càng ít. Ngoài ra, phép thuật này có tính dùng thực tiễn cao, do bởi đâu ai lại tự đi tiêu trừ ký ức của mình, ngoại trừ ngoài ý muốn bị nhân loại biết được thân phận, mới sử dụng nó lên họ, nhưng làm vậy sẽ trêu chọc tới người của gia tộc Âu Dương, sử dụng trên người yêu loại thì vô hại, nhưng loài người thì sẽ gây nên ảnh hưởng không thể biết trước được.

Cảnh Tình lắc đầu, dự cảm bất thường nổi lên trong lòng, cô cố gắng không để bản thân nghĩ tới phương diện kia, hơn nữa hình như cô mơ hồ biết bản thân mình cũng không có ý muốn giải trừ cấm chế này.

"Ký ức đối với nhân loại mà nói là một dấu vết lưu lại suốt đời, là minh chứng cho con đường mà họ từng đi qua, tước đoạt ký ức người khác là một chuyện rất tàn nhẫn, đối với bản thân chính là một loại tự hủy hoại, yêu loại cũng không khác đi. Ai nói yêu loại không có tình cảm, chẳng qua là thành kiến của thế nhân mà thôi, vạn vật sinh tồn đều hữu tình."

Tư Đồ Viêm lầm bầm, nhưng cũng dường như có thâm ý khác.

"Cảm ơn Tư Đồ gia chủ đã chân thành khuyên bảo."

Cảnh Tình đối với tiểu loli trước mặt là khâm phục, không khỏi nghĩ tới truyền thuyết được lưu truyền, tổ tiên gia tộc Tư Đồ đã kết hợp với yêu loài.

"A! Đại tiểu thư, chúng ta về rồi!"

Lang bà bế Lang Lang vừa bước vào cửa thì phấn khởi hết sức, chỉ thấy trong nhà có thêm hai người khách lạ. Quan sát tỉ mỉ một hồi.

"Khách nào đến chơi vậy!"

Cảnh Tình tiến lên, bế Lang Lang, chính là hôn hít một trận, hôm nay tiểu tử đặc biệt khả ái mê người.

"Mẹ... mẹ..."

Cái mũ có hai tai sói trên đầu Lang Lang rớt xuống, nhưng rớt được nửa đường mắc lại ngang mặt, Lang Lang huy động bàn tay nhỏ bé muốn tiêu trừ vật thể chướng ngại.

"Tiểu Lang Lang!"

Cảnh Tình giúp đỡ Tiểu Lang Lang cởi cái mũ càn rỡ kia xuống, bế bé con tới trước salon, Tiểu Lang Lang chủ động thò đầu tới hôn cái "bẹp" lên mặt cô, theo thường lệ tìm vị trí thoải mái trong lòng.

Tư Đồ Viêm bị manh vật trong ngực cô hấp dẫn, nhìn từ xa chính là một con tiểu Lang bằng vải đáng yêu, trong nháy mắt mắt sáng lấp lánh.

"Thiên Thiên, người ta cũng muốn một con tiểu Lang bằng vải như vậy!"

Tư Đồ Thiên lại thấy như sấm chớp vang trời.

"Chị... chị... đó rõ ràng là một đứa bé mà!" . Google ngay trang — TRUMtruyeИ .v Л —

"Mặc kệ, chị vẫn muốn, cho chị ôm một cái, thỉnh thoảng cũng muốn chơi với con nít đáng yêu!"

Tư Đồ Viêm không cưỡng lại được, nhắm mắt chạy tới chỗ hai mẹ con đang tản ra ánh sáng chói lọi trước mặt.

"Cảnh Tình... có thể cho tôi mượn đứa nhỏ nhà cô xíu không...?"

Cảnh Tình lại không cho mặt mũi.

"Bảo bối nhà tôi, có thể tùy tiện cho mượn được sao?"

Nhìn Tư Đồ Thiên ánh mắt đang tràn đầy ngu ngốc.

Tiểu Lang Lang khoe khoang uốn éo cái mông, cái lông xù nhỏ ngắn cũn bên trên lộ ra, nhìn vào mắt Tư Đồ Viêm chính là rù quến.

"Thiên Thiên, muốn ôm một cái!"

Mặc kệ, Tư Đồ Thiên một không làm hai không không nghỉ, đoạt lấy Lang Lang trong ngực Cảnh Tình, nhanh như chớp trở lại nhét vào ngực Tư Đồ Viêm.

"Tư Đồ tiểu thư, định không làm bác sĩ nữa, chuyển qua làm cường đạo à?"

Khinh bỉ nhìn Tư Đồ Thiên, Tư Đồ Thiên cũng vì sự việc vừa rồi mà khó thể mở miệng, nếu không phải vì chị, ai thèm đứa nhỏ nhà cô, xì~

Tiểu Lang Lang ngược lại rất lanh lợi nằm trong ngực Tư Đồ Viêm, còn hướng Tư Đồ Viêm cười một cái, lộ ra mấy cái răng còn chưa nhú ra hết, cười khanh khách, một tay chạm lên ngực cô rất tự nhiên, bằng phẳng... nếu Tiểu Lang Lang không phải con nít, biết nói chuyện, nhất định sẽ hỏi tại sao chỗ này không đầy đặn hơn để sản xuất ra sữa mà nó thích. Tiểu Lang Lang bắt đầu không thành thật, xoay người lại nhìn về Cảnh Tình.

Tư Đồ Viêm sờ thân thể mềm mại trong lòng, ôm vào ngực thật chặt, còn ngửi ngửi một cái. Thật sự xem Tiểu Lang Lang như con sói con bằng vải.

"Thì ra là một con thú vải ngoại quốc!"

Có ý vị khác nhìn Cảnh Tình. Cảnh Tình "khụ" một tiếng, làm như không nhìn thấy.

"Lang Lang là con của Vi Vi!"

"Không phải của cô à?"

Tư Đồ Thiên có chút không dám tin nhìn nghi ngờ, khi biết được Lang Lang không phải con Cảnh Tình, phản ứng của tất cả mọi người đều không hẹn nhất trí như nhau.

"Dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì, con của Vi Vi cũng chính là con của tôi, có đúng không a, Tiểu Lang Lang!"

Cảnh Tỉnh cúi người, giống như đang trưng cầu ý kiến Lang Lang, Lang Lang gật cái đầu nhỏ.

"Mẹ... mẹ... bế...!"

Tư Đồ Viêm không nỡ buông cục thịt nhỏ trong ngực, không quá nguyện ý trả lại Cảnh Tình.

"Con tên là Lang Lang à! Tiểu Lang, con có đôi mắt rất xinh đẹp! Giống như mẹ con vậy!"

Lại cười "khanh khách" lên, Tiểu Lang Lang dường như rất đồng ý với giải thích của Tư Đồ Viêm, giơ cái móng vuốt béo mập lên, chạm phải gò má Tư Đồ Viêm. Tư Đồ Thiên nhìn thấy trong lòng rất chi có tư vị, tiểu tử trước mặt lại chạm tay vào ngực chị mình! Nếu không phải cô không chấp nhặt con nít, thì đã nhất định rút cái tay ra rồi đánh cái mông nó.

"Xem đi! Lang Lang cũng ngầm thừa nhận tôi là mẹ ruột nó! Điều này nói rõ duyên phận giữa tôi và Tiểu đà điểu đã định rồi!"

Cảnh Tình tự hào nói.

"Đầu óc cô hỏng rồi phải không! Loại chuyện tự an ủi bản thân như vậy cũng có thể nói được!"

Tư Đồ Thiên không hợp cạ với Cảnh Tình, từ lần đầu gặp mặt đã là như vậy, cô chính là không nhìn được bộ mặt cao ngạo kia của Cảnh Tình, cứ cố ý nhìn là thấy ghét.

"Tôi thấy cô là ghen tỵ tôi có thể có con, còn cô thì không sinh được!"

Ánh mắt Cảnh Tình lại quét qua Tư Đồ Viêm và Tư Đồ Thiên.

Sắc mặt Tư Đồ Thiên nhất thời trắng bệch.

"Cảnh Tình, đừng đắc ý, đợi đến ngày cha ruột nó tới tìm, cô cứ chờ mà khóc đi. Nó là nhân loại, có ba mẹ ruột của mình, cô biết nó là con ai sao?"

Ánh mắt Cảnh Tình ngưng trọng, nhìn lướt qua Tiểu Lang Lang.

"Mặc kệ ra sao, hai mẹ con cô ấy cả đời này cũng đều phải là người của tôi! Không ai được quyền cướp đi!"

"Càng bế càng thấy đáng yêu, quả thật muốn mang về nhà lắm! Có được không, Thiên Thiên!"

Hoàn toàn xem thường bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa cả hai, Tư Đồ Viêm ngây thơ ngẩng đầu nói.

"Không được!"

Cả hai đều đồng thanh quay đầu nói.

Tiễn bước hai chị em nhà Tư Đồ, Cảnh Tình chỉ muốn trở lại bên cạnh Tư Minh Vi, thật kỹ ngắm nhìn cô. Kéo ghế, ngồi bên mép giường, nhìn dung nhan ngủ say của Tư Minh Vi. Khóe miệng cô bất giác cong lên, mỉm cười, chẳng qua chỉ ngồi đây ngắm cô ấy, cô cũng đã thấy thỏa mãn.

Tư Minh Vi trở mình, cái chăn tuột xuống, Cảnh Tình đắp lên lại cho Tư Minh Vi, nhân tiện hôn một cái lên trán cô.

"Lại đang nằm mơ thấy gì rồi hả? Có hình bóng chị trong giấc mơ em không!"

Lầm bầm lầu bầu như đứa trẻ vậy, Cảnh Tình cười lên, càng phát giác hành động của mình rất ngây thơ. Nhưng cô càng vô cùng hy vọng Tư Minh Vi trong mơ cũng nghĩ về cô, cả đời đều ở bên cô, không rời đi.

Nhớ lại lần đầu gặp mặt Tư Minh Vi, các loại ký ức lại tràn về không kiểm soát, thể hiện trước mắt cô như những thước phim, cứ như vừa mới xảy ra hôm qua. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái nhát gan, bất kỳ ai cũng có thể khi dễ, ai cũng có thể bóp trái hồng mềm này, nên cô liền không kềm được muốn khi dễ.

Nghĩ như vậy, tay Cảnh Tình sờ lên gương mặt cô, êm ái nhéo nhéo một cái.

"Ưm..."

Tư Minh Vi phát ra âm thanh rất nhỏ, đại khái cảm nhận thấy trên mặt có dị vật.

"Quả nhiên là trái hồng mềm, bóp vào quả thật ôn nhu mềm nhũn."

Cảnh Tình nghiêng người về trước, hôn lên môi cô, tỉ mỉ gặm nhắm thưởng thức.

"Ở đây cũng thật mềm."

Vậy ở kia thì sao? Bàn tay bất tri bất giác mò lên bộ ngực, cách một tầng chăn mỏng, là một ngọn núi nhỏ, hoàn mỹ bị cô nắm vào lòng bàn tay, thử nhẹ nhàng vuốt ve, nắn bóp.

"Ưm..."

Tư Minh Vi lại phát ra một tiếng "âm thanh", có điều không hề có dấu hiệu tỉnh giấc, cô cơ bản co hai chân mình lại, bất an uốn éo thân người, như muốn thoát khỏi vật thể đang phiền nhiễu đến cô.

Cảnh Tình dời mục tiêu từ đôi môi đỏ mọng chuyển xuống chiếc cổ, đầu tiên là thè lưỡi khẽ liếm, người dưới thân quả nhiên lại run lên một cái, hàm răng cô nhẹ nhàng gặm gặm lên đó, sau đó lại nặng nề dùng môi mút một hơi, muốn lưu lại con dấu của mình.

Hài lòng ngẩng đầu lên, thấy trên cổ Tư Minh Vi có con dấu đỏ tươi, lẳng lặng thưởng thức kiệt tác của mình, chỉ là mới chỉ vậy cô vẫn chưa thấy đủ. Tay trái lại lặng lẽ đưa vào chăn, dọc theo áo ngủ chui vào, trên bụng vừa đi tới đâu cô vừa khẽ ấn một đường có lực tới đó, rồi đi tiếp đến đỉnh núi nơi cất chứa bảo tàng, toàn bộ lòng bàn tay liền bao bọc lại, đầu óc xấu xa dùng lực một chút.

"A... ưm...!"

Tư Minh Vi tỉnh giấc, cảnh giác nhìn bốn phía, rốt cuộc mới nhìn thấy tên đầu sỏ.

Một đôi mắt xanh thẳm đang nhìn chằm chằm gương mặt cô, Tư Minh Vi siết chặt tay trong chăn, muốn nhích người lên, lại gặp phải trở ngại.

Lập tức, mới phát hiện tay Cảnh Tình đang đặt ở đâu, nhiệt độ trên gương mặt liền tăng vọt, chỉ hận không thể trốn cả người vào trong chăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play