Dỗ dành cô vợ nhà mình chưa từng là một chuyện dễ làm, Cảnh thống lĩnh trên sa trường bách chiến bách thắng, nhưng gặp phải khắc tinh lớn nhất đời mình Shura vương thì đành đợi bế môn tỏa cảng đi thôi. Cả hai tuy chưa lấy nhau, nhưng một khi thành thân, có thể tưởng tượng, thê nô chính là cứ thế ra đời.
Bất Hối lén móc cuốn cẩm nang ra, cầm cây viết chuyên tâm ghi chép. Cái tựa là bí sử Shura vương, nếu đem bán ở Shura, tuyệt đối có thể trở thành cuốn sách bán chạy nhất. Thì ra đám thuộc hạ cũng là một đám bát quái, bôi tro trát chấu vào mặt đức vua bọn họ, chuyện như vậy cũng làm được.
Từ khi Shura vương về đến nhà, một không ra khỏi cửa, những chuyện không nên nhắc tới nửa điểm cũng không được hỏi. Shura vương không nói chuyện gì, khiến Bất Hối kinh ngạc, có điều bảy tám phần là Cảnh thống lĩnh đã chọc Shura vương nổi giận rồi.
Điện thoại reo lên, Shura vương chẳng qua chỉ liếc nhìn, sau đó lại mặt mày ủ dột quay đầu đi, không chút nào có ý muốn nghe máy. Bất Hối thả nhẹ bước chân tiến đến bên cạnh, cầm điện thoại lên.
Đúng như dự đoán, là Cảnh thống lĩnh gọi.
Bất Hối liếc trộm Shura vương, nhỏ giọng trao đổi với Cảnh thống lĩnh.
"Bất Hối, cậu đang nói chuyện với ai?"
Shura vương lên tiếng, Bất Hối vội vàng hồi đáp.
"Bẩm đức vua, là công ty sửa chữa ạ." Shura vương cũng không nói gì thêm.
"Đức vua, thấy người mấy ngày qua cứ buồn bã không vui, là ai đã chọc người mất hứng sao?"
"Ta không chỉ thấy hơi không được thoải mái, mà còn là rất phiền muộn trong lòng."
Shura vương nhàn nhạt trả lời.
"Đức vua, có cần ra ngoài hóng mát một vòng không?"
"Không cần, ta muốn lên giường nằm nghỉ một lúc."
Shura vương vừa nói, vừa chuẩn bị lên lầu.
Đợi Shura vương lên lầu xong, Bất Hối lần nữa cầm điện thoại lên.
"Cảnh thống lĩnh a..."
Shura vương nằm trên giường, thân thể mất sức, cơn buồn ngủ dần dần tấn công tới. Từ sau ngày hôm đó trở đi, cô luôn rất buồn ngủ, không muốn suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, bao gồm cả con sói thối kia.
Trở mình, ngoài cửa sổ đang mở hình như có vật gì đó. Shura vương tò mò nhìn chằm chằm nơi cửa sổ, thì thấy một trái bóng màu hồng, sợi tơ được buộc vào một cái giỏ nhỏ, trên trái bóng hồng viết: Sorry, I love you!
Khóe miệng bất giác nở nụ cười, niềm vui không ngăn được lan tràn bên gò má, nhưng sau đó, liền lấy cái gối dùng sức ném quả bóng ngoài kia, quả bóng trực tiếp phát nổ, nhanh chóng rơi xuống dưới.
"Ai da!"
Bên dưới truyền tới tiếng la hét thảm thiết.
"Không xong rồi! Đức vua!! Cảnh thống lĩnh ngất xỉu rồi!"
Thanh âm Bất Hối cũng truyền từ dưới lầu lên.
Shura vương xoay mình, nhảy khỏi cửa sổ. Cảnh Diệt thẳng tắp nằm trên bãi cỏ, nhắm chặt hai mắt, bên cạnh đầu cô, chính là cái giỏ nhỏ vừa rồi, trên mặt còn dính bã bong bóng.
Shura vương cuống cuồng, nhưng đến khi tiến lại gần vài bước, thì dừng lại, một chút cũng không thèm để ý nói.
"Bất Hối, người này là ai, nằm chết trong sân vườn nhà ta vậy, ném ra ngoài cho chó ăn!"
Bất Hối đang chuẩn bị xem kịch vui, kết quả... lại không giống theo như dự tính.
"Ấy..."
"Thi thể" nằm trên mặt đất khóe miệng hơi vặn vẹo.
"Đức vua! Ngài sẽ không bị mất trí nhớ chứ! Là Cảnh thống lĩnh Cảnh đại nhân a!"
Shura vương dùng mũi chân đá đá "thi thể".
"Cảnh Diệt không phải chỉ là một con sói thôi sao? Đây là con người mà?"
"Ta muốn đi ngủ, không có chuyện gì đừng làm phiền ta? Mau xử lý thi thể này nhanh đi!"
Vừa nói, vừa liền đi về hướng cửa chính.
"Hỏa nhi..."
Cảnh đại nhân ủy khuất ngồi dậy.
"Thi thể còn biết nói chuyện kìa!"
Shura vương không có ý định xoay người lại.
"Chị sai rồi, tha lỗi cho chị nhé. Cùng lắm thì... chị..."
Shura vương vểnh tai lên.
"Cùng lắm thì gì?"
Cảnh Diệt ấp úng, ngón tay út bứt rứt.
"Nếu em không nguyện ý gả cho chị... vậy thì chị gả cho em là được rồi..."
Aaaaa, trong lòng cô đang gào thét, nói thế nào thì cô cũng là một vị thống lĩnh... lại bắt cô gả cho Hỏa nhi...
Shura vương nặng nề ho một tiếng.
"Đây là tự chị nói đấy nhé?"
"Bất Hối!"
"Có thuộc hạ!"
"Lời vừa rồi Cảnh đại nhân nói, cậu đã ghi lại rồi chứ?"
"Bẩm báo đức vua, Cảnh đại nhân vừa nói muốn ở rể Shura, làm vương phi của người!"
"Hừ! Shura có quy củ của Shura, trước lúc kết hôn, không được gặp mặt?"
Hất cằm nhìn Bất Hối, Bất Hối vừa định nói ra lại gắng gượng đổi lại thành.
"Đúng vậy! Thưa đức vua!"
Cảnh đại nhân, ngài tự cầu nhiều phúc đi nha.
"Chuyện... chuyện này... Hỏa nhi... em chơi chị?"
Cảnh Diệt muốn tiến lên trước ôm lấy Hỏa nhi, nhưng lại ôm hụt.
Bởi vì Shura vương đã khôn khéo tránh thoát, hơn nữa còn vọt xa ra chỗ khác.
"Xưa nay em không thích chia sẽ đồ của mình với bất kỳ ai, đặc biệt là người của em!"
Bỏ lại câu này.
Cảnh Diệt bắt đầu có chút không ngờ tới.
"Hoả nhi nói là Cảnh Kỳ? Cô ấy làm sao biết được? Một màn kia đã bị nhìn thấy?!"
"Cảnh đại nhân, đừng trách tôi lắm mồm, lúc trước có một phụ nữ Lang tộc tới tìm ngài, lúc đó đức vua không có mặt."
"Cảnh Kỳ đã tới đây?"
"Cho nên cậu đã kể lại cho Hỏa nhi?"
Bất Hối chột dạ gật đầu.
Cảnh Diệt nhặt cái giỏ trên mặt đất lên, lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ trong giỏ ra, lại theo bản năng sờ sợi dây chuyền bạc trên cổ.
- --
Lang bà muốn ra phố mua đồ, nhìn Tiểu Lang Lang trong nôi, có cần mang nó theo không. Còn Cơ Nhị với Nghiêm Yên. Bà không muốn chọc cho người trong siêu thị vây xem.
"Ẵm... ẵm!"
Thấy ánh mắt Lang bà, tiểu tử dường như hiểu được ý bà, vui sướng giơ hai tay lên.
Lang bà nhấc một cái bế tiểu tử lên.
"Vật nhỏ, muốn ra ngoài chơi chứ gì!"
"Bà... bà..."
Tiểu Lang Lang nói mơ hồ không rõ, lại mút mút ngón tay.
"Gọi mỹ nhân!"
Lang bà sửa miệng, nhưng Tiểu Lang Lang mỗi lần vẫn cứ hoàn toàn gọi ngược lại.
"Được rồi, vật nhỏ, thua mi rồi, chúng ta dạo phố!"
Lúc tới siêu thị, Lang bà đặt Tiểu Lang Lang trong nôi, hai tay đẩy nôi đi, tiểu tử tò mò, hết ngó đông sang ngó tây. Lúc trước Tư Minh Vi chăm sóc tiểu tử, bởi vì bất tiện, nên rất ít mang tiểu tử ra ngoài, siêu thị, tiểu tử cũng chưa từng được tới.
Vì do thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay, Lang bà đặc biệt mặc cho tiểu tử một cái áo khoác bằng lông, có màu nâu bộ dạng sói con, trên đầu còn có hai cái tai xù lông, nhìn từ xa, trông giống "động vật nhỏ" vậy, đáng yêu vô đối, hơn nữa màu mắt Lang Lang không giống với màu mắt những đứa nhỏ thông thường khác, dẫn đến rất nhiều người đi đường ghé mắt xem, cũng dành cho tiểu tử ánh mắt tràn đầy trìu mến, thậm chí, còn tiến lên sờ cái đầu nhỏ một cái, tiểu tử đều sẽ cười đáp lại.
Nếu sau lưng còn có thêm cái đuôi xù lông nhỏ có thể đung đưa qua lại, phỏng chừng sẽ làm một đống người ào tới mang về nuôi mất.
Lang bà nhìn thấy, cầm cây hành to lên, đưa cho bé con.
Nó cầm trong tay, đung đưa qua lại, lại lắc cái mông nhỏ, đung đưa theo đuôi cọng hành. (Ê đít tơ cũng không hiểu bản thân đang edit gì nữa =)))))))))
"Aa, đứa bé đáng yêu quá!"
"Đúng vậy, thật muốn ôm về nhà quá!"
"Chậc, người ta cũng đâu phải sủng vật!"
"Nhưng mà đáng yêu quá chừng~"
"Con cái nhà ai, sinh cũng đẹp thật!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT