Tư Đồ Thiên nhìn cũng không thèm nhìn họ lấy một cái, tiếp tục công việc đang dang dở.
"Tôi cho các anh năm phút đồng hồ!"
Ánh mắt Tư Đồ Thiên từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm "nửa thành phẩm" trên bàn mổ.
"Tư Đồ tiểu thư, theo chúng tôi được biết cô là chuyên gia sinh học về mặt khuẩn học."
"Tôi chỉ là đại phu Mông Cổ*, chỉ là ánh đèn le lói, lẽ nào chuyện này mà các anh cũng không biết?"
(*nghĩa bóng chế giễu lang băm)
Một nhân viên cảnh sát nhỏ giọng nói bên tai tên còn lại: Cô ấy lúc còn học y khoa bên Mỹ, đã nghỉ học giữa chừng.
"Tư Đồ tiểu thư, cô đã giúp đỡ phòng cảnh sát chúng tôi rất nhiều, chuyện lần này không chỉ liên quan tới an toàn của người dân..."
Dùng tay ra hiệu ngăn hắn tiếp tục nói.
"Còn 30 giây!"
Tư Đồ đứng dậy tới bên cạnh một chiếc bàn, cầm lên chai uýt-ki, mở nắp, rót vào ly.
"Nói đơn giản, có một loại vi khuẩn rất nguy hiểm rất có thể đang lan tràn trong thành phố vào lúc này."
Khói thuốc bay lượn lờ quanh cái gạt tàn, lại rót một ly.
"Ồ? Vậy sao? Vậy các cậu còn rãnh rỗi lãng phí thời gian chơi trò trốn tìm ở chỗ này, hẳn nên sớm giải tán dân cư chứ!"
"Chuyện này... cho nên cục trưởng hy vọng cô có thể tới gặp mặt hắn..."
"Thật quá nhảm nhí! Lại che đậy, không muốn trách nhiệm đổ lên đầu, cho nên mới giấu giếm, cũng không chịu báo cáo lên trên, đến khi xảy ra chuyện, chết người rồi định làm gì tiếp!"
"Thiên Thiên, Thiên Thiên, Thiên Thiên, không cho uống rượu hút thuốc!!"
Lúc này, một trận nhạc kỳ quái vang lên, thì ra là di động để trên bàn của Tư Đồ Thiên.
"Ầy... em về liền, chị đừng động...!"*
(*ở đây chưa rõ xưng hô như nào, về sau sẽ thay đổi lại nếu có)
Biểu hiện trên nét mặt Tư Đồ Thiên thay đổi vi diệu, mới vừa rồi còn tức giận đã biến mất không thấy đâu.
"Bảo cục trưởng mấy người viết một bản báo cáo cho tôi! Nói rõ đầu đuôi chuyện này!"
Hai tên đàn ông còn chưa kịp có phản ửng, Tư Đồ Thiên đã mặc áo khoác, chuẩn bị rời đi.
"A, đúng rồi, lúc rời đi khóa cửa kỹ càng, đừng táy máy "tác phẩm" của tôi!"
Nhìn chiếc chìa khóa được ném lên bàn tay, tên đàn ông đứng ngây ra như phỗng.
"Mới vừa rồi... cô ấy nói gì?"
"Đừng nghịch tác phẩm của cô ấy..."
Vô thức liếc nhìn bàn phẫu thuật, hai viên cảnh sát nôn khan tại chỗ, như làn gió chạy khỏi chỗ này.
- --
Vào lúc này là 12 giờ trưa tại căn biệt thự yên tĩnh của Cảnh Tình, đang diễn ra tiết mục mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lang bà cầm cái trống lắc, đứng cạnh nôi em bé, nhìn bé con đang nằm trong.
"Tiểu bất điểm, gọi mỹ nhân tỷ tỷ nghe chơi!"
Lang Lang híp mắt nhìn cái trống lắc không ngừng, cơ bản không thèm để ý người trước mặt nói gì.
Chỉ là theo bản năng đưa tiểu móng vuốt nhỏ xíu ra, muốn bắt lấy cái trống kia.
Lang bà hơi đưa tay ra sau, tiểu móng vuốt chụp hụt. Sau đó ra sức nhoài người tới, cái mông tròn nghiêng nghiêng về trước, thể hiện sự chung tình với cái trống lắc.
"Tiểu bất điểm à, nhìn bà này! Con gọi một tiếng, bà liền cho con chơi!"
"Bà... bà..."
Hắc tuyến nổi đầy trán, Lang bà bất đắc dĩ lắc đầu, Lang Lang hình như cố ý đối nghịch với bà vậy, gọi một tiếng cho bà nghe cũng không chịu gọi.
Lang bà dứt khoát làm mặt dữ, muốn dọa tiểu thối thối trước mặt chút.
"Rõ ràng là một đứa nhỏ không dễ thương chút nào, đại tiểu thư còn xem là bảo bảo, xì~"
"Eee a, ee a!"
Lang Lang ngược lại bóp mặt người trước mặt, học dáng vẻ của bà, gọi to ê a, bé con không sợ chút nào, còn tưởng người trước mặt đang chơi đùa với nó.
"Oái... đau quá...! Tiểu thối thối!!"
Không ngờ, Tiểu Lang Lang giơ bàn tay nhỏ bé phát chính là nắm trúng lông mi giả của bà, còn dùng sức giựt một cái, Lang bà đau quá trực tiếp kêu lên.
"Ai da... đau chết ta, nhóc con hỗn xược, không nghiêm túc chỉnh đốn lại là không được mà!"
Vứt bỏ cái trống, ôm lấy đứa nhỏ trong nôi, một bộ định ném nó lên salon.
"Khakhakhakha, hihihi!"
Tiểu Lang Lang không hề sợ hãi, ngược lại còn cười khanh khách, hình như nó thích cảm giác được ôm trong không trung như vậy.
"Dù là tiểu thối thối, nhưng tiếng cười cũng đáng yêu lắm, xem làn da trắng nõn, còn có đôi mắt này, ánh mắt này, chậc chậc, ai nha, làm ta nhớ lại đại tiểu thư hồi đó mới sinh ra!"
Lang bà lại bắt đầu rơi vào trạng thái tự say mê.
Cơ Nhị đang bận rộn trong bếp, nghe phòng khách có tiếng ồn ào, bước ra. Một tay cô đang bọc tầng tầng vải trắng, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Nghiêm Yên đần độn gây ra.
"Đại tỷ, bà làm gì vậy a!"
Nhìn thấy trống lắc một bên, thấy hiếm lạ.
"Thời buổi này rồi còn có người cầm trống lắc dỗ con nít á!"
"Sao hả? Trống lắc thì không được? Nhớ năm đó đại tiểu thư cũng yêu thích không buông tay đấy!"
Lang bà ôm lấy Lang Lang ngồi lên một bên salon.
"Bà là nói Cảnh tổng? Thật không nhìn ra, bà nuôi lớn Cảnh tổng, nhưng dáng vẻ nhìn qua cũng còn rất trẻ!"
Ý thức được lời mình nói có chút không được lễ phép, Cơ Nhị vội vàng ngừng lời.
"Đương nhiên, nói sao thì tôi cũng là Lang..."
Kịp ngừng lời lại.
"Trời ạ!"
Tiểu Lang Lang được ôm vào ngực phụ nữ, là sẽ liền tự giác dùng bàn tay nhỏ bé sờ soạn lung tung trước ngực, rất hăng hái muốn chui vào trong.
"Đúng thật là tiểu sắc lang!!!"
Lang bà túm cổ áo bé con lên, ném sang một bên.
"Sữa... sữa..."
Tiểu Lang Lang mặc kệ, tiếp tục hướng mục tiêu cố gắng bò tới, leo lên bắp đùi Lang bà.
"Mi, mi, chỉ biết có uống sữa, sữa cái đầu mi!"
Lang bà không nhịn được bắt đầu quở trách Tiểu Lang Lang.
"Hừ, sữa của bổn tiểu thư há có thể tùy tiện cho mi uống!!"
Ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tự hào.
"Đại tỷ... tiểu tử thấy đói bụng... con nít dễ đói cũng là chuyện thường tình...!"
Cô ngày càng thấy bội phục bà cô trước mặt này, phải nói là kính nể! Mấy người bên cạnh Cảnh tổng thì ra đều không đáng tin cậy như vậy sao?
Dùng bình sữa kịp thời chặn cái miệng nhỏ nhắn lại, Lang Lang hài lòng bú bú.
"Phụt, phụt."
Mới uống mấy hớp, liền phun toàn bộ ra ngoài, văng đầy mặt Lang bà.
"Tiểu hỗn xược đáng giận, hôm nay mi cố ý muốn ăn đập có phải không!"
Đoạt lấy bình sữa, không cho bé con uống.
"Mẹ... mẹ... mẹ..."
Tiểu Lang Lang nói mơ hồ không rõ, hình như là muốn mẹ cho bú. Bên khóe miệng còn lây dính sữa.
Lang bà nghe thấy giọng bé con, lòng nhũn ra, nghĩ lại cũng được ít ngày rồi, đứa nhỏ đoán chừng cũng chỉ muốn mẹ. Mới chừng này, mà mẹ đã không có bên cạnh, cũng thật đáng thương.
Tỉ mỉ dùng khăn lông lau sữa bên mép cho bé con, Lang bà dụ dỗ nói.
"Quai bảo bảo, mẹ con rất nhanh sẽ trở về với con nè!"
"Phụt, phụt."
Tiểu Lang Lang ói sữa xong, lại phun ra bong bóng, đại khái cảm thấy chơi như vậy rất vui, cũng không biết bé con có thật sự nghe hiểu lời Lang bà hay không.
Cơ Nhị suy nghĩ Cảnh tổng với Nghiêm Yên rời đi bất quá cũng mới một ngày, trong đầu nghĩ có phải họ cũng sắp trở về rồi không, nhưng lại nghĩ tới bộ dạng mặt mũi thiếu đòn của Nghiêm Yên, trong lòng giống như có mười triệu con kiến đang đua nhau bò lổn ngổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT