"Quá khen, cô cũng hiểu tôi đối với Cảnh tổng các cô là ngưỡng mộ đã lâu~"

Từ Thế Kiệt mắt sáng quắc, lộ ra yêu sắc.

Hoa Linh hận không thể nhét trực tiếp ly nước trên bàn vào cái mồm cười không ngớt kia của hắn.

"Tình cảm ái mộ tôi đối với Cảnh tổng có thể nói một trăm, một ngàn năm cũng sẽ không thay đổi a! Lần sinh nhật đó, vốn nghe nói Cảnh tổng sẽ tới dự, tôi kích động cả đêm không chợp mắt được, kết quả, cô ấy lại thất tín, chao ôi..."

Lại thở ngắn thở dài.

"Tôi biết, Từ tổng nổi tiếng đa tình, có điều, có vài chuyện cũng không thể làm người khác quá khó chịu có đúng không?"

Ý tứ lời nói của Hoa Linh, chính là để cho Từ Thế Kiệt hãy thôi mơ mộng hão huyền.

Có điều tên đàn ông này luôn tự cho mình vô cùng phong độ.

"Thư ký Hoa có thể nói là trung thành cẩn cẩn với Cảnh tổng, cô cũng không muốn Cảnh tổng các cô cả ngày đều vất vả vì chuyện làm ăn, cả ngày xã giao bên ngoài, không được hưởng thụ những điều tốt đẹp một người phụ nữ nên có đúng không, hì hì."

"Ồ? Tôi ngược lại không cho rằng Cảnh tổng có bất mãn gì với cuộc sống hiện tại của cô ấy, Từ tổng, ngài đừng vòng vo nữa, ngài chính là muốn tôi nói tốt vài lời cho ngài trước mặt Cảnh tổng, thuận tiện kết hợp cho nhân duyên mỹ mãn của hai người đúng chứ."

Tay cầm tách trà của cô xem chút rơi xuống, tên mập địch chết tiệt này, Tình mới sẽ không vừa ý ngươi.

"Hì hì, vậy người ngay không nói chuyện mờ ám, chỉ cần cô chịu hợp tác với tôi, chỗ tốt sẽ không thiếu phần cô."

- --

Tư Minh Vi. Trên tờ giấy trắng viết ba chữ nét mực bút máy màu đen.

Charlie rất hưng phấn.

"Tên cô?"

Tư Minh Vi gật đầu.

"Tên thật dễ nghe, một cô gái xinh đẹp thế này, vì sao lại trôi dạt đến bờ biển, nếu không phải tôi đúng lúc tản bộ trên bờ cát phát hiện ra cô, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng được!"

Charlie có cảm giác cô gái trước mắt hắn là gặp phải thảm cảnh, thiên sứ xinh đẹp thì phải trải qua sự trui rèn của thượng đế.

Tư Minh Vi bỗng lộ ra thần sắc đau khổ, Charlie khẩn trương nói.

"Cô thấy khó chịu ở đâu, tôi đi gọi bác sĩ!"

Kết quả Tư Minh Vi kéo hắn lại, dùng sức lắc đầu, lại viết thêm vài chữ trên giấy.

Tôi muốn về nhà.

Charlie ngơ ngẩn, thiên sứ muốn đi sao? Hắn xém chút đã quên, thiên sứ còn gia đình, còn quá khứ.

Thiên sứ của hắn không thể mãi mãi ở bên cạnh hắn được.

Xem ra phải phái người điều tra tư liệu về thiên sứ rồi.

"Tôi vẫn cứ gọi cô Angel đi, có thể không?"

Charlie đỡ Tư Minh Vi dựa vào đệm giường, lại đắp kín chăn cho cô, động tác ôn nhu. Tư Minh Vi cảm thấy có chút xấu hổ, cô cũng rất cảm kích người con trai đã cứu mạng cô này, nhưng trải qua suy nghĩ những ngày qua, cô muốn trở về bên cạnh Tình, trở về bên cạnh Lang Lang. Cô nhớ hai người họ.

Nghe tên đàn ông nói thế, cô gật đầu bày tỏ đồng ý.

"Angel, bây giờ trạng thái cơ thể cô không được tốt, liền xuống giường đi lại cũng không phải rất thuận lợi, hay là cô ở lại chỗ tôi nghỉ ngơi thêm vài ngày. Còn người nhà của cô, tôi sẽ cho người thông báo đến họ, cô xem trọng họ không, hay là đến lúc đó tôi đón họ đến đây thăm cô nhé!"

Rột roạt, Tư Minh Vi lại viết.

"Không cần phiền phức như vậy, anh có thể giúp tôi thông báo cô ấy, để cô ấy tới đón tôi được không?"

"Người nhà cô à?" Charlie có dự cảm xấu.

Sắc mặt Tư Minh Vi ửng đỏ.

"Người tôi yêu..."

- --

Trần Vĩ liên tục ở trong căn phòng trọ nhỏ, nằm ngủ mơ màng trên chiếc giường. Từ sau đêm đó, hắn liền cảm thấy rất mệt mỏi, một cơn mệt mỏi vô hình. Bất luận ngủ bao lâu cũng không thấy đủ.

Liên tục xin nghỉ phép, chuyện Hạ Liên, và Tư Minh Vi khiến đầu hắn nhức muốn nổ tung, với lại, hắn đã cô lập bản thân với bên ngoài gần một tháng nay, hắn cơ bản không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Hạ Liên cũng không tới tìm hắn, hắn gọi điện đối phương vẫn luôn tắt máy.

Vô lực xuống giường, muốn đi tắm.

Nước nóng dội vào, khiến thân thể hắn bỗng cảm thấy nóng bức dị thường, đứng trước gương, hắn nhìn gương mặt không còn chút sinh khí.

Hơ?

Đó là gì?

Hắn thấy rõ trên trán nổi đường gân xanh, đột ngột xuất hiện ở đó, nếu không phải hắn vén tóc mái lên, đại khái sẽ không thể nhìn thấy.

Cẩn thận nhìn hắn sợ vãi linh hồn, đường gân màu tím xanh kia, lập tức động đậy một cái.

"A!!!"

Trần Vĩ đau đớn ngã xuống đất, cánh tay trái hầu như đều hiện lên những đường gân xanh đang giãy giụa, hắn vững vàng bắt lấy cánh tay trái.

"Đau quá!"

Có vật gì đó muốn phá cơ thể hắn nhào ra.

"A A A!"

Cả người co quắp trên mặt đất.

Ngay cả tiếng chuông cửa hắn cũng không nghe thấy, chỉ biết loại cảm giác này đau tận xương tủy.

Ngoài cửa, Hạ Liên nhấn chuông vài lần không thấy ai trả lời, thất vọng rời đi.

- --

Shura vương đang uống nước chanh, đọc báo.

"Phương Bắc bùng nổ trận dịch lớn nhất từ trước tới nay."

Nguy cơ sinh học à?

Bất Hối đưa tay gỡ tạp dề, dâng món ốp la vừa mới ra lò.

Shura vương thưởng thức nồng nhiệt.

Bất tri bất giác, cô tới đây sống cũng đã một thời gian, nhìn dáng dấp Shura vương đã hoàn toàn dung nhập với cuộc sống của loài người.

"Cái đó, điện hạ, Cảnh đại nhân sáng nay gọi điện tới..."

Cái dĩa bay tới, Bất Hối đón lấy.

"Đã nói không được nhắc tới cổ, lau bàn đi!"

"Tôi nói điện hạ, Cảnh đại nhân mấy ngày nay ngày nào cũng đợi ngoài cửa cả đêm, gọi điện, đưa hoa, không việc nào không làm, ngài liền tha thứ cho cổ đi!"

Ánh mắt hoài nghi của nàng liếc tới Bất Hối.

"Bất Hối, từ lúc nào cậu đứng chung chiến tuyến với Cảnh Diệt vậy!"

Mồ hôi lạnh Bất Hối chảy xuống.

"Điện hạ, vì hạnh phúc của ngài, tôi chết vạn lần cũng không hối tiếc!"

"Ai nha, buổi tối ngoài trời rất lạnh, Cảnh đại nhân đứng một mình dưới lầu, quả là đáng thương, gió thổi cơ thể run cầm cập, cũng không đành lòng, đưa cho cô ấy cái mền, cô ấy lại nói không cần!"

"Còn chảy cả nước mũi!"

Bất Hối đứng một bên thao thao bất tuyệt.

Shura vương vẫn trấn định như thường, tiếp tục đọc báo, có điều câu nào cũng nghe tất tần tật.

"Cậu bị ngốc ư? Bất Hối, dù Cảnh Diệt có sống ở Nam Cực đi chăng nữa, cổ cũng sẽ không bị nhiễm bệnh! Trên người cổ có nhiều nhất chính là lông cơ mà!"

Chậc, điện hạ là nói Cảnh đại nhân bộ da hơi dày đấy sao...

- --

Xem đi xem lại tư liệu trên bàn, đó là bản kế hoạch Từ Thế Kiệt đưa cô, hy vọng cô đưa Cảnh Tình xem cái này, cũng khuyên nhủ cô ấy đồng ý kế hoạch đầu tư của hắn.

Trong danh sách mở rộng bất động sản, mảnh đất kia thật ra vốn chính là nghĩa địa. Biết được chuyện này người làm ăn đều rối rít từ chối, nguyên nhân, xây nhà trên một nơi như vậy, nếu truyền ra ngoài, còn ai dám sống ở đó chứ!

Từ Thế Kiệt thu mua mảnh đất đó, bây giờ muốn chuyển nhượng nó lại cho Cảnh Tình.

Mục đích liền muốn Cảnh Tình đầu tư thất bại, bị phá sản.

Hắn đích thân chuẩn bị bản kế hoạch này, lấy danh nghĩa Hoa Linh nói với Cảnh Tình. Như vậy, đợi đến lúc Cảnh Tình hai bàn tay trắng, hắn cũng không tin, hắn sẽ không có được cô.

Nếu đổi lại trước kia, Hoa Linh không cần suy nghĩ cũng báo toàn bộ chuyện này lại cho Cảnh Tình.

Nhưng hôm nay.

Cô không có được tình yêu của Cảnh Tình, thậm chí một chút tình nghĩa sót lại cũng biến mất, cũng bởi vì đứa con gái đang mất tích kia.

Bên ngoài không ai biết nguyên nhân Cảnh Tình biến mất, nhưng cô biết rõ hơn ai hết.

Cô hận.

Nếu cô ấy không phải tổng giám đốc cao cao tại thượng, nếu cô ấy không còn gì trong tay, vậy đứa con gái kia có còn đi theo cô ấy?

Đến lúc đó sợ rằng, cô ấy mới sẽ biết đến cô.

Tương kế tựu kế, lợi dụng Từ mỡ heo cũng được lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play