"Ai nha, Tiểu Vi Vi, chị không cần quấn quýt, tôi biết chị không có suy nghĩ muốn dựa dẫm Cảnh nữ vương!"
Nghiêm yên kéo cô qua một bên ngồi xuống, tiến hành công tác tư tưởng.
"Tôi không có gì trong tay cả, lại ngu ngốc, cũng không thể luôn để cho Tình nuôi. Tôi muốn nhờ Cơ tỷ tư vấn cho tôi, ra ngoài tìm một công việc phù hợp."
Tư Minh Vi nhỏ giọng nói.
Nghiêm Yên vỗ đầu một cái.
"Vậy chị cũng không cần tìm đồ gà chọi, tìm tôi là được rồi, có điều, nếu để Cảnh nữ vương biết chuyện này, cậu ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý, tôi vừa nhìn là biết cậu ấy muốn bảo vệ chị thật tốt. Được một người yêu thương, cưng chiều, có gì không tốt. Đổi lại người khác, cầu còn không được."
Ánh mắt Tư Minh Vi càng tối sầm, hai tay nắm chặt áo không buông.
"Ưhm... mình lại lỡ lời rồi!" Nghiêm Yên đánh cái miệng, sửa lời nói.
"Tiểu Vi Vi xin lỗi a, thật ra tôi không có ý đó, tôi biết, chị không muốn trở thành phiền phức của Cảnh nữ vương, chị cảm thấy mình sẽ làm liên lụy cậu ấy."
"Ừm." Nhẹ gật đầu.
Mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, ngực Tư Minh Vi sẽ thấy rất khó chịu. Giống như có vô số con kiến cắn.
"Tôi rất sợ, tới tận lúc này, dù tôi đã đón nhận tình cảm của Tình, nhưng tôi vẫn rất sợ, tôi sợ hãi sau này phải đối mặt tất cả."
Lo âu tích lũy trong những ngày qua, lúc này cùng trào ra ngoài.
Nghiêm Yên an ủi cô.
"Tiểu Vi Vi, tôi thấy chị nghĩ nhiều rồi, Cảnh nữ vương tuyệt đối là một người chung tình, chỉ cần cậu ấy nhận định, liền sẽ không bỏ rơi, sẽ không phản bội lại, có được tất cả với cậu ấy mà nói không là điều quan trọng, tôi hy vọng chị cho bản thân mình thêm chút lòng tin, cũng như tin tưởng vào Cảnh nữ vương hơn nữa."
"Cảm ơn cậu, Nghiêm Yên."
"Khách khí cái gì, tôi biết chị hiền lành. Cảnh nữ vương chọn chị không hề sai. Đúng rồi, thật ra tôi còn một vấn đề nữa muốn hỏi chị."
Nghiêm Yên dừng một chút, cô biết hỏi ra là không tốt. Nhưng cô luôn không chịu nổi cơn hiếu kỳ của bản thân.
"Thật ra... tôi chính là tò mò màu sắc đôi mắt của Lang Lang..."
Ấp úng hỏi ra nghi vấn của mình, trong lòng cô mặc niệm Lang nữ vương a, tớ đây chính là vì cậu.
Trong lòng Tư Minh Vi rét lạnh, sững sốt thật lâu, cuối cùng.
"Nghiêm yên, nếu như tôi nói, ngay cả tôi cũng không biết, cậu có tin không?"
Một câu trả lời không thể nào mập mờ hơn.
"A?"
Nghiêm Yên khoát khoát tay, cười nói.
"Chị đại khái hiểu lầm tôi rồi, Tiểu Vi Vi, thật ra tôi chẳng qua chỉ tò mò màu mắt Lang Lang tại sao lại giống Cảnh nữ vương thôi hà."
Ai ngờ, Tư Minh Vi lại mỉm cười nói.
"Là duyên phận đi."
Nghiêm Yên có loại xúc động muốn ngã ngửa, câu trả lời gì thế này... nhìn dáng dấp Tiểu Vi Vi cơ bản rất không muốn đề cập tới chuyện này, tương lai còn dài a, với lại...
- --
Trần Vĩ suốt đêm không về, đã khiến Hạ Liên tức điên. Móng tay nhọn đâm vào tay, cô không còn cảm giác thấy đau đớn, sau khi nói chuyện với Hoa Linh, cơn giận của cô lên tới đỉnh điểm. Tất cả đều là lỗi của Tư Minh Vi, Tư Minh Vi, đều là cô! Cô cướp đi Trần Vĩ còn chưa thấy đủ, ngay cả đường đường một vị tổng giám đốc cô cũng quyến rũ!!
Lấy điện thoại ra, bấm dãy số.
"Vi Vi, tôi có một số việc muốn hỏi cậu, liên quan tới Trần Vĩ."
Vừa nghe thấy điện thoại là Hạ Liên, Tư Minh Vi không ngờ cô ấy biết số điện thoại của cô.
"Chuyện của hắn không liên quan gì tới tôi, Hạ Liên." Cô nói đơn giản.
"Ồ? Vậy sao! Vậy chuyện cô và tổng giám đốc, còn có đứa con riêng của cô, có cần tôi gọi điện nói với giới truyền thông không!"
Trong lòng Tư Minh Vi run rẩy, thanh âm Hạ Liên khiến người ta nghe thấy phải phát run.
"Được rồi, nơi gặp mặt cô quyết định đi."
"Tôi muốn cô đến một mình, nghe thấy chưa?"
- --
Sân trường trong ngày nghỉ an tĩnh dị thường. Một chiếc xe màu đen đậu trước cửa, một cô gái mặc âu phục màu xám tro khoát tay, tỏ ý thuộc hạ không cần đi theo.
"Tôi đi một mình được rồi, các cậu canh giữ ngoài đây, đừng để bất kỳ ai tiến vào quấy rầy."
"Dạ, đại tiểu thư!" Bốn tên đàn ông mặc âu phục đứng trước cửa.
Âu Dương Vô Song nhìn quanh sân trường, ký ức như cơn thủy triều ập tới. Năm đó, cô vẫn còn là học sinh phổ thông vô ưu vô lo, vượt qua đoạn thời gian vui vẻ nhất đời mình tại ngôi trường này.
Cũng chính giây phút này, gương mặt cô bất giác nở nụ cười.
Trong sân trường vắng lặng, trên dãi cỏ xanh mướt, có một chiếc xe lăn. Một cô gai tóc dài đang ngồi bên trên, mái tóc đen lay động theo gió.
Âu Dương Vô Song kích động tiến lên từng bước, tận lực khắc chế, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cô biết, lúc trước, cô ấy thích nhất chính là nơi này.
Thậm chí cô có xúc động muốn khóc, bao lâu. Đã bao lâu cô không gặp lại cô ấy, chẳng qua, cuối cùng xe lăn cũng quay lại.
Cô gái cũng hơi lấy làm kinh hãi, đại khái cô không ngờ Âu Dương Vô Song sẽ xuất hiện ở đây. Ôn uyển như nước, cười lên như một làn gió xuân, cô nhàn nhạt nói.
"Em tới rồi à."
"Ừm."
Chật vật mở miệng, Âu Dương Vô Song có chút do dự, bất an, rõ ràng khác xa với vẻ cơ trí bình tĩnh thường ngày, bây giờ cô đang trở lại thời điểm đứa học sinh phổ thông năm đó, có chút nghịch ngợm, lại thuần khiết.
"Đi đi."
Cô gái giữ nụ cười trên gương mặt nói với cô.
"A?"
"Về đi, trở lại nơi em nên thuộc về."
Âu Dương Vô Song như bị điện giật, nắm thật chặt hai tay.
"Tại sao... gạt tôi..."
"Song nhi, như vầy không được... không phải đã nói, vĩnh viễn cũng không gặp lại sao?"
Cô gái cười, như đang nói về chuyện của người khác.
"...Chị gạt tôi... tại sao không nói với tôi rằng chị không thể đi được nữa..."
"Tại sao luôn tự quyết định mọi chuyện..."
"Tại sao luôn không thử hỏi tôi sẽ suy nghĩ ra sao..."
Đôi vai Âu Dương Vô Song run rẩy, gần như là khóc nói ra những lời này.
"...Lâu không gặp... Song nhi của chị trưởng thành rồi... trở nên xinh đẹp hơn..."
"Nhưng chị già rồi, trở thành tàn phế..."
Cô gái nhìn hai chân mình.
Nước mắt cứ vậy rơi xuống, Âu Dương Vô Song khóc, giống như đứa trẻ khóc thút thít, không giữ hình tượng khóc lớn ra, trái tim cô đau đớn, vì người con gái trước mắt này đã làm tất cả vì cô... thời còn trẻ không hiểu chuyện, đã bỏ lỡ rất nhiều, bỏ lỡ người con gái tốt đẹp trước mặt.
Cô gái hoảng loạn, khẩn trương muốn đứng dậy.
"Đừng khóc, Song nhi..." Chẳng qua cô đã quên mất hai chân mình sớm đã không còn tri giác.
Chỉ chút nữa, cả người cô sắp nghiêng về trước, ngã xuống đất. Âu Dương Vô Song ôm lấy cô, ôm cô ngồi trên đất.
"Lão sư, tôi lớn rồi, trở nên giỏi giang, có thể bảo vệ cho chị!"
Giống như lời thề, đôi mắt cô khóc ướt, từng giọt từng giọt chảy vào trong tim cô gái.
"Song nhi, vậy là tốt, vậy là tốt..."
Như Mộng Nghệ không ngừng nói, cô gái dựa sát vào lòng cô.
Bầu bạn với em đến khi già, là tâm nguyện cả đời của chị.
- --
"Tôi nói, cậu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì với biểu muội tôi vậy!! Ngay cả tôi cũng lường gạt, để Tiểu Thử biết được, không biết cậu ấy có cắn chết cậu nữa không!"
Cảm giác tỉnh dậy sau cơn say không được dễ chịu lắm, Cảnh Diệt xoa cái đầu đang khá nhức.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, Tình, lẽ nào hôm qua cậu theo dõi tôi!"
"Cơ bản vô tình trông thấy thôi!"
Cảnh Tình quả thực bị kinh hãi, huống hồ, biểu muội của cô, cũng chỉ Cảnh Tình có thể nhìn thấu tâm tư của cổ.
"Tình, cậu yên tâm, tôi với biểu muội cậu không có gì, sớm đã không còn gì."
Cảnh Diệt sao cũng được nói.
Cảnh Tình cốc đầu cô một cái.
"Diệt, tôi nói cho cậu, cậu đừng tưởng biểu muội tôi là người đơn giản, nó và hoàng thúc cơ bản chỉ đang diễn một đôi vợ chồng kinh điển thôi."
"Tình, tôi thấy cậu nghĩ nhiều rồi, Cảnh Kỳ và Cảnh Lưu yêu nhau, người ngu cũng nhìn thấy được bọn họ ân ái ra sao!"
Cảnh Diệt rót trà, để bản thân tỉnh rượu hơn.
Cảnh Tình thở dài, dù bề ngoài Cảnh Kỳ khôn khéo hiểu chuyện khiến ai cũng yêu mến, nhưng trong xương chính là phúc hắc, chỉ cần dùng lời nói là đã có thể khiến ngươi chết bên trong sự ôn nhu giản dị đó rồi.
Ban đầu Nghiêm Yên nhìn trúng cô ấy, cô vốn muốn ngăn cản, may là cuối cùng cả hai không thành, cũng để cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
- --- ---- ----
Hi vọng đêm 30 của các bạn sẽ là những giây phút đầu tiên khởi đầu cho một năm mới tràn đầy năng động, thú vị, đầy sắc màu, không thiếu thành công, dư thừa sức khỏe, đi một về hai, chúc mừng năm mới~~~!!!
P/S: Mình edit song song 2 bộ nên lời chúc mừng năm mới này có cả ở 2 bên luôn để có thể gửi tới tất cả các bạn nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT