Vĩnh Vương ở phủ Kính Vương gần một tháng, tuy hai huynh đệ cả ngày lẫn đêm đối chọi gay gắt nhưng một người không tiễn khách một người không từ giã, mãi đến khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống thì Vĩnh Vương mới bảo Đường Ngọc thu xếp về phủ.

Hôm nay Vĩnh Vương lại so tài võ nghệ với ca hắn, vừa vào sân đã thấy Đường Ngọc đang nghiêm túc kiểm kê từng rương vật phẩm.

"Thu xếp xong chưa?"

Nghe Vĩnh Vương hỏi, Đường Ngọc vội đặt xuống danh sách dài như tờ sớ để ra đón hắn.

"Gia về rồi." Đường Ngọc đón lấy trường kiếm từ tay Vĩnh Vương rồi dẫn người vào phòng, "Nước nóng chuẩn bị sẵn rồi, ngài vào tắm cho thoải mái đi, bữa ăn xong ngay đây."

Nãy giờ Đường Ngọc đứng trong sân nên khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, Vĩnh Vương nhìn y một cái rồi đưa tay bóp má y.

Lòng bàn tay nóng hổi đụng phải gò má lạnh như băng làm Đường Ngọc vô thức rụt cổ lại.

"Gia, ngài làm gì......"

Vĩnh Vương bóp khuôn mặt trong tay rồi mở miệng nói.

"Ngốc nghếch."

——————

Là người hầu của Vĩnh Vương suốt mười năm nay, cả ngày lẫn đêm Đường Ngọc phải hầu hạ Vương gia ăn ở, tất nhiên tắm rửa thay đồ cũng không được từ chối.

Tính tình Vĩnh Vương dễ quạu, từ nhỏ ca hắn đã khen hắn giống như tảng đá vừa thúi vừa cứng trong nhà xí, chỉ khi tắm rửa mới dễ tính hơn đôi chút.

Đường Ngọc quá hiểu tính nết Vương gia nên hầu như luôn chọn thời điểm này để nói những việc không lớn không nhỏ xin Vương gia định đoạt, thông thường sẽ có kết quả tốt hơn.

"Lần này Kính Vương điện hạ và Vương phi chuẩn bị mười sáu xe quà đáp lễ để chúng ta mang về đất phong, ta thấy trong đó có không ít chất liệu tốt, gia thấy nên xử lý thế nào ạ? Cất vào kho trước hay may mấy bộ y phục xuân hè......"

"Lão tử thèm hắn tặng chắc......"

Vĩnh Vương nhíu mày lộ vẻ không vui, lúc hắn đến đây mang theo mười xe quà tặng, tính cả gốc lẫn lãi còn lời được sáu xe nhưng hắn chẳng vui chút nào.

"Tình huynh đệ giữa Kính Vương điện hạ và gia làm tiểu nhân cũng cảm động lây." Đường Ngọc vừa rón rén chà xơ mướp vừa quan sát sắc mặt Vĩnh Vương, "Nếu tiểu nhân có ca ca ngày ngày nhét đồ tốt cho ta thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa."

Vĩnh Vương hừ một tiếng, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Đường Ngọc xắn tay áo chà lưng cho người ta, Vĩnh Vương võ nghệ cao cường y như đại danh Đường Cảnh Võ của hắn, thân hình cao lớn tráng kiện, năm xưa trên chiến trường là sát thần khét tiếng. Nhưng tướng quân bách chiến chết, tráng sĩ mười năm về, dù Vĩnh Vương dũng mãnh đến đâu thì trên người vẫn có không ít vết sẹo.

Mỗi lần Đường Ngọc nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt này thì lại cay mắt, cẩn thận từng li từng tí tránh đi vết thương cũ trên lưng.

"Mèo cào đấy à?" Vĩnh Vương quay đầu cáu kỉnh hỏi, "Ngươi bị lạnh choáng hay chưa ăn no thế hả."

Đường Ngọc khựng lại.

Chà chết ngươi luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play