Vương gia là thiên hoàng quý tộc, một lời nói ra tứ mã nan truy. Nói phạt khoai môn chính là phạt khoai môn thật.

Mấy ngày nay Vĩnh Vương ngủ không thẳng giấc, võ công cũng không luyện mà cứ thế kè kè sau lưng khoai môn.

Hiện giờ lập xuân là thời điểm nông dân trồng rau cho vương phủ xác định giá cả, Đường Ngọc như thường lệ dậy từ canh ba rồi mặc đồ tử tế lên xe ngựa ra phủ.

Lập xuân trời còn lạnh, hôm nay Đường Ngọc mặc áo lông chồn ma ma mới mua cho y, màu áo đỏ rực càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Đường Ngọc, đừng nói hạ nhân mà dù có nói y là khách quý trong vương phủ cũng chẳng ai tin.

Y vén màn cửa xe ngựa, khóe môi lập tức giật giật.

Chủ tử lớn nhất phủ Vĩnh Vương —— Đường Cảnh Võ đang nằm chổng vó trên đệm ngủ gà ngủ gật, nhìn bộ dạng cứ như quyết tâm đi theo y.

Xe ngựa Đường Ngọc thường dùng cũng không lớn, nhét thêm Vĩnh Vương làm y hết cả chỗ ngồi, chỉ có thể co cụm chân tay miễn cưỡng chen một góc.

Đường Ngọc vỗ nhẹ Vĩnh Vương không chịu mở mắt rồi khuyên nhủ: "Gia...... hay là ngài về phòng nghỉ ngơi đi."

Vĩnh Vương ngáp to như muốn ngoạm đầu y: "Bản vương không buồn ngủ."

"Gia, việc này tiểu nhân làm năm sáu năm rồi nên không xảy ra sơ suất đâu, ngài cần gì phải đi theo tiểu nhân ạ."

Đường Ngọc khuyên đến miệng đắng lưỡi khô nhưng vẫn phải chịu thua một câu của Vĩnh Vương.

"Lão tử thích thế, ngươi đừng quản."

Khoai môn của chúng ta lập tức nghẹn họng.

"Vậy cứ theo ý ngài đi."

——————

Không khuyên nổi Vĩnh Vương, Đường Ngọc cũng thực sự không quản được hắn, hôm nay y rất bận bịu, quán rượu tiệm cơm đứng tên vương phủ và trái cây rau quả cung cấp cho phủ Vĩnh Vương năm nay đều phải thỏa thuận giá cả dứt điểm trong hôm nay.

Đường Ngọc đi tới đi lui như con quay nhỏ, Vĩnh Vương đi theo y cũng chẳng nói lời nào, có trời mới biết rốt cuộc hắn mắc chứng gì.

Đường Ngọc và ba mươi sáu quản sự bận bịu từ lúc tờ mờ sáng đến chạng vạng, cuối cùng mới xong xuôi mọi việc.

"Vất vả cho các vị rồi."

Đường Ngọc cười chắp tay cáo biệt các quản sự, vừa quay người lại thì thấy Vĩnh Vương xụ mặt đứng sau lưng nhìn y chằm chằm, chẳng biết đã nổi quạu bao lâu, mặt đen như đáy nồi.

Trừ lúc gia gọi y ăn cơm trưa mà y không rảnh thì chẳng ai dám để đại gia này chịu đói, vậy hắn đang cáu chuyện gì?

Đường Ngọc vừa băn khoăn vừa cáo biệt các quản sự, mới quay đầu đã thấy Vĩnh Vương hằm hằm bỏ đi.

"Gia ngài chậm một chút!"

Đường Ngọc đâu theo kịp sải chân của Vĩnh Vương, vừa chạy theo hắn vừa há miệng thở hồng hộc.

"Bản vương bảo ngươi ăn cơm thì ngươi không ăn, gã nam nhân kia cho ngươi bánh bao thì ngươi gặm ngon lành...... Còn lão gia bụng to như cái sọt ngươi cười gì với hắn thế hả?"

"Dạ?"

Đường Ngọc chẳng hiểu ra sao, chẳng qua Triệu quản sự buôn gạo nói họ không rảnh ăn cơm nên mua mấy cái bánh bao phát cho mọi người lấp bụng đỡ đói, y nhận lấy rồi nói tạ ơn cũng có lỗi hay sao?

"Vợ hắn cố gắng một chút cũng có thể sinh ra ngươi đấy, ngươi đừng có nảy ý gì biến thái......"

"Gia ngài nói gì vậy?" Đường Ngọc vốn đã mệt mỏi cả ngày hoa mắt chóng mặt, vô duyên vô cớ bị vu oan làm y cực kỳ ủy khuất, "Từ khi tiểu nhân tiếp quản công việc của lão quản gia, bao năm nay không ngày nào là không cẩn trọng, chỉ muốn đỡ đần cho gia......"

Đường Ngọc nhìn Vĩnh Vương, rũ mắt xuống chỉ thấy chua xót: "Đường Ngọc biết mình ngu dốt không có tài cán gì. Nhưng tiểu nhân đi theo gia nhiều năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có mệt nhọc...... Đường Ngọc biết mình xuất thân thấp kém, so với ngài một trời một vực nên chưa từng mong được ngài khen ngợi tán dương, nhưng ngài đừng bôi nhọ ta, đừng xem ta là kẻ chỉ biết khoe mẽ như vậy."

Y cực kỳ đau lòng, gia thấy y cười với người khác đều nghĩ y lỗ mãng không tự trọng, ma ma bảo y thay đổi cách ăn mặc, bề ngoài là giúp gia làm quen với ca nhi nhưng chỉ sợ gia luôn cảm thấy y là đồ lẳng lơ phóng đãng chỉ muốn bò lên giường chủ tử để một bước lên trời.

Đường Ngọc càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, lúc nãy nhịn đói làm việc vẫn chẳng cảm thấy gì, giờ đứng cũng không vững, lảo đảo sắp ngã xuống đất.

"Khoai môn!" Vĩnh Vương chưa kịp xin lỗi thì đã bị Đường Ngọc té ngửa dọa hết hồn, hắn đưa tay ra đỡ nhưng Đường Ngọc gạt đi.

"Thân thể Vương gia tôn quý đừng đụng vào nô tài, chỉ sợ bẩn tay ngài thôi." Đường Ngọc nói năng rành mạch nhưng nước mắt lại rơi như mưa, "Nô tài biết giờ ngài và Triệu tiểu thư đã là tình đầu ý hợp, sau này nô tài cũng không cần bắt chước ăn mặc thế này để làm trò cười cho người ta và làm mất mặt Vương gia nữa."

Nói xong Đường Ngọc vội vã đi ngay, bỏ lại Vĩnh Vương tự cho mình một bạt tai.

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!

Con rùa thúi uất nghẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play