Thân thể ca nhi âm dương hòa hợp, chẳng những có thể sinh con như nữ tử mà thậm chí còn khá tương tự với nữ tử.

Đường Ngọc giả làm nam tử hán nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên không che kín mít người mình.

Y mặc trường sam màu vàng nhạt, bên ngoài còn phủ áo khoác lụa mỏng, trên vạt áo thêu hình thanh tùng thúy trúc.

Hôm nay y không buộc tóc như mọi ngày mà búi tóc lên rồi cố định bằng trâm bạch ngọc.

Lúc đầu ma ma còn sai người trang điểm cho y nhưng Đường Ngọc thực sự không chịu nổi nên chỉ nhấp chút son nhạt.

Giày vải hay mang cũng đổi thành giày gấm, lúc bước đi Đường Ngọc cứ mải mê nhìn xuống chân.

"Ôi Tiểu Ngọc ngoan của ta." Ma ma kéo y cười không ngừng, "Ngươi mặc trang phục này thật sự còn tuấn tú hơn con rể kia nữa."

"Ma ma cứ đùa."

Đường Ngọc phủ nhận nhưng trên mặt lại nóng bừng, còn đỏ hơn cả son phấn.

——————

Hôm nay Vĩnh Vương được nghỉ, bị ma ma bắt diễn tập buổi hẹn hò đầu tiên làm hắn thấy phiền toái vô cùng, vì không thể làm trái ý trưởng bối nên nghĩ thầm lát nữa phải chung sức hợp tác với khoai môn ngốc cho mau xong việc.

"Sao còn chưa tới nữa."

Vĩnh Vương đứng dậy đi tới đi lui trong sân, sau đó trông thấy một giai nhân thanh lệ bước đến.

Rõ ràng đang mùa đông khắc nghiệt mà áo khoác vàng nhạt trên người y bồng bềnh như hoa xuân nở rộ.

"Xin lỗi......" Giai nhân khuỵu gối chào hắn, "Để Vương gia đợi lâu."

Vĩnh Vương đứng sững nửa ngày mới vỗ tay đầy khoái chí.

"Lợi hại quá nha khoai môn, giống hệt như thật vậy!" Vĩnh Vương hào hứng vỗ vai Đường Ngọc, "Mới đầu lão tử chưa nhận ra ngươi nên còn tưởng tiểu mỹ nhân từ đâu tới, quả thật nói không nên lời."

Tim còn hẫng đi một nhịp nữa chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play