“……” Tang Uyển Hề bất đắc dĩ nhìn Giang Hạo Lam: “Tốt nhất là cậu nên đi ra chỗ khác để người buôn bán đi.”
Giang Hạo Lam: “….”
Cậu không chịu thua mà nói: “Cậu không muốn đẩy mạnh doanh thu à của cửa hàng à? Cậu không biết mỗi một thương hiệu thì đều có người phát ngôn của thương hiệu đó không? Mà có người cùng tuyên truyền thì cũng sẽ tự nhiên mà thu hút được khách hàng.”
“Thang Nguyên nhà tôi so với cậu còn có khí chất hơn nhiều.”
Tang Uyển Hề bước đến trước mặt Cố Thang Nguyên, vỗ nhẹ lên bả vai cậu, vừa quay đầu đánh giá Giang Lam Hạo lúc này đang diện tây trang guày da, bỏ đi mấy cái vòng cổ màu mè thường ngày, đến cả chiếc lắc tay cũng bị tháo xuống, tất cả chỉ còn lại đôi hoa tai obsidian nổi bật.
Một thân tây trang chỉn chu, nhìn qua còn có vẻ thành thục đứng đắn, so với hình tượng hằng ngày thì khác xa một trời một vực, chỉ là lời từ trong miệng nói ra vẫn đậm chất thiếu đòn.
Giang Hạo Lam liếc nhìn Cố Thang Nguyên sau đó trầm ngâm nói: “Thằng nhóc này…. thật là có chút giống tôi trong quá khứ.”
Nói xong thì khoé miệng hiện lên ý cười nhìn về phía Tang Uyển Hề: “hay là, tôi đến cửa hàng tráng miệng của lão Kim gây chuyện, dọa cho khách ở đó chạy hết rồi đem họ qua chỗ của cô nhé?”
“Nói tóm lại là tôi có thể giúp cậu, chúng ta hoàn toàn không cần hợp tác với tiệm trà sữa.”
Tang Uyển Hề: “……”
“Cậu quả nhiên là không đáng tin.” Cô lạnh nhạt nói rồi phủi tay đi về hướng quầy thu ngân.
Giang Hạo Lam muốn đi theo cô nhưng đúng lúc điện thoại lại reo lên, cậu vừa định không để mắt đến thì cùng lúc Giang Tâm Duyệt nhắn tin: “Em đang long nhong chổ nào vậy hả? Có biết lát nữa còn có cuộc họp không?” Vừa đọc tin nhắn trong wechat, bước chân cậu liền dừng lại, trả lời đầu dây bên kia: “Lập tức tới đây.”
Giang Hạo Lam giơ điện thoại lên, hướng về phía Tang Uyển Hề rồi hét lên: “Công việc bận rộn, tôi trở về trước đây, xong việc sẽ quay lại, đi đây, tạm biệt!”
Nói xong thì liền quay người đi.
“…..”
Tang Uyển Hề nhìn bóng dáng rời đi của Giang Hạo Lam, nhỏ giọng thì thầm: “….gấp gáp vậy sao.”
Nhân viên cửa hàng đang ăn dưa – Cố Thang Nguyên đi đến cạnh cô, nghiêng đầu nhiều chuyện: “Chị Uyển Hề, không thể không nói, nếu để anh ấy làm người đại diện tiệm bánh ngọt của chúng ta thì nhất định sẽ tạo nên làn sóng tiêu thụ đó.”
“Nói bậy.” Tang Uyển Hề không thèm cân nhắc ý kiến của Cố Thang Nguyên, bật lại lời cậu nói: “Trong tiệm có chị và em chưa đủ hay sao? Còn thuê thêm cậu ta làm gì?”
Nói xong lại cảm thấy bản thân nói chưa rõ ràng lắm, liền bổ sung: “Thằng nhóc này, em vẫn còn non lắm, có biết câu “chồn chúc tết gà” không có ý tốt không? Cậu ta tới đây là vì có ý đồ khác.”
Cố Thang Nguyên gật đầu: “Em biết, anh ấy thích chị.”
Tang Uyển Hề: “…… Rõ ràng vậy sao?”
Cố Thang Nguyên: “Vậy còn chị, chị Uyển Hề?”
Tang Uyển Hề cẩn thận suy nghĩ: “Chị sao, chị cũng không biết.”
Cô không biết cảm giác của mình đối với Giang Hạo Lam là gì, dù sao, dù sao cũng cảm thấy anh là người tốt, cô lại là cô gái trẻ tuổi dễ thương, tuyệt đối không thể cùng anh làm bậy.
Hơn nữa……
Hơn nữa, cô không tin Giang Hạo Lam, không tin một công sử phóng khoáng như vậy lại thật sự thích cô.
Nói không chừng anh chỉ muốn chơi đùa mà thôi?
Sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, liền đá cô, sau đó, cô sẽ khổ sở muốn chết, tên khốn kia sẽ đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Tang Uyển Hề càng nghĩ càng phiền, cô không thể đồng ý được, đến cuối cùng bản thân mình mới là người khó chịu. Anh từng yêu đương vài lần, không biết nụ hôn đầu có còn hay không, nghe cách nói chuyện của anh, cô có cảm giác trước kia anh từng làm không ít chuyện bừa bãi.
Cô không sao vứt bỏ được mấy từ “Quán bar Lệ Sắc”, “Diễm ngộ” ra khỏi đầu, Tang Uyển Hề phiền muộn xoa đầu, cầm điện thoại lên đúng lúc Đường Mính gửi tin nhắn cho cô.
【 A, bảo bối, hôm nay tớ với người kia cĩa nhau một trận, hắn ta vậy mà dám hung dữ với tớ! Đàn ông đều là đồ móng heo. { phẫn nộ }】
【Tớ gửi 10 tin WeChat cho hắn, cả một buổi trưa, hắn ta cũng không trả lời tớ! { dao phay }】
【{ Nếu tôi còn yếu đuối lần nào nữa, tôi sẽ nhảy lầu.jpg}】
Xem xong hàng loạt tin nhắn Đường Mính gửi đến, Tang Uyển Hề nhớ tới Đường Mính cái kia thẳng muốn chết, một chút cũng không tri kỷ bạn trai, lại lần nữa xác định “Tìm đối tượng nhất định phải thận trọng, nam nhân đều không đáng tin cậy” ý tưởng, nhân tiện ở trong lòng đem trên đời này tra nam tất cả đều đau mắng một lần.
【 tiểu hùng kẹo mềm: Hắn ta làm vậy thật quá đáng! Tớ nói cho cậu biết, mỗi lần cậu đều nhường rồi nhịn, lần này tuyệt đối không thể như vậy nữa, nhất định phải cho hắn biết tay. 】
【 tiểu hùng kẹo mềm: { bảo bối không khóc.jpg}】
【 tiểu hùng kẹo mềm: Đúng rồi, cậu thực tập ở gần trường đúng không? Hôm nào rảnh thì có thể đến tìm tớ. 】
Cô ngẩng đầu, thấy Cố Thang Nguyên cầm chổi chuẩn bị lau nhà, sau đó lại chuyển ánh mắt lên bánh kèm trên kệ, dưới ánh đèn là dãy bánh ngọt sắc sỡ màu sắc, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng lại khiến cô nhớ tới người kia.
Bây giờ đến cả chiếc bánh ngọt cũng có thể khiến cô nhớ đến bóng dáng của Giang Hạo Lam, ôi không.
Thật là đáng sợ.
Đúng lúc điện thoại kêu lên, tin nhắn từ WeChat, Tang Uyển Hề không để ý thuận tay click mở, sau đó mới phát hiện là tin nhắn Giang Hạo Lam gửi đến.
【 nicotin không hiểu gia soái: Buổi tối chờ anh. 】
Tang Uyển Hề nhìn thấy câu này liền tức giận, vì sao cô phải đợi anh, đợi một lần hai lần là đủ rồi, vậy mà đêm nào cô cũng phải đợi, hai người lại không phải là người yêu.
Cô muốn bóp nát sự khống rõ ràng này từ trong nôi.
Vì thế cô trả lời.
【 tiểu hùng kẹo mềm: Vì sao tôi phải đợi anh? 】
Đối phương trả lời sau vài giây.
【 nicotin không hiểu gia soái: Để cùng nhau về nhà. 】
Tang Uyển Hề khẽ cắn môi, tiếp tục trả lời.
【 Ai muốn cùng nhau về nhà với anh, tôi rất bận, không có thời gian chờ anh. 】
Cảm thấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn, lại bổ sung thêm.
【 Bình thường anh rảnh rỗi lắm à? Làm ơn đừng lấy cớ để la cà trước cửa tiệm nữa. 】
Thật phiền, Tang Uyển Hề bất đắc dĩ thở dài, lúc chuẩn bị ấn thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, cô vô tình nhấp vào avatar của anh, ma xui quỷ khiến thế nào, cô liền ấn vào vòng bạn bè của Giang Hạo Lam.
Vòng bạn bè của Giang Hạo Lam và anh giống như nhau, tự do tùy tính, nghĩ đến cái gì liền đăng lên, đôi khi kể một câu chuyện dở khóc dở cười.
Có những bức ảnh về thăm các danh lam thắng cảnh ở nhiều nơi khác nhau, núi, sông, biển, rừng và các di tích lịch sử, cũng có những bức ảnh trong cuộc sống hằng ngày như ảnh tự sướng, ảnh đồ ăn, còn có ảnh chụp màn hình game, hay một số trò chơi mạo hiểm nhảy dù, dù lượn, nhảy bungee….
Trong đó có một cái hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đó là một bức ảnh chụp sân khấu, tay Giang Hạo Lam cầm microphone, mặc Âu phục đứng ở giữa, phía sau anh là màn hình lớn với chủ đề — “The meaning of life”
Ánh đèn sáng lạn chiếu lên gương mắt anh, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc mà bình tĩnh, dáng vẻ đã bớt đi sự kiêu căng ngạo mạn thường ngày, càng có rất nhiều tự tin, cho người khác một loại cảm giác những gì anh sắp nối chính là có đạo lý.
Tang Uyển Hề có nghe nói về cuộc thi hùng biện này, nghe nói cả trường chỉ có một người đại diện tham gia, lúc ấy cô còn cười, cảm thấy người kia cách mình rất xa, không nghĩ tới người đó lại là Giang Hạo Lam.
Thật đúng là…… Không tưởng tượng nổi.
Giang Hạo Lam khi đó và bây giờ không khác nhâu mấy, quần áo phẳng phiu, đầu tóc ngay ngắn, không ngờ anh còn có một mặt như vậy.
Sao anh có thể……
có một cuộc sống tuyệt vời như vậy.
Tang Uyển Hề nghĩ.
Anh vốn không phải là một tên khốn, ngược lại là một anh chàng yêu đời. Cuộc sống của anh đầy đủ lại thú vị, khác xa với cuộc sống tẻ nhạt của cô.
Cô ấy cũng tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, trước khi vào đại học cô đã thề sẽ làm nhiều việc có ý nghĩa, nhưng cuối cùng vẫn để lại nhiều tiếc nuối.
Mà Giang Hạo Lam làm được rất nhiều những việc mà Tang Uyển Hề cô muốn nhưng vẫn chưa thực hiện.
Sau khi xem vòng bạn bè của anh, Tang Uyển Hề đang định quay lại, bỗng nhiên điện thoại có một tin nhắn nhảy ra.
【 nicotin không hiểu gia soái: Không ngờ……Em rất quan tâm anh.】
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, thiếu chút nữa cho rằng anh biết mình xem vòng bạn bè của anh, ngay sau đó lại nghĩ, sao có thể được, anh cũng đâu phải thiên lý nhãn.
Vì thế Tang Uyển Hề yên tâm quay lại của sổ chat, liền nhìn thấy câu tiếp theo của Giang Hạo Lam.
【Vậy anh nghe em, không la cà nữa, lần sau đến sẽ thật an tĩnh mà ngồi, tự tìm việc gì đó làm. 】
Tang Uyển Hề: “…………”
Anh rốt cuộc có nghe hiểu ý cô không?
–
Lúc gần tối, Tang Uyển Hề và Cố Thang Nguyên cùng nhau dựng một cái lều đơn giản trước cửa tiệm, sau đó dọn bàn ghế ra, đem các loại đồ ra bày, đẩy mạnh tiêu thụ.
Quán trà sữa “Một đóa vân” đối diện vẫn chật ních người như cũ, làm ăn phát đạt, so với bên này thì có chút ảm đạm.
Đêm hè phong ngọt nị nị, ấm áp trung lại mang theo điểm buồn, Tang Uyển Hề cầm cái cây quạt nhỏ qua lại phiến, nhưng như cũ mang không đi kia phân khô nóng.
Trong lòng khó chịu, hơn nữa nhiệt độ vẫn chưa giảm, cả người càng bực bội.
Qua một lát, Tang Uyển Hề thấy bên đối diện đã vãn bớt, liền nói với Cố Thang Nguyên:
“Thang Nguyên, em đi lấy chỗ tờ rơi vừa in buổi chiều ra đây, lát nữa qua tiệm trà sữa đối diện phát.”
“Vâng ạ.”
Cố Thang Nguyên trả lời, xoay người vào lấy, Tang Uyển Hề một mình ở lại trong lều đón khách.
Nhưng từ lúc trời bắt đầu tối, đến bây giờ đã là 9 giờ, cô ngồi đây suốt hai tiếng, chỉ thấy người người vội vàng bước qua, chỉ có vài người dưng lại, công việc buôn bán vô cùng ảm đạm.
Cô thậm chí còn không có sức lực để bán hàng.
“Cô bé, bánh kem bán thế nào?”
Bỗng nhiên có tiếng nói, Tang Uyển Hề ngẩng đầu, người đến là một chị gái trẻ, mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, trang điểm vô cùng tinh tế.
Tang Uyển Hề nhìn cô cười: “Chị gái, tiệm em đang có chương trình khuyến mãi, mua một tặng một, còn được giảm giá 50%, lần tiếp theo đến có thể dùng.”
“Thật sao.” Cô gái trẻ cúi đầu nhìn một vòng, “Cho chị hai cái bánh gato kia đi.”
“Vâng ạ.”
Tang Uyển Hề cầm kẹp, lấy bánh, đóng gói lại, đang muốn đưa cho khách, liền nghe thấy có người nói chuyện cách đó không xa.
“Aida, cửa hàng này đang có hoạt động mới à, tôi nghe nói lần trước có người ăn đồ ở quán này sau đó liền có chuyện?”
“Đúng vậy đúng vậy, hình như có người tới làm loạn.”
Người phụ nữ mua bánh gato nghe được, nhíu mày, tay đang định nhận bánh kem bỗng dừng lại.
Túi đồ trong tay Tang Uyển Hề lơ lửng giữa không trung, cô có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi chị, chuyện đó em đã làm rõ rồi, em đảm bảo là tuyệt đối tươi ngon, không có vấn đề gì.”
“Ồ, không sao cả.” Cô gái trẻ cười, nhận lấy, quét mã trả tiền, “Cảm ơn em gái, đóng gói rất tinh xảo.”